Chương 8: Biến cố kinh hoàng, mời tiên sinh
Mạch Ngọc trấn.
Ban đêm.
Dường như bầu trời đang bị bao trùm bởi luồng khói đen mù mịt…
“Trấn chủ! Trấn chủ! Không ổn rồi.”
Trong đêm đen, quản gia lo lắng hô hào bên ngoài phòng ngủ của Trần Đại Đao.
Trong giai đoạn nhạy cảm này, đương nhiên Trần Đại Đao không dám lơ là, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, cho dù là ngủ với phu nhân của mình thì hắn ta cũng không cởi quân áo.
Thế cho nên vừa nghe thấy tiếng quản gia gọi, lập tức hắn ta xô cửa lao ra, nhìn chằm chằm vào quản gia và sốt sắng hỏi:
“Sao vậy? Có phải yêu ma xuất hiện rồi không?”
Quản gia sững người trong giây lát, tại sao trấn chủ lại có thể nhanh gọn lẹ như vậy…
Sau đó ông ta nhanh chóng nói với vẻ mặt nặng trĩu: “Trấn chủ, vừa rồi nhận được báo án, toàn bộ 67 người của một đại gia đình trong trấn đều chết một cách kỳ lạ và rất thảm thương. Hiện
tại, trấn vệ đã phong tỏa hiện trường, vô, vô cùng có khả năng là yêu ma quấy phá.”
Cơ thế của Trần Đại Đao run lên bần bật, một cơn giận dữ dâng trào!
Toàn bộ 67 người đều chết thảm!
“Đi! Đi xem hiện trường.”
Ngay lập tức Trần Đại Đao quát lên, nói xong thì hắn ta bước nhanh ra ngoài.
Quản gia chạy lon ton đuối theo và ngập ngừng nói: “Trấn chủ, để cho an toàn, chúng ta có nên đi gọi tiên sinh…”
Trần Đại Đao dừng lại một chút, hắn ta nhìn màn đêm rồi khẽ thở dài: “Thôi, đã muộn như vậy rồi, không quấy rầy tiên sinh nữa, quan sát tình hình trước đã…”
“Vâng…”
Bóng dáng của hai người nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen tối.
Cùng lúc đó, ở hậu viện phủ trấn chủ.
Lục Trường Sinh lẻ loi một mình tựa vào đình nghỉ mát, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh lam quỷ dị, hắn lặng lẽ nhìn về một phương hướng trong trấn.
Trước đây ở Mạch Ngọc trấn, lúc này bách
tính đã sớm tắt đèn đi nghỉ ngơi nhưng đêm nay lại đèn đuốc sáng trưng.
Tại một canh giờ trước, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét thảm thiết chọc thủng bầu trời đêm.
Vào lúc này, bóng người đen kịt đứng đầy ở trước một phủ đệ.
Bọn họ nhìn phủ đệ với sắc mặt tái nhợt.
Phía trước phủ đệ có rất nhiều trấn vệ cầm đuốc canh giữ nơi đây.
“Rốt cuộc Tiền phủ đã xảy ra chuyện gì? Tiếng hét thảm thiết đó là sao?”
“Ài, lúc chúng ta chạy tới đây thì Tiền phủ đã bị trấn vệ bao vây, căn bản không vào được, có hỏi đám người trấn vệ nhưng họ không nói, như vậy thì làm sao chúng ta có thể ngủ nối? Nghĩ đến tiếng hét thảm thiết đó là sởn tóc gáy.”
“Các ngươi không phát hiện ra Tiền phủ quá mức tĩnh mịch sao, ngoại trừ tiếng trấn vệ đi qua lại thì không có một chút âm thanh…”
II II
Đang lúc dân chúng xôn xao thảo luận các ý kiến khác nhau thì giọng quản gia vang lên.
“Mọi người xin nhường đường, trấn chủ đại nhân đến rồi.”
Trấn chủ đại nhân tới rồi sao?
Nhóm dân chúng như thể tìm thấy người đáng tin cậy, bọn họ vội vàng nhìn sang.
Quả nhiên nhìn thấy Trần Đại Đao không chút biếu cảm đi xuyên qua đám đông và nhanh chóng đi về phía phủ đệ.
“Trấn chủ đại nhân.”
“Trấn chủ đại nhân.”
Nhóm dân chúng nhao nhao quỳ gối chào hỏi với thái độ chân thành, điều này cho thấy Trần Đại Đao vẫn rất được yêu quý ở Mạch Ngọc trấn.
Khi Trần Đại Đao và quản gia đến trước cửa phủ đệ, bổng nhiên bọn họ dừng lại và xoay người nhìn nhóm dân chúng rồi cười gượng nói: “Tất cả mọi người đứng lên đi. Đừng hoảng sợ, đợi bổn trấn chủ đi vào xem tình hình, nhất định sẽ cho mọi người lời giải thích về chuyện này.”
Nhóm dân chúng nhất thời cảm động, bọn họ sôi nối gật đầu, trong lòng âm thầm cảm thán trấn chủ thực sự là một vị quan tốt.
Thấy nhóm dân chúng tạm thời yên ổn, Trần Đại Đao hít một hơi thật sâu rồi cùng quản gia và trấn vệ trưởng đấy cửa tiến vào Tiền phũ.
Với một tiếng “fâm”, cánh cửa lại bị đóng lại.
Không gian trở nên yên ắng, mọi người im lặng chờ đợi.
Khi ba người Trần Đại Đao sải bước đi vào sân, đập vào mắt họ là những xác chết được phủ vải trắng trên mặt đất…
Trên trán Trần Đại Đao toát ra níô hôi lạnh, hắn ta liếc nhìn xung quanh, vừa đủ 67 người.
“Trấn chủ, toàn bộ người trong Tiền phủ đều bị giết hại, thi thế đều ở đây.”
Trấn vệ trưởng hơi khom người và có chút tự trách bấm báo.
Trong mắt hắn ta thì dù sao hắn ta cũng là trấn vệ trưởng, Tiền phủ lại bị giết hại toàn bộ ngay dưới mí mắt của hắn ta nên hắn ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Trần Đại Đao trầm giọng hỏi: “Là người hay là yêu?”
Trấn vệ trưởng do dự một chút, sau đó cắn răng kiên định nói: “Không phải con người.”
Trần Đại Đao khẽ hít một ngụm khí lạnh, hắn ta đi đến thi thế gần nhất, ngồi xổm xuống và nhấc tấm vải trắng lên.
Một xác chết teo tóp xuất hiện trước mặt ba người Trần Đại Đao.
Trên mặt thi thể còn đọng lại vẻ hoảng sợ, khấp cơ thể không có vết thương…
Trần Đại Đao nuốt nước miếng, tiếp tục mở ra cái thứ hai, thứ ba, thứ tư…
“Trấn chủ, trạng thái tử vong của mỗi một thi thế đều giống nhau như đúc, đều khô quắt lại giống như toàn bộ máu trong người bị hút sạch. Vẻ mặt đều là hoảng sợ, chắc hẳn trước khi chết thì bọn họ đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.”
Trấn vệ trưởng hé miệng và giải thích.
Trần Đại Đao chậm rãi đứng lên, cấn thận quan sát có thế thấy hai chân của hắn ta đang run rấy, hắn ta nhìn chung quanh, mồm miệng khô khốc nói: “Vùng có nhiều thành trấn ở phía đông đế quốc Ly Thủy đều tràn ngập yêu quái… Hiện tại xem ra Mạch Ngọc trấn của chúng ta cũng bắt đầu rồi…”
Ánh mắt của trấn vệ trưởng biến đổi, tại sao hắn ta lại không biết tin tức này?
Quản gia nhìn hắn ta và nói: “Tin tức về thành trấn có yêu náo loạn đã bị phong tỏa, phỏng chừng là đế quốc sợ ảnh hưởng quá lớn, làm nhiễu loạn việc kiếm sống của người dân. Ta và trấn chủ cũng mới vừa biết được chuyện này qua tin đồn vào vài ngày trước.”
Trấn vệ trưởng cứng ngắc gật đầu, hắn ta
nhìn về phía Trần Đại Đao và gian nan nói: “Trấn chủ… Hiện tại yêu quái đang ở ngay trong Mạch Ngọc trấn, thậm chí có thể… vẫn còn ở trong Tiền phủ này. Có lẽ lúc này đang âm thầm nhìn trộm chúng ta…”
Nghe vậy, Trần Đại Đao và quản gia cảm thấy ớn lạnh trong người, bọn họ nhìn bốn phía xung quanh, một cảm giác rợn người lan tràn khắp cơ thế.
“Hơn nữa, có thể giết chết 67 người trong thời gian ngắn như vậy, e rằng không chỉ có một con yêu.” Trấn vệ trưởng nặng nề nói.
Với tư cách là trấn vệ trưởng, tuy rằng không phải là đối thủ của yêu quái nhưng hắn ta vẫn có kinh nghiệm phá án nhiều năm.
“Không chỉ có một con yêu…”
Trần Đại Đao lấm bấm.
Quản gia cau mày nói: “Trâh vệ trưởng, nếu ngươi đã phỏng đoán yêu quái có thế còn ở trong Tiền phủ, vậy tại sao báy giờ chúng không tấn công chúng ta? Chúng ta là người phàm, nói vậy thì chúng có thể giết chết chúng ta trong nháy mắt đúng không?”
Hai mắt Trần Đại Đao chợt sáng lên, hắn ta chỉ vào quản gia và hô lên: “Nói rất đúng.”
Hắn ta phát hiện đầu óc của quản gia xoay
chuyển rất nhanh!
Trấn vệ trưởng lắc đầu cười nói: “Quản gia, ngươi sai rồi.”
Quản gia và Trần Đại Đao đồng thời sửng sốt, sau đó nghe thấy trấn vệ trưởng nói tiếp:
“Trấn chủ và quản gia có điều không biết, trước đây khi có yêu quái xuất hiện, sau này, thành vệ và trấn vệ ở các nơi đã nghiên cứu ra tập tính của yêu quái. Mặc dù yêu quái có thế dề dàng giết chết cơ thế phàm trần của chúng ta, nhưng phần lớn chúng nó đều thích tận hưởng sự đánh úp trong âm thầm, thưởng thức cảm giác ngẫu nhiên, tạo ra đủ loại hoảng loạn và thích thú với sự sợ hãi của con người. Dù có khả năng giết chết chúng ta nhưng lại thích chơi đùa như mèo vờn chuột.”
Trần Đại Đao và quản gia ngấn người, vậy mà còn có cách lý giải như vậy.
“Trấn chủ, theo như lời của trấn vệ trưởng nói, yêu quái thích con người bị bao trùm trong sự sợ hãi. Ước chừng trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh gì nữa, nhưng cũng không thế chắc chắn được, tiếp theo… chúng ta nên làm gì đáy?”
Quản gia nhìn về phía Trần Đại Đao đang nhíu mày và chua xót hỏi.
Huống chi bên ngoài Tiền phủ còn có vô số dân chúng đang chờ giải thích.
Trần Đại Đao liếc nhìn những thi thể ở đây, ánh mắt hắn ta lóe lên, sau đó hắn ta nhìn về hướng phủ trấn chủ và nghiến răng nói:
“Mời tiên sinh!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK