Chương 1286: Cậu ấy nói đúng!
“Rầm...”
Một tiếng động đinh tai chói óc vang lên, cổng nhà họ Tạ trực tiếp bị đá nát văng xuống đất, khiến tất cả mọi người bị sốc, nhất là Tạ Trường Hà, sắc mặt biến đổi, không thể tin được, đó là cánh cổng gỗ nguyên chất có lịch sử hơn 20 năm mà ông ta đã chi hàng triệu nhân dân tệ để thiết kế riêng, vô cùng cứng cáp, vả lại nó còn dày tận 20 cm, không ngờ bị đá nát chỉ bằng một cú đá.
Cao thủ bảng Hổ?
Xem ra cao thủ bảng Hổ đến thật rồi!
Làm gì có người bình thường nào đá vỡ được cánh cổng như thế chứ?
Tất cả người nhà họ Tạ đều sửng sốt, kinh ngạc, không có ai dám nói lời nào, nhìn ra phía cổng, cánh cổng bị đá nát, xung quanh bụi bay mịt mù.
“Sư phụ? Người đã tới rồi!”
Khuôn mặt Tưởng Vân Đài vô cùng kích động, cuối cùng thì cơn tức giận của anh ta sắp được xả rồi.
Cao thủ bảng Hổ ra sân đúng là không tầm thường, Tạ Hồng Mai đã cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của đối phương, cô căn bản không có khả năng chống trả, loại áp bức đó khiến cô cảm thấy khó thở.
Đây chính là cao thủ bảng Hổ, mạnh mẽ như hổ, cho người ta cảm giác không gì sánh được.
Mặc dù bóng hình ấy bước ra từ đám bụi mù mịt, nhưng cảnh tượng ngoạn mục đó vẫn không thay đổi.
Không chỉ mình Tạ Hồng Mai, cả nhà họ Tạ đều cảm thấy áp lực, đám người Tạ Trường Hà và Tạ Giang Hoài im lặng quan sát, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
“Sư phụ...”
Tiếng gọi của Tưởng Vân Đài đã phá vỡ hoàn toàn sự bình tĩnh trong lòng Tạ Hồng Mai, cao thủ bảng Hổ đến rồi, tình thế của Tần đại sư càng thêm nguy hiểm.
Nhưng Tạ Hồng Mai đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, trận đấu này cô cho dù phải liều mạng cũng nhất định sẽ bảo vệ Tần đại sư an toàn rời đi.
“Cao thủ bảng Hổ, xem ra trận chiến này ác liệt đấy”.
Tần Lâm cười ha hả nói, đến khi lớp bụi mù tan đi, một bóng người to lớn xuất hiện.
Mái tóc dài, bộ dâu xồm xoàm, ánh mắt sắc lẹm và cơ bắp cuồn cuộn đáng sợ, như một cỗ máy có sức mạnh vô biên.
“Cao thủ bảng Hổ mạnh thật đấy, người bình thường chúng ta không thể sánh bằng”.
Tạ Trường Hà cảm thán, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi và hưng phấn, bao nhiêu năm qua, cao thủ bảng Hổ luôn là nhân vật truyền kỳ trong giới võ đạo, rất khó để gặp được những nhân vật như vậy.
Nhưng hôm nay, đại thiếu gia nhà họ Tưởng vậy mà lại mời cao thủ bảng Hổ đến nhà họ Tạ, đây là vinh hạnh của nhà bọn họ.
“Sư phụ, người đã đến rồi, chính là anh ta, Tần Lâm. Anh ta muốn giết con, còn nói trong mắt anh ta, người chẳng là cái thá gì, căn bản không xứng làm cao thủ bảng Hổ. Tên đó quả thực quá kiêu căng ngạo mạn, con vốn muốn đấu một trận sống chết với anh ta, nhưng không ngờ thực lực của anh ta quá mạnh, vì thế con chỉ đành mời người xuống núi”.
Tưởng Vân Đài nói với gương mặt kiêu ngạo, trốn sau lưng cao thủ bảng Hổ, dáng vẻ cáo mượn oai hùm khiến Tần Lâm không nhịn được bật cười.
Anh còn cười? Lúc này mà anh vẫn còn cười được?
Tần đại sư, anh to gan thật đấy.
“Đúng thế, mọi người đều có thể làm chứng, tiền bối, cậu ta coi thường cao thủ bảng Hổ, loại người ngông cuồng tự cao tự đại như vậy phải mau giết ngăn không cho đẻ trứng”.
Vẻ mặt Tạ Giang Hoài ngưng trọng, ánh mắt kinh hoàng, cao thủ bảng Hổ thong dong tự tại, mỗi một động tác đều khiến bọn họ cảm thấy áp lực gấp bội.
“Hôm nay có thể gặp được tiền bối bảng Hổ, quả thật là phúc ba đời nhà họ Tạ chúng tôi, cả nhà chúng tôi hoan nghênh tiền bối!”
Tạ Trường Hoài hơi cúi eo, người nhà họ Hạ khác cũng không dám lơ là, tất cả đều kinh sợ trước cao thủ bảng Hổ.
“Sư phụ, hôm nay người phải xả cơn tức cho con, anh ta dám nói con là rác, loại người này, đúng là chết không đáng tiếc.
Tưởng Vân Đài đổ thêm dầu vào lửa, chỉ mong sư phụ sẽ ngay lập tức giết chết tên khốn Tần Lâm này.
“Cậu ấy nói đúng, cậu đúng là rác rưởi”.
Cao thủ bảng Hổ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, bởi vì ông ta chính là hạng tám bảng Hổ từng thua Tần Lâm – hiệp khách râu xồm, Tiêu Tác!
“Há....”
Tưởng Vân Đài hoàn toàn sững sờ, sư phụ làm sao vậy? Sư phụ thế mà lại nói thế với anh ta, anh ta không thể hiểu nổi.
Sư phụ đang cười tên Tần Lâm không biết trời cao đất dày, giờ này còn đang cười chế nhạo.
“Sư phụ, người thấy rồi chứ, một người kiêu ngạo tự phụ như thế phải bị trừng trị nghiêm khắc.
Tưởng Vân Đài vẻ mặt nghiêm túc, hung ác nhìn Tần Lâm.
“Ông xem kìa, cậu ta coi tiền bối là gì chứ? Tần Lâm, cậu đúng là không biết tốt xấu, nếu con gái tôi sau này lấy một tên rác rưởi như cậu thì sớm muộn cũng bị cậu chọc cho tức chết.
Tạ Giang Hoài cũng tức quá hóa cười, không ngờ Tần Lâm sau khi gặp được cao thủ bảng Hổ vẫn bình tĩnh như vậy, không biết là cố ý giả bộ hay là anh tự tin đến thế?
“Đúng, loại rác rưởi như cậu căn bản không xứng bước vào cổng nhà họ Tạ, trước mặt cao thủ bảng Hổ mà cậu vẫn kiêu căng như vậy, Tần Lâm, xem ra hôm nay cậu chết chắc rồi”.
Tạ Trường Hà lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi Tần Lâm ra gì, tên nhóc này đúng là chết chưa hết tội.
“Tạ Hồng Mai, cháu còn không mau lăn qua đây, chút nữa tiền bối ra tay, cẩn thận cháu cũng bị dính đòn đó, đến lúc đấy có kêu trời kêu đất cũng vô ích”.
Tạ Giang Trường tức giận mắng chửi.
“Dù có phải chết, cháu cũng sẽ không bao giờ đi cùng mọi người, Tần Lâm ở đâu thì cháu ở đó”.
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai lạnh lùng, mặc dù Tần Lâm cố chấp, dù cô có nói thế nào anh cũng không nghe, nhưng mọi chuyện đều do cô mà ra, nếu lúc này cô bỏ mặc Tần Lâm, đứng về phía nhà họ Tạ, thì cô có còn là con người không?
“Quỳ xuống cho ta!”
Tiêu Tác tức giận hét lên, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Tần Lâm, còn không mau quỳ xuống? Sư phụ tôi bảo anh quỳ xuống kìa, muốn chết toàn thây thì tôi khuyên anh nên sớm quay đầu là bờ, quỳ xuống đi”.
Tưởng Vân Đài cười chế nhạo.
“Muốn giết Tần Lâm thì phải bước qua xác tôi”.
Tạ Hồng Mai cầm đao đứng chắn trước mặt Tần Lâm nói.
“Tần Lâm, nếu không quỳ xuống thì đừng trách sư phụ tôi không khách sáo”.
Tưởng Vân Đài nghiêm giọng nói.
“Ta nói cậu đó, quỳ xuống!”
Tiêu Tác quay người tát mạnh vào mặt Tưởng Vân Đài.
Tưởng Vân Đài bỗng chốc đơ ra, sắc mặt tái xanh, khó tin nhìn sư phụ Tiêu Tác của mình.
“Sư phụ, con...”
“Con cái gì mà con? Còn không mau quỳ xuống”.
Tiêu Tác lại cho Tưởng Vân Đài ăn thêm phát tát vào nửa mặt bên kia, lúc này, răng của anh ta đã bị rụng mấy cái rồi, bị Tiêu Tác tát cho ngu người, cả đám người nhà họ Tạ cũng quay qua nhìn nhau, run lẩy bẩy.
Tiền bối làm sao vậy? Sao lại tát đồ đệ mình, còn bắt quỳ xuống nữa, chuyện này thật khó hiểu”.
“Phịch!”
Tưởng Vân Đài quỳ xuống đất.
“Ta không bảo con quỳ ta, quỳ xuống trước mặt Tần đại sư”.
Tiêu Tác đạp vào người Tưởng Vân Đài, não anh ta từ đầu đến cuối đều mông lung khó hiểu, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Vì sao sư phụ lại bắt anh ta quỳ xuống trước mặt Tần Lâm?
Vì sao?
Đám người Tạ Trường Hà cũng không hiểu gì, chỉ im lặng và im lặng, sợ mình phát ra tiếng động sẽ đắc tội với cao thủ bảng Hổ, ngay cả đại thiếu gia nhà họ Tưởng, khi đứng trước mặt cao thủ bảng Hổ cũng không dám lên mặt.
Tạ Hồng Mai sững sờ, hai mắt chớp chớp, nhìn Tần Lâm rồi lại liếc sang cao thủ bảng Hổ trước mặt, chẳng lẽ hai người này quen biết nhau?
Tưởng Vân Đài cười chế nhạo.
“Muốn giết Tần Lâm thì phải bước qua xác tôi”.
Tạ Hồng Mai cầm đao đứng chắn trước mặt Tần Lâm nói.
“Tần Lâm, nếu không quỳ xuống thì đừng trách sư phụ tôi không khách sáo”.
Tưởng Vân Đài nghiêm giọng nói.
“Ta nói cậu đó, quỳ xuống!”
Tiêu Tác quay người tát mạnh vào mặt Tưởng Vân Đài.
Tưởng Vân Đài bỗng chốc đơ ra, sắc mặt tái xanh, khó tin nhìn sư phụ Tiêu Tác của mình.
“Sư phụ, con...”
“Con cái gì mà con? Còn không mau quỳ xuống”.
Tiêu Tác lại cho Tưởng Vân Đài ăn thêm phát tát vào nửa mặt bên kia, lúc này, răng của anh ta đã bị rụng mấy cái rồi, bị Tiêu Tác tát cho ngu người, cả đám người nhà họ Tạ cũng quay qua nhìn nhau, run lẩy bẩy.
Tiền bối làm sao vậy? Sao lại tát đồ đệ mình, còn bắt quỳ xuống nữa, chuyện này thật khó hiểu”.
“Phịch!”
Tưởng Vân Đài quỳ xuống đất.
“Ta không bảo con quỳ ta, quỳ xuống trước mặt Tần đại sư”.
Tiêu Tác đạp vào người Tưởng Vân Đài, não anh ta từ đầu đến cuối đều mông lung khó hiểu, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Vì sao sư phụ lại bắt anh ta quỳ xuống trước mặt Tần Lâm?
Vì sao?
Đám người Tạ Trường Hà cũng không hiểu gì, chỉ im lặng và im lặng, sợ mình phát ra tiếng động sẽ đắc tội với cao thủ bảng Hổ, ngay cả đại thiếu gia nhà họ Tưởng, khi đứng trước mặt cao thủ bảng Hổ cũng không dám lên mặt.
Tạ Hồng Mai sững sờ, hai mắt chớp chớp, nhìn Tần Lâm rồi lại liếc sang cao thủ bảng Hổ trước mặt, chẳng lẽ hai người này quen biết nhau?
“Không ngờ tên nghịch đồ cậu lại đắc tội với Tần đại sư? Lúc trước, ngay cả ta cũng thua trước Tần đại sư, mà cậu lại dám kiêu căng như thế? Đúng là không biết lượng sức mình, cậu khiến ta quá thất vọng”.
Lời nói của Tiêu Tác khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, không thể tin được, Tần Lâm vậy mà đánh thắng cả cao thủ bảng Hổ, tin tức này quả thật giống như bom nguyên tử, chấn động bốn phương, khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ và tuyệt vọng!
-----------------------