• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Mới đầu thì chua, sau đó lại ngọt
Phù.
Mọi người đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Quốc vương Ly Thủy nhìn về phía Trân Đại Đao, hiếu kì hỏi: “Đại Đao, trước khi bọn ta tới, tiên sinh đã bao giờ rời nhà chưa?”
Trần Đại Đao cười khô khốc: “Quốc vương, từ lúc tiên sinh tới đây ở, ngoại trừ lần trước và đêm qua đi trừ yêu ra thì không hề đi ra ngoài nửa bước, đấy là những khi hạ quan nhìn thấy.”
Câu cuối cùng của Trần Đại Đao có ý là, tiên sinh thần thòng quảng đại, cho dù tiên sinh có đi ra ngoài thì hắn ta cũng không biết.
“Vậy à…”
Quốc vương Ly Thủy đảo mắt vòng quanh, sau đó cực kỳ thô lỗ ngoắc lấy cổ của Trần Đại Đao rồi lôi hắn ta xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía các quan.
Các quan ngấn người, quốc vương à, ngài là chủ của một đế quốc, có thể chú ý thể thống một chút được không?
Có lời gì không thể nói thẳng ra chứ?
Ngài làm vậy là sao?
Quốc vương Ly Thủy nhìn Trần Đại Đao ngấn tò te, trong lòng trào dâng chờ mong và kích động, hỏi với giọng cực kỳ nhỏ:
“Đại Đao, ngươi nói thật cho bản vương biết đi, ngươi đã bao giờ hỏi xin tiên sinh chuyện tu tiên chưa?”
Trần Đại Đao ngẩn người, nhớ tới cuộc nói chuyện đêm đó, nhưng hắn ta không kế chuyện này cho quốc vương Ly Thủy biết mà chỉ cười gượng gạo mà rằng:
“Tiên sinh nói căn cốt của hạ quan không tốt, không tu tiên được.”
Quốc vương Ly Thủy vổ vai hắn ta, khẽ thở dài: “Thế thì quả là đáng tiếc.”
Ngay sau đó, quốc vương Ly Thủy lại hỏi: “Vậy còn bản vương thì có tu tiên được không?”
Ông ta là vua nước Ly Thủy, mặc dù mỗi khi đế quốc bị yêu quái quấy rối, ông ta vẫn thường gặp đệ tử của Thanh Vân Tông nhưng những vị đệ tử này đến nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí ông ta không có cơ hội đề cập tới việc này.
Quốc vương Ly Thủy không biết là, cho dù ông ta có đề cập thì cũng chẳng ích gì.
Hầu hết những người mà ông ta gọi là tiên nhân đó đều chỉ mới tới Luyện Khí kỳ mà thôi…
Tu vi của bọn họ không cao, không có tiếng
nói gì trong tông mòn.
“Quốc, quốc vương, hạ quan chỉ là người phàm, đâu thể nào biết được ạ.” Trần Đại Đao lúng túng gãi đầu, đáp.
Quốc vương Ly Thủy gật đầu, xoắn xuýt một lát rồi cắn răng nói:
“Đại Đao, ngươi thân thiết với tiên sinh hơn, liệu ngươi có thể nhân lúc rảnh rỗi hỏi giúp bản vương một tiếng được không? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi hỏi giúp, bất kể có được hay không, bản vương đều sẽ ban thưởng cho ngươi, tiền tài, quan chức, ngươi chọn gì cũng được!”
Trần Đại Đao hơi ngạc nhiên, chán nản nói: “Quốc vương, xin lỗi, hạ quan… Không giúp được ngài.”
Quốc vương Ly Thủy khựng người, nét mặt lộ vẻ không vui: “Có phải ngươi sợ bản vương có căn cốt tu tiên nên không muốn bản vương được tốt đẹp phải không?”
Trần Đại Đao sợ hãi ra mặt: “Quốc vương, không phải hạ quan không muốn hỏi giúp, chỉ có điều hạ quan…”
Sau đó, Trần Đại Đao đành phải kế lại chuyện đêm đó mình xin Lục Trường Sinh trừ yêu, giữa tu tiên và cứu mạng chỉ được chọn một trong hai cho quốc vương Ly Thủy nghe.
Quốc vương Ly Thủy nghe xong giật mình.
Cảm giác áy náy lập tức trào dâng trong lòng, tê dại, cay đắng.
Ông ta đúng là đáng chết…
“Đại Đao, bản vương trách oan ngươi rồi, ngươi… Rất tốt.”
Quốc vương Ly Thủy nói xong, quay người lại, không còn đề cập tới chuyện nhờ Trần Đại Đao hỏi giúp mình nữa.
Trong lòng ông ta thầm cảm thán, nếu như ông ta là Trần Đại Đao, trong tình cảnh phải chọn một trong hai như vậy, ông ta sẽ chọn tu tiên hay là chọn cứu bách tính đây?
Nhất thời, trong lòng ông ta không nghĩ ra được câu trả lời.
“Quốc vương, hiện tại yêu ma đã được tiên sinh và Cổ chân nhân chém chết rồi, bao giờ thì chúng ta về đế đô?”
Đổng Ca hỏi.
Nghe vậy, các quan viên đồng loạt nhìn về phía quốc vương Ly Thủy, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc.
Yêu ma đã bị chém chết từ mấy ngày trước rồi nhưng đến tận hôm nay quốc vương vẫn không nhắc tới chuyện trở về, rốt cuộc là…
Quốc vương Ly Thủy liếc nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Đêm đó, sau khi cổ chân nhân tiêu diệt mấy chục con ma quái kia xong đã nói riêng với bản vương rằng, chuyện yêu ma vẫn còn chưa kết thúc, căn dặn chúng ta và dân chúng tạm thời ở lại Mạch Ngọc trấn này.”
vẫn chưa kết thúc ư?
Các quan viên sợ tái mét mặt, ngoảnh mặt nhìn nhau!
Trên đường.
Nam tử áo xanh đi trên đường nhưng không hề gây ra ồn ào, náo động.
Bởi vì đêm đó, khi trừ yêu, Lục Trường Sinh xuất hiện trên không trung, khoảng cách thì xa mà trời lại tối, với thị lực của dân chúng, đương nhiên mọi người không nhìn thấy rõ mặt của Lục Trường Sinh.
Có điều, sự xuất hiện của hắn vẫn thu hút sự chú ý của không ít bách tính, không phải vì gì khác, chỉ đơn giản là vì khí chất của hắn.
Lục Trường Sinh đỉ dạo trên đường, hết nhìn chỗ này lại ngó chỗ kia.
Thỉnh thoảng, hắn lại dừng bước trước sạp hàng nằm ven hai bên đường, mua một chút quà vặt rồi đi tiếp.
“Tiểu cô nương, quả này bán thế nào?”
Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, nhìn thứ quả màu đỏ không biết tên nằm trong hai chiếc sọt.
Bé gái ngơ ngác nhìn nam tử áo xanh trước mắt, căng thẳng đáp: “Ca ca muốn mua bao nhiêu ạ?”
Lục Trường Sinh đảo mắt, ngẩng đầu cười khẽ: “Nếu ăn ngon thì ta có thể mua hết, cho ta nếm thử một quả được không?”
“Dạ?” Bé gái ngấn người, có vẻ lúng túng, không biết phải làm sao, sau đó hoàn hồn, mừng rỡ nói: “Được ạ, được ạ, đương nhiên là được!”
Lục Trường Sinh gật nhẹ đầu, cho tay vào trong sọt nhặt lấy một quả màu đỏ, thứ quả này rất nhỏ, chỉ cần dùng hai ngón tay là đã cầm lên được.
Sau đó, trước ánh mắt chờ mong của bé gái, hắn cho thứ quả màu đỏ này vào miệng.
Lục Trường Sinh mím môi một cái, nhìn bé gái, mỉm cười nói: “Quả này mới đầu thì chua, sau đó lại ngọt.”
Đôi mắt đen láy của bé gái mở to, không hiểu ca ca này nói vậy là sao, cô bé bán thứ quả màu đỏ này, chẳng lẽ lại không biết mùi vị của nó như thế nào hay sao?
Bình thường, cô bé vẫn hay lén ăn vụng chúng không ít lần.
Hiện tại, bé gái chỉ muốn biết vị ca ca này có thấy nó ngon không, cho dù không mua hết toàn bộ thì mua một chút thôi cũng được…
“Không tồi, ngon đấy, ta lấy hết cả hai giỏ này, hết bao nhiêu tiền vậy?”
Lục Trường Sinh hỏi bé gái.
“Dạ! Ca ca chờ một lát đế ta tính xem.” Bé gái mừng rỡ, bẻ đốt ngón tay, nghiêm túc tính toán.
Lục Trường Sinh cũng không vội vã, lấy tiếp một quả nữa, vừa ăn vừa chờ.
Một lát sau.
Bé gái xòe hai bàn tay ra trước mặt Lục Trường Sinh, ngón tay xòe rộng, nghiêm túc nói: “Ca ca trả ta mười đồng là được.”
Lục Trường Sinh nghe vậy móc trong ngực ra mười lăm đồng đưa cho bé gái, sau đó xoay người gánh hai sọt hoa quả lên vai, định bỏ đi.
Bé gái ngẩn người bưng nắm tiền xu trong lòng bàn tay, hai tay luân phiên nhau đếm thật cấn thận, vội vàng gọi: “Ca ca đưa thừa rồi!”
Lục Trường Sinh dừng lại, nói khẽ: “Năm đồng dư ra là để mua đòn gánh và sọt.”
Nói xong, hẳn cứ thế gánh hai giỏ hoa quả đi mất trước ánh mắt như sực hiểu ra của bé gái.
Nhưng đòn gánh và sọt đâu đáng giá những năm đồng đâu…
Bé gái cầm chặt tiền trong tay, dù sao cô bé vẫn còn tính trẻ con nên nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Hôm nay kiếm được những mười lắm đồng, ôi trời ơi!
“Tiểu Đồng, vừa rồi bà đã bán hết đồ đan len cho thương gia rồi, ha ha, bà mua bánh rán hành cháu thích ăn nhất đây này, ồ, thứ quả màu đỏ kia đâu?”
Bà cụ xách túi đi lại đây, khuôn mặt hiền từ đang cười chợt tái đi khi thấy khoảnh đất trống trơn trước mặt bé gái.
Lẽ nào bà ấy chỉ mới đi có một lúc mà Tiểu Đồng đã bị người ta lừa rồi ư?
“Hì hì, bà ơi, thứ quả màu đỏ đó được một ca ca mua hết rồi, bà nhìn đi, đây là mười lăm đồng ca ca trả cho cháu.”
Tiếu Đồng xòe lòng bàn tay ra, vui vẻ cười nói.
Bà lão ngẩn ngơ, mười lăm đồng mua hai giỏ quả, thế thì nhiều quá, tưởng là do Tiểu Đồng không hiểu chuyện, bà cụ vội hỏi:
Hắn đâu rồi?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK