Cũng không biết là thầy Phù có phát hiện ra điều gì khác thường không, nhưng mà theo tôi quan sát thấy thì cậu Tư vẫn bình thường, không có một chút động thái nào khác lạ. Cũng có thể là do tôi sợ đông sợ tây, trong lòng có giấu diếm nên nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ. Chứ gương mặt của tôi rất giống với cô Út Lụa, dễ dầu gì bọn họ có thể nhận ra được. Chưa kể tới việc tôi đã nói với tất cả người nhà họ Trần là tôi bị mất trí nhớ, bị tai nạn xong thay da đổi thịt nên khác thường một chút. Nếu không phải người cực kỳ thân thiết với tôi thì chắc chắn sẽ không nhận ra được, kể cả Tiểu Phụng còn không nhận ra được mà. Vậy nên chắc không sao đâu, tôi nghĩ là vậy.
Cứ tưởng là đã thoát qua vụ này, vậy mà đến tối, cậu Tư lại đột nhiên đến phòng tìm tôi. Lúc nghe tiếng cậu, rồi nhìn thấy cậu bước vào trong phòng, tim tôi đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực… lo khiếp vía!
Cậu Tư bước vào trong phòng, cậu đi tới ghế ngồi xuống. Phòng của Út Lụa cũng đơn giản, không có gì cầu kì, vậy nên cậu Tư chỉ cần nhìn qua một lượt là nhìn thấy rõ toàn cảnh trong phòng. Nhìn quanh xong, cậu lúc này mới nhìn tới tôi, ánh nhìn tĩnh lặng như nước, cậu hỏi:
– Từ bữa tới giờ mới có thời gian hỏi thăm em, sức khỏe của em đã tốt lại chưa? Vẫn chưa nhớ ra được gì à?
Tôi run trong lòng cầm cập, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tôi nhìn cậu Tư, không nở nụ cười nhưng biểu cảm cực kỳ thoải mái, tôi đáp:
– Dạ, vẫn chưa nhớ được cái gì… cậu thông cảm cho em!
Cậu Tư vẫn cứ nhìn tôi như vậy, cậu lại nói:
– Có gì mà thông cảm, em bị bệnh, chuyện đó đâu ai muốn. Em cứ dưỡng bệnh, nhớ lại được cũng được, mà không nhớ lại được thì cũng không sao.
Thà là cậu Tư không nói, chứ tự dưng cậu nói vậy, tôi lại càng hoang mang trong lòng hơn. Sao đột nhiên cậu lại tốt như vậy, bữa nay còn quan tâm tới chuyện sức khỏe của tôi?
Thấy tôi im lặng chưa trả lời, cậu Tư lại tiếp tục lên tiếng:
– Em thu xếp đồ đạc, từ ngày mai dọn qua phòng tôi ở…
Dọn qua phòng của cậu? Ủa gì vậy? Vụ gì vậy?
Tôi trố mắt nhìn cậu, đứng hình gần cả phút không biết phải nói cái gì. Sao tự dưng lại kêu tôi dọn qua phòng cậu ở? Cậu định làm gì tôi?
Mặc dù hoang mang hết sức nhưng tôi vẫn phải giữ bình tĩnh để hỏi thử xem nguyên nhân tại sao cậu Tư lại có ý định như vậy…
– Cậu… em thấy em ở đây cũng tiện… sợ dọn qua phòng cậu rồi làm phiền cậu làm việc…
Cậu Tư thản nhiên trả lời:
– Không phiền. Bình thường tôi không làm việc ở nhà, về nhà chỉ để nghỉ ngơi thôi, em không cần lo.
Vẫn cố tìm cách chống chế thêm một lần nữa:
– Cậu… vậy má có đồng ý cho em dọn về phòng cậu không?
Lần này thì rõ ràng là thái độ của cậu Tư có chút khác biệt, cậu nhìn tôi chăm chăm, mi tâm nhíu lại, cậu hỏi:
– Tôi thấy em đâu có sợ mẹ tôi, em hỏi vậy là do em không muốn dọn về phòng tôi đúng không?
Bị nói trúng tim đen, tôi thoáng giật mình trong lòng, chẳng qua là không dám tỏ ra gì khác thường, tôi mới vội vàng nói đỡ:
– Đâu có đâu có, em sợ má quở em thiệt mà cậu… chuyện má ghét em thì ai cũng biết… em đâu có dám nói xạo đâu.
Thấy tôi luống cuống, cậu Tư mới chịu dịu giọng, chỉ là ý tứ của cậu lúc này lại có phần ám muội kỳ lạ:
– Mẹ ghét em, nhưng mẹ không ghét cháu nội. Em sinh một đứa cho mẹ, em còn sợ gì mẹ ghét em?
– Nói thì dễ, nhưng mà… í khoan… cậu nói vậy tức là…
Nhìn tôi giật mình ngớ người, cậu Tư đột nhiên nở nụ cười khẽ, nụ cười này đểu lắm, mà ác ôn cái là cậu cười đẹp mới ghê chứ!
Cậu đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, gương mặt hoàn hảo kèm theo giọng nói trầm ấm dễ nghe:
– Em hiểu ý của tôi mà đúng không? Tình cảnh của em ở nhà này cũng không được tốt, đã không thể rời khỏi đây, vậy thì để tôi giúp em nâng cấp cuộc sống của em tốt lên một chút…
Dừng khoảng chừng vài giây, ánh nhìn của cậu đột nhiên nghiêm lại, ý tứ nghiêm túc, lời nói rõ ràng rành mạch, không nghe ra một chút cảm xúc yêu thương nào:
– Tôi cần một đứa bé, một đứa bé trai… em chỉ cần sinh con trai, còn lại tôi sẽ cho em cuộc sống tốt nhất. Nói thì nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng con người tôi là vậy, không vòng vo, thẳng thắn như vậy cho em dễ hiểu.
Vừa nãy còn là kinh ngạc lúng túng, nhưng hiện tại thì tôi lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhiều khi tôi còn thấy con người tôi kì cục lắm, nói ngọt nói ngào thì tôi còn ngơ ngơ, chứ mà nói thẳng nói thật thì tôi cứ là hiểu nhanh hiểu lẹ…
Haiz! Lại là một bản giao kèo, đổi một đứa trẻ để lấy một cuộc sống sung túc!
Mặc dù trong lòng cảm thấy cực kỳ bức bối nhưng với thân phận hiện tại của tôi, tôi không có quyền tức giận. Chứ nếu là người khác ở đâu chui ra mà nói với tôi những lời như thế, chắc tôi đã đấm ngay và luôn vào mặt hắn ta rồi. Không có chuyện dừng lại để suy nghĩ như vậy đâu, chắc chắn!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sỡ dĩ tôi không có quyền tức giận là bởi vì trong bản khế ước của tôi với bà Mười Chi, bà ta cũng có nói rõ với tôi về chuyện này. Tôi đã đồng ý tới đây làm dâu thay cho Út Lụa, tức là tôi phải hoàn thành đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ, một đứa con dâu. Mà nghĩa vụ của một người vợ là phải ngủ cùng phòng với chồng mình và sẵn sàng đồng ý những gì mà anh ta đòi hỏi, bao gồm luôn chuyện abc xyz.
Còn về chuyện mang thai, bà Mười Chi cũng có đề cập tới, bà ấy nói thẳng với tôi là tôi không được để bản thân mình mang thai. Bởi vì tôi không phải là con gái của bà ta, tôi mà sinh con, đối với bà ta không có lợi ích gì, ngược lại còn kéo thêm không ít phiền phức. Mà đối với bản thân tôi, tôi cũng không đồng ý để bản thân tôi mang thai. Tôi phải có trách nhiệm với đứa con mà mình sinh ra, đâu thể nào tôi để cho con tôi được sinh ra trong hoàn cảnh quắn quéo như thế này được. Thà là cả đời này tôi chọn đơn độc một mình chứ nhất định không muốn để con tôi cùng tôi chịu khổ, tôi không muốn!
Nhưng đó là vấn đề của tôi và bà Mười Chi, chứ nếu xét theo tình cảnh của “Út Lụa” thì việc đồng ý sinh con cho cậu Tư sẽ là một quyết định cực kỳ đúng đắn. Cậu Tư đề nghị như vậy, tôi thấy lời đề nghị này giống hệt như một cái phao cứu sinh được quăng ra đúng lúc và đúng thời điểm. Nếu như tôi là Út Lụa, tôi cũng sẽ đồng ý, bởi vì tôi không thể nào tìm ra được một lý do chính đáng để từ chối…
– Sao? Tới sinh con cho chồng mà em cũng suy nghĩ lâu như vậy? Em cảm thấy tôi không xứng đáng với em?
Nghe giọng nói trầm trầm vang lên, tôi giật mình, lúc này mới chợt nhớ tới cậu Tư vẫn còn đang đứng ở trước mặt tôi. Nãy giờ tôi lo đắm chìm vào suy nghĩ riêng của mình mà quên mất “con sói” vẫn còn đang rình rập bên cạnh… xém chút nữa là tiêu đời!
Tôi suy nghĩ rất nhanh, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi, giọng tôi run run, tôi ngập ngừng, đáp:
– Cậu Tư… không phải là cậu không xứng với em… em không có ý đó.
Cậu Tư khẽ nhướng mày, biểu cảm không nhìn ra rõ cảm xúc, cậu hỏi:
– Vậy ý của em là gì, nói rõ một lần luôn. Nhưng để tôi nhắc cho em nhớ, em chỉ có một cơ hội này thôi… trả lời cho kỹ.
Tôi khổ tâm trong lòng hết sức, tôi bây giờ mà trả lời là tôi không đồng ý thì có mà tám đời cụ kỵ nhà tôi hợp sức gồng gánh cũng gánh không nổi cho tôi qua khúc này. Sao mà số phận nghiệt ngã quá không biết, biết vậy tôi không có kí vào bản khế ước bán thân làm gì đâu… độc ác với tôi quá mà!
Hít vào một hơi, đối diện với ánh mắt đen hút không nhìn thấy đáy kia, tôi nghiêm chỉnh nói ra câu trả lời của mình.
– Cậu… em đồng ý với cậu. Nhưng cậu cũng phải hứa với em, cậu phải bênh vực cho em, không được để người nhà cậu ăn hiếp em!
Khoé môi hơi nhếch, nụ cười bàng bạc như có như không, cậu Tư trầm giọng trả lời:
– Với điều kiện là em không gây sự…
Tôi gật đầu chắc nịch, gằn giọng đáp:
– Đúng vậy. Nếu em cố ý gây sự, em tự làm tự chịu, sẽ không phiền tới cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí gượng ép, nụ cười hài lòng của cậu Tư đột nhiên khiến tôi hoa mắt, cậu nói:
– Tốt! Cứ vậy mà làm!
______________________________
Thế là sáng ngày hôm sau, nhà họ Trần đột nhiên sôi sùng sục vì thông tin mợ Tư được dọn vào ở chung phòng với cậu Tư. Lại thêm bà Hai không có ngăn cản, hoàn toàn đồng ý cho việc mợ Tư được “đắc sủng” trở lại. Phải nói một câu là thế sự vô lường, mới hôm trước còn bị bắt cho nhịn đói… ai mà ngờ được đâu…
Kể từ lúc biết tin tôi được dọn về ở chung phòng với cậu Tư, đám người làm thay đổi thái độ chóng mặt. Mới hôm qua hôm kia còn ngơ ngơ với tôi, vậy mà bữa nay đon đả thưa hỏi um xùm. Quá trời lật mặt rồi, nghĩ tới là thấy mắc cười.
Mà cũng mới sáng sớm, tôi đã nghe được tiếng khóc nức nở của Thuý Kiều. Cái này là tôi vô tình nghe được thôi, ai biểu cô ấy khóc lớn quá làm gì, chứ tôi đâu có ý định tò mò chuyện của ai…
– Má! Anh Thịnh đã vậy thì thôi… má cũng để cho chị Lụa qua mặt con luôn hả má?
Tôi nấp một bên, vừa vặn nghe rõ được mồn một cuộc trò chuyện của má chồng và cô vợ bé bé nhỏ của chồng tôi…
– Thôi mà Kiều, thằng Thịnh làm vậy là có lý do hết mà con.
– Đâu có, con thấy ảnh bị chị Lụa dụ dỗ rồi… ảnh quên luôn chỉ đã làm gì với ba ảnh rồi. Con sinh con cho ảnh cũng được mà, con hy sinh làm bé vậy mà ảnh còn không vừa lòng nữa hả má?
Tôi bỉu mê, chê hết sức. Ai mượn ả hy sinh làm gì, khoái làm vợ bé thấy mồ mà bày đặt kể công!
– Má biết rồi, má biết hết. Nhưng để con Lụa có bầu đi rồi tới lượt con, đứa nào cũng có phần, giành giật làm gì con. Má đã nói là con của con sẽ được má chia gia tài, má nói được là làm được… con phải nghe má, hiểu chưa Kiều?
Dừng chốc, tôi lại nghe má chồng tôi khuyên nhủ tiếp:
– Con cũng biết thừa cái tính thằng Thịnh, nó không thích người ta dị nghị nó, bởi vậy nó mới để cho con Lụa đẻ trước. Mà biết chắc gì con Lụa nó đẻ được con trai đâu mà con lo, ngữ nó thì chỉ sinh con gái thôi, giống má nó vậy đó.
– Nhưng mà… nhưng mà lỡ chị Lụa sinh được con trai trước con thì sao má? Con cũng muốn sinh con trai, má tìm cách để con với chỉ cùng mang thai đi… vậy cho công bằng.
Cái môi tôi nó chề ra một khúc thiệt dài, quá sức coi thường Thúy Kiều rồi. Sao cái tên đẹp mà người hèn mọn vậy không biết, gì mà đi xin xỏ để được đẻ… vụ gì ngộ nghĩnh vậy?
Mà má chồng tôi cũng ngộ đời, vậy mà bà ấy cũng đồng ý cho được…
– Ờ ờ để má tính cho, má thương con, con yên tâm… cứ giao hết cho má.
Tôi vốn dĩ định nghe tới đó là không nghe nữa, nhưng đang lúc khóc ngon lành thì Thúy Kiều có người tìm ở ngoài cổng. Cô ả đi ra ngoài gặp người thân, ở đây chỉ còn lại má chồng tôi và vú Tám. Lúc định rời đi thì tôi lại nghe được giọng khinh khỉnh của má chồng tôi cất lên, bà nói kiểu rất khó nghe…
– Con Lụa mà sinh được con trai thì tui tống cổ cái con quỷ này ra đường liền… thứ vô dụng… nuôi nó bữa giờ mà nó có đẻ được đâu. Nó so với con Lụa còn thua một khúc, con Lụa vậy mà dạo này thấy được được rồi đó vú.
Là giọng the thé của vú Tám cất lên:
– Bà chủ nói sao thì là vầy, nhưng biết lời của thầy Phù nói có đúng không hả bà? Trước kia ổng cũng nói mợ Tư vô sinh mà…
Vô sinh? Út Lụa vô sinh? Gì vậy bà nội?
Lại là giọng của má chồng tôi cất lên, nhưng lần này có chút khó nghe, âm lượng giảm xuống hẳn.
– Suỵt! Vú nói nhỏ thôi, chuyện này đã giấu thằng Thịnh rồi mà vú còn la cho lớn. Nó mà biết tui gài người rình nghe lén nó với thầy Phù nói chuyện là nó rầy tui… vú nhỏ nhỏ cái miệng thôi. Với lại con Lụa nó khó sinh, khó sinh chứ vô sinh hồi nào… vú nói tầm bậy!
– Í tui quên, tui nhớ rồi… xin lỗi bà chủ!
– Quên thì bây giờ phải nhớ, chứ để tới tai người ngoài… là mệt đó nha vú. Mà tôi cũng trông cho con Lụa nó sinh được con trai để đỡ thằng Thịnh vợ lớn vợ nhỏ nhức đầu. Với lại, thằng Thịnh nó cũng đâu có ưng con Kiều, sau bữa đó tới giờ… nó có chịu đụng vô con nhỏ nữa đâu.
– Nhưng còn chuyện mợ Tư với ông chủ thì sao hả bà?
Má chồng tôi dừng một chốc, im lặng khoảng vài giây, tôi mới nghe bà trầm trầm cất giọng:
– Thì để coi cái số nó sao, nếu nó sinh được con trai thì thư thư cho nó, tui thương cháu nội không nhắc lại chuyện đó của nó nữa. Chứ bây giờ cũng biết sao hả vú, con Lụa lúc đầu tui cũng ưng bụng chứ thằng Thịnh đã muốn cưới vợ đâu. Thôi thì cứ tin lời thầy Phù, ổng nói con Lụa sinh được con trai là chắc chắn sinh được con trai. Vú cũng biết tính cậu Tư vú rồi đó, nó đâu có mê tín dị đoan, nó toàn thấy được mới làm không hà. Mà tui cũng trông cho con Lụa nó đẻ được, chứ con Kiều nó điệu hạnh quá… tui hầu nó tui cũng mệt. Đã lo con Trà thì thôi, giờ phải hầu thêm con Kiều… hành xác tôi quá chừng!
À, thì ra là vậy… giờ thì tôi đã hiểu lý do tại vì sao mà cậu Tư lại đột nhiên tốt tính với Út Lụa như vậy rồi. Ra là Út Lụa được chẩn là khó sinh con nên mẹ con cậu Tư mới đi tìm con Kiều. Rồi bây giờ thầy Phù nói tôi có khả năng cao là sinh được con trai… vậy là hai mẹ con họ lại đổi hướng sang tốt tính với tôi…
Chê! Tôi cho họ trông mọc râu luôn cho bỏ tức. Sinh con trai hả? Đừng có mơ, đừng có mà mơ! Đúng là mẹ nào con nấy, bỉ ổi như nhau!