• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Chỉ là đáng tiếc
“Phụ thân, con đói quá.”
“Phụ thân biết.”
“Phụ thân, chúng ta đã tới Mạch Ngọc trấn ăn xin một thời gian dài rồi, hôm nay không còn ai chịu cho chúng ta ăn nữa, có phải phụ thân cũng đói lắm phải không? Hay là con đi ăn trộm gì đó cho phụ thân ăn nhé?”
“Không được, nếu ăn trộm bị bắt được thì xấu hổ lắm. Đống Nhi, phụ thân định sẽ bán con đi.”
“Con không muốn.”
Bên đường, một nam nhân trung niên và một đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi đang uể oải dựa vào một chiếc xe đấy tay.
Rõ ràng trời rất nóng nhưng nam nhân trung niên vẫn mặc áo khoác dày.
Nét mặt hai người đầy mệt mỏi và tang thương, tóc tai bấn thỉu, mặt gầy tới mức gò má hóp lại.
Quanh người bọn họ bốc mùi hôi hám, chắc là đã lâu rồi không tắm rửa.
Những người đi ngang qua đều bịt mũi lại, vội vàng bỏ đi thật nhanh, thậm chí có nhiều người còn liếc mắt tỏ ý khó chịu.
“Đôi phụ tử này đúng là gớm ghiếc, mới đầu thấy bọn họ sắp chết đói, ta còn mua đồ ăn cho bọn họ ăn, bọn họ ăn no rồi, hôm sau lại tới xin ăn tiếp, thậm chí suốt một thời gian dài sau đó vẫn cứ tới xin ăn, ta thực sự không hiểu tại sao lại có người mặt dày tới mức ấy!”
“Đúng vậy, đứa bé thì thôi, nó còn nhỏ tuổi, đang tuổi đi học, không làm được gì cả nhưng phụ thân nó thì đúng là đáng ghét! Có tay có chân, làm gì kiếm ăn mà chẳng được? Theo ta thấy thì là lười biếng đấy thôi! Thế thì còn ai chịu cho bọn họ ăn nữa? Vậy chẳng phải là phí tiền hay sao?”
“Đứa bé này có phụ thân chỉ biết ăn rồi nằm như vậy đúng là khố cực.”
tt 99
Nghe thấy những lời bàn tán cay nghiệt như vậy, nét mặt nam nhân trung niên không hề thay đổi.
Ông ta chỉ nhắc lại câu cũ:
“Đống Nhi, phụ thân sẽ bán con đi.”
Thiếu niên liếc nhìn ông ta, vẫn lắc đầu đáp: “Con khỏng muốn.”
Nam nhân trung niên cười khố, từ ái nhìn thiếu niên, sau đó im lặng, không biết đang nghĩ gì-
Cộc cộc cộc…
Một chuỗi tiếng bước chán nhẹ nhàng bỗng lọt vào tai hai người.
Nam nhân trung niên và thiếu niên hơi ngạc nhiên ngấng đầu lên, sau đó thay đối sắc mặt.
Một nam tử áo xanh xách một chiếc hộp gỗ tới đứng trước mặt bọn họ.
Chuyện này thì không có vấn đề gì, chỉ có điều nam tử áo xanh quá xuất trần.
Một tiên sinh phiêu dật, sạch sẽ như vậy lại không chê bọn họ hôi hám ư?
Đây là tiếng lòng của đôi phụ tử.
Đúng vậy, chỉ nhìn một cái thôi là bọn họ lập tức cho rằng thanh niên trước mặt là đại học tài.
“Đói không?”
Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Hẳn chỉ nhìn thiếu niên, không nhìn nam nhân trung niên bên cạnh.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn phụ thân mình một cái, cảm thấy đau lòng, không biết phải làm sao.
“Tiên, tiên sinh, ta… Ta…”
Ọc ọc ọc…
Thiếu niên còn chưa nói xong, bụng đã sôi lên sùng sục, nét mắt thiếu niên lộ vẻ lúng túng.
Biếu cảm của Lục Trường Sinh không vui cũng không buồn, hắn đặt hộp gỗ xuống trước mặt thiếu niên, nói khẽ:
“Ăn đi.”
“Cảm, cảm ơn tiên sinh.”
Thiếu niên cảm kích nhìn Lục Trường Sinh một cái, sau đó nhìn phụ thân ổm yếu, đưa tay định mở hộp gỗ ra…
Đúng lúc này, một vài người đi đường không nhịn được xúm lại.
Thiếu niên thấy thế biến sắc.
“Tiên sinh chớ bị đôi phụ tử này lừa, bọn họ chỉ biết hết ăn lại nằm thôi.”
“Đúng vậy, tiên sinh xem đi, rõ ràng nam nhân trung niên lôi thôi lếch thếch này có đầy đủ tay chân nhưng ông ta chỉ là một con ma lười.”
tí 99
Nghe người đi đường nói vậy, thiếu niên mấp máy môi, trong lòng buồn fâu.
E là bữa cơm này sẽ bốc hơi mất rồi.
Lục Trường Sinh mỉm cười: “Cảm ơn mọi người có lòng tốt, trong lòng ta biết rõ.”
Nghe vậy, những người đi đường lắc đầu, không còn cách nào khác, tới tấp bỏ đi.
Rõ ràng trông vị tiên sinh này thông minh không ai sánh bằng là vậy nhưng lại không chịu nghe lời người khác, ôi chao.
“Ăn đi.”
“Dạ?”
Thiếu niên vui mừng ngấng đầu lên, gượng gạo nói: “Tiên sinh không nghe thấy bọn họ nói gì ư, bọn ta là lừa đảo.”
“Ngươi không phải lừa đảo.” Lục Trường Sinh nói.
Thiếu niên đỏ hoe mắt, trong lòng ngốn ngang nhiều cảm xúc.
“Tạ ơn tiên sinh.”
Thiếu niên hít mũi một cái, nói cảm ơn xong, mở hộp gỗ ra.
Mùi đồ ăn lập tức bốc ra.
Thiếu niên nhìn bát cơm nóng vẫn còn bốc khói và đồ ăn rực rỡ nhiều màu trong hộp, nuốt nước bọt, thiếu niên thực sự rất đói.
Đây chắc chắn là bữa cơm thịnh soạn nhất mà gần đây thiếu niên nhìn thấy.
Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Trường Sinh một cái, sau đó cầm bát cơm lên, gắp đồ ăn, đút tới tận miệng cho nam nhân trung niên.
“Ngươi không ăn trước à?”
Lúc này, Lục Trường Sinh bỗng nhiên hỏi.
Thiếu niên cầm đũa run tay, cười khan nói: “Tiên sinh, phụ thân ta đói hơn…”
“Ông ta không đói, ngươi ăn của ngươi đi.”
Lục Trường Sinh vẫn chỉ nhìn thiếu niên, không nhìn người trung niên kia lấy một lần.
“Đổng Nhi, con ăn trước đi.” Nam nhân trung niên gượng cười.
Thiếu niên hít sâu một hơi, sau đó bê bát cơm lên và cơm vào miệng.
Có lần còn bị sặc cơm, có thể nói là ăn như hố đói.
“Ta thấy tuổi xương của ngươi năm nay mới mười một tuổi nhưng lại có vẻ cực kỳ trưởng thành.”
Lục Trường Sinh nhìn thiếu niên, hỏi.
Thiếu niên đang và cơm bèn dừng lại, phồng má gật đầu.
“Ngươi là một người con ngoan nhưng phụ thân ngươi không phải là một phụ thân tốt.”
Con ngươi của nam nhân trung niên hơi thu nhỏ lại, hốc mắt bỗng chốc nhòa lệ.
Không đợi thiếu niên cãi lại, nam nhân trung niên đáp lại:
“Tiên sinh… Nói rất đúng.”
Thiếu niên run tay bỏ bát xuống, cãi lại: “Tiên sinh, phụ thân ta là một phụ thân tốt, ngài không biết…”
“Có gì mà ta không biết?” Lục Trường Sinh ngắt lời thiếu niên.
Thiếu niên kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh vân đạm phong khinh, nhất thời không biết nên nói gì.
Lục Trường Sinh nói khẽ:
“Ngươi còn ít tuổi đã phải một mình đấy phụ thân bị liệt tay chân đi ăn xin khắp nơi, dù có là một người đàn ông trưởng thành làm chuyện này cũng vẫn rất vất vả, huống chi ngươi chỉ mới mười một tuổi, cực khổ thế nào thực sự khó có thế tưởng tượng ra được, đến tận giờ ngươi vẫn chưa chết thì đúng là một kỳ tích.”
Thiếu niên mở to mắt, sững sờ tại chỗ.
Nam nhân trung niên cũng hoảng sợ nhìn Lục Trường Sinh!
Sau khi hoàn hồn lại, thiếu niên không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, run giọng đáp lại:
“Tiên sinh, ta không biết làm thế nào mà ngài biết được những chuyện này nhưng tay chân phụ thân ta bị liệt, không thể động đậy được, ta là con của ông ấy, đây là chuyện ta phải làm… Hơn nữa, phụ thân thấy ta chịu khố, nhiều lần đã định bán ta đi…”
“Ta biết phụ thân muổn ta sống tốt hơn, không phải lang bạt với ông ấy nữa nhưng lần nào ta cũng từ chối, tay chân phụ thân bị liệt, nếu ta không ở bên cạnh ông ấy, ông ấy…”
Nam nhân trung niên nghe vậy thì trào nước mắt.
Lục Trường Sinh không hề thay đối sắc mặt: “Phụ thân ngươi ưa sĩ diện, nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”
Nam nhân trung niên giật mình như bị sét đánh.
“Có lẽ trước đây gia đình các ngươi từng giàu có, không rõ vì nguyên nhân gì mà rơi vào tình cảnh như hiện tại. Thời tiết thế này mà phụ thân ngươi vẫn mặc áo khoác dày là vì sợ người khác biết tay chân mình bị liệt, sợ bị người ta chế giễu, ông ta đã bao giờ nghĩ đến chuyện con mình có bị đói không chưa? Có nghĩ đến chuyện ngươi vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn không?”
Thấy thiếu niên ngẩn người, Lục Trường Sinh tiếp tục thản nhiên nói:
“Phụ thân ngươi thường hay nói sẽ bán ngươi đi nhưng nếu bán ngươi đi thì ông ta chỉ
còn đường chết. Phụ thân ngươi không muốn đế ngươi chịu khố thì sao ông ta không cắn lưỡi tự sát đi cho rồi, cần gì phải nói mấy lời vô dụng đó làm gì. Nói trắng ra là, ông ta không hề thương ngươi, ông ta nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”
“Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi.”
“Ngươi nói đi, phụ thân ngươi có phải là một phụ thân tổt không?”
Nghe nam tử áo xanh thong thả nói xong.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn về phía nam nhân trung niên.
Mà lúc này, nam nhân trung niên lại cúi đầu xuống, mái tóc dài che mất biếu cảm của ông ta.
Chỉ nhìn thấv đầu ônq ta đanq run lên dữ dôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK