Chương 807: Hiệu quả ngay lập tức
Lời nói của Tần Lâm không hề khoa trương, bệnh của bọn họ cực kỳ hiếm gặp.
Nếu không phải gặp được bác sĩ tinh thông cả Đông y và Tây y, hơn nữa còn nghiên cứu rất kỹ về bệnh lý như Tần Lâm thì chưa chắc đã chẩn đoán ra được.
Trên thực tế thì đây cũng là lần đầu tiên Tần Lâm gặp bệnh này.
Tuy nhiên đối diện với bệnh khó chữa lần đầu gặp, thái độ và cách chữa trị của từng bác sĩ là khác nhau.
Năng lực thực tiễn và lý luận của Tần Lâm thực sự rất mạnh, vì thế khi gặp căn bệnh khó chưa từng chữa trị, Tần Lâm hoàn toàn dựa vào phân tích và lý luận của bản thân để đưa ra kết luận.
Nhưng bác sĩ bình thường thì không làm được, nhất là bác sĩ chỉ chuyên về một khoa nào đó thì càng không toàn diện.
Tần Lâm nói khiến hai anh em Mã Văn và Mã Vũ sững sờ, nhất là Mã Vũ, cậu ta cau mày lại nói.
“Anh nói phức tạp như thế, nhưng chữa thế nào thì anh lại không nói?”
Tần Lâm đáp: “Châm cứu trước đã, sau đó uống thuốc theo đơn tôi kê, ba tháng sau có thể thấy được hiệu quả ban đầu, nếu muốn chữa khỏi phải duy trì tầm một năm rưỡi”.
Nghe thấy kết luận của Tần Lâm, Mã Vũ vô cùng thất vọng, tên này không bằng Hoa thần y.
Một năm rưỡi mới chữa khỏi được? Vậy phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa như vậy cũng hơi lâu đấy nhỉ?
Mã Văn hỏi: “Hoa thần y, ông mất bao nhiêu thời gian để chữa khỏi cho tôi?”
Hoa thần y cười nhạt: “Để tôi chữa trị cho cậu sẽ thấy hiệu quả ngay lập tức, ngày mai sẽ tốt hơn!”
Mã Văn lập tức phá lên cười: “Ha ha, rốt cuộc vẫn là Hoa thần y lợi hại, chữa giỏi lại còn nhanh nữa, em trai, em phải đợi sau một năm rưỡi thì mới khỏe mạnh như anh được, ha ha!”
Nói xong Mã Văn lập tức uống viên thuốc đó trước mặt mọi người.
Tần Lâm ngồi bên cạnh bất lực lắc đầu, nếu như uống viên thuốc Tô Linh Hoàn có chứa sài hồ này sợ rằng tối nay cậu ta sẽ đau đớn vô cùng.
Mã Vũ hừ lạnh lùng: “Anh còn lắc đầu? Anh tôi khỏi ngay lập tức, còn anh thì mất nửa năm mới chữa khỏi được cho tôi?”
Tần Lâm nói: “Tôi nói một năm rưỡi là khỏe mạnh hoàn toàn, nếu muốn thấy hiệu quả ngay tại chỗ thì châm cứu cũng được, cậu nằm xuống đi”.
Mã Vũ bán tính bán nghi, nằm trên giường bệnh, Tần Lâm lấy kim bạc ra châm vào vài huyệt vị quan trọng trên người cậu ta.
“Hự……”
Vài cây kim bạc châm xuống Mã Vũ cảm thấy lưng nóng ran, đau đớn khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chịu.
Vài phút sau Tần Lâm rút kim bạc ra: “Được rồi, xuống giường cẩn thận”.
Mã Vũ xuống giường, vừa đi được một bước bỗng hai chân mềm nhũn ra sau đó quỳ xuống đất.
Không phải là chân mềm nhũn mà là lưng mất hết sức lực, mấy cây kim bạc của Tần Lâm giống như khiến phần lưng của cậu ta mềm nhũn ra vậy.
Mặt Mã Vũ biến sắc.
“Tên lăng băm! Rốt cuộc anh làm gì tôi vậy!”
Tần Lâm cau mày lại, nhẫn nại giải thích cho cậu ta.
“Rất nhiều kinh mạch gần thận của cậu hoạt động quá sức, đã bị hỏng rồi, thế nên cậu mới cảm thấy toàn thân không còn sức lực, đổ mồ hôi lạnh”.
“Bây giờ tôi châm cứu để giúp cậu hoạt hóa, nhưng cảm thấy đau đớn yếu ớt là điều bình thường, nhớ chăm sóc bản thân, nếu cơ thể của cậu tốt ngày mai sẽ thấy đỡ hơn”.
Mã Vũ thử dùng lực thì phát hiện toàn bộ phần lưng của mình không còn chút sức lực nào nữa.
Mã Vũ sợ hãi, cậu ta làm nghề nông, hoạt động chủ yếu ở phần lưng nếu như bây giờ không dùng sức được thì khác gì bại liệt.
Mã Vũ chỉ vào mặt Tần Lâm rồi nói: “Lăng băm! Anh hại tôi! Anh có tin tôi giết chết anh không!”
“Em trai!”
Mã Văn cũng vội lao đến chửi bới: “Lăng băm, dám hại em trai của tôi, đền tiền đi!”
Nói xong Mã Văn đứng lên, cuộn nắm đấm định ra tay với Tần Lâm, dáng vẻ chẳng giống bị bệnh chút nào.
Đám đông bên dưới không ngừng cảm thán, Hoa thần y đúng là lợi hại, chỉ bằng một viên thuốc đã chữa khỏi bệnh cho Mã Văn, vốn dĩ đang yếu ớt giờ còn có thể đánh nhau? Dáng vẻ như chưa hề bị hư thoát vậy.
Lại nhìn tên Mã Vũ, người mà Tần Lâm cứu đang nằm dưới đất, không còn chút sức lực nào, đây chẳng phải lang băm sao?
Lúc mọi người đang định ra tay, trưởng thôn vội đứng dậy ngăn Mã Văn lại, ông ta nói.
“Được rồi! Mau xem em trai của cậu đi! Đừng gây chuyện ở trong thôn!”
Trưởng thôn khá có uy quyền, ông ta nói một câu là không ai dám manh động nữa.
Trưởng thôn vẫn phải bảo vệ Tần Lâm một chút, dù sao thì anh cũng là con rể của nhà Lão Chu, Lão Chu cũng là một người tốt ở trong thôn, không thể khiến người ta bẽ mặt được, làm quá lên chẳng tốt cho ai cả.
Trưởng thôn nói: “Kết quả cuộc so tài lần này đã có, Hoa thần y thắng, được rồi, chuyện đến đây là kết thúc”.
Trưởng thôn vừa nói xong, Hoa thần y đứng dậy nói.
“Đợi đã!”
“Trưởng thôn, chuyện này e rằng không thể kết thúc đơn giản như thế được? Trước đó nói rồi, nếu như tôi thua thì phải rời khỏi thôn, cả đời này không được hành nghề y nữa, nhưng nếu cậu ta thua thì trừng phạt thế nào?”
Trưởng thôn cau mày lại, ông ta nói.
“Hoa thần y, mọi người đều trong cùng một thôn, gặp nhau hoài, không cần phải làm căng như thế đâu đúng không?”
Hoa thần y cười khẩy: “Không cần, cần quá ấy chứ! Trước đó cậu ta châm biếm tôi như thế nào? Bây giờ thua rồi thì lại muốn bỏ qua? Đùa gì vậy trời?”
“Cậu ta, cả nhà họ Chu nữa, cút thôn này đi!”
Hoa thần y hùng hổ dọa người, sắc mặt trưởng thôn vô cùng khó coi.
Tần Lâm nghe thấy thế liền cười nhạt.
“Ồ? Tôi thực sự thua sao?”
Hoa thần y cười mỉa mai: “Đương nhiên rồi, thắng bại đã phân chia rõ ràng rồi”.
“Hai chúng ta cùng chữa một loại bệnh, người bệnh là hai anh em sinh đôi, bệnh lý giống nhau, tôi chữa xong người em khỏe mạnh bình thường, còn người anh mà cậu chữa thì lại nằm liệt dưới đất, cậu nói cậu không thua sao?”
Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, cả nhà Lão Chu lên trên sân khấu kéo tay Tần Lâm nói.
“Đi thôi, Tiểu Tần, chúng ta rời khỏi đây đi”.
Mặc dù Lão Chu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng vẫn không cam tâm.
Rời khỏi thôn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là sau khi rời khỏi chỗ này cảm thấy không được thoải mái, dù gì đây cũng là nơi họ đã sống mấy chục năm rồi, hơn nữa bây giờ bị đuổi đi chứ không phải tự mình rời đi, có chút nhục nhã.
Tần Lâm nhìn dáng vẻ khổ sở của Lão Chu, anh nói.
“Chú Chu yên tâm, ngày mai, bọn họ sẽ phải đến cầu xin chúng ta”.
Nói xong Tần Lâm nhìn Mã Vũ nằm dưới đất rồi nói.
“Qua tối nay, cơ thể cậu sẽ không còn trở ngại lớn”.
Nói xong anh lại nhìn Mã Văn.
“Còn cậu, uống Tô Linh Hoàn rồi, đêm nay sẽ đau bụng, đau lưng, nhớ những lời tôi nói, nếu không chịu được thì hòa nước lạnh với cao lanh để uống”.
Mã Văn hừ lạnh lùng: “Vớ vẩn! Bây giờ tôi khỏe mạnh có thể đánh chết một con trâu, anh nguyền rủa tôi sao?”
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Nhớ kỹ lời tôi nói”.
Nói xong Tần Lâm dìu chú Chu xuống dưới sân khấu.
Đám người trong thôn ở phía sau chỉ trỏ, nói năng rất khó nghe.
“Ha ha, chẳng có bản lĩnh gì lại còn dám thách thức Hoa thần y, tự làm tự chịu!”
“Đúng vậy, bé tý ranh con mà dám làm càn, Lão Chu cũng hùa theo nữa chứ! Bây giờ thì hay rồi, bị đuổi đi!”
“Hừ, dám nhục mạ Hoa thần y, đuổi bọn họ đi là còn nhẹ đấy!”
“Đáng tiếc là thằng hai nhà họ Mã, bị tên lang băm đó hại rồi!”
“Yên tâm đi, có Hoa thần y ở đây, mấy ngày nữa Mã Vũ sẽ khỏe lại thôi!”
“Mau cút khỏi thôn đi!”
“……”
Một đám người chỉ trỏ, tiếng mắng chửi to nhỏ từ phía sau truyền đến, Lão Chu cuộn chặt nắm đấm, không nói năng gì.
Tần Lâm thấy áy náy, chuyện này do anh gây ra, nhưng cả nhà Lão Chu lại không trách móc gì.
Tần Lâm nói: “Chú Chu yên tâm đi, ngày mai trước khi chúng ta rời đi, bọn họ sẽ phải đến cầu xin chú”.
Lão Chu cười khổ, cũng chẳng để ý, chỉ coi đó là lời an ủi của Tần Lâm mà thôi.
-----------------------