Mà bây giờ suy nghĩ lại thì tôi thấy tôi đúng là bị điên rồi! Tại sao tôi lại đồng ý yêu đương với người ta chứ? Bộ cuộc sống của tôi chưa đủ phiền phức hay gì mà giờ còn yêu nhau nữa?
Nhưng mà lời đã nói ra thì làm sao mà rút lại được, bây giờ tôi mà nói rút lại lời là cậu Tư sẽ rút gân tôi. Thôi thôi kệ đi, chuyện gì tới thì nó sẽ tới, biết đâu có người yêu rồi cuộc đời tôi sẽ đổi khác thì sao? Dù gì thì bây giờ tôi cũng đã là vợ của cậu Tư rồi, thay vì sống cuộc sống hôn nhân gượng ép thì tôi thử sống cuộc sống yêu đương màu hồng cho biết với người ta… Ok, quyết định vậy đi!
________________________
Địa vị thay đổi, quyền lợi cũng được nâng cao. Tôi bây giờ không còn là mợ Tư bị người người khinh rẻ nữa, ngược lại hiện tại tôi đang là một trong những người có uy nhất nhà họ Trần. Người làm mới rất biết nghe lời, cũng biết cách đối nhân xử thế, chưa biết sau này sẽ thế nào nhưng hiện tại tôi thấy khá là ổn.
O Lan chuẩn bị cơm riêng cho má chồng tôi và Thuý Kiều. Về phần cơm của Thuý Kiều thì giống như phần cơm của người làm ở trong nhà, cái này không phải do tôi muốn chèn ép cô ta mà là do cậu Tư muốn như vậy. Ý cậu Tư là muốn ép người thấy khó mà lui, cũng không biết là Thúy Kiều có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa…
Nhìn thấy hai phần cơm được chuẩn bị chênh lệch đến đáng thương, tôi mới khẽ hỏi O Lan.
– O, bữa giờ Thúy Kiều có kiện cáo gì không O?
O Lan lắc đầu, bà đáp.
– Không nghe nói lại gì, mình cho sao thì cô ấy ăn vậy, nhưng mà…
Thấy O Lan thoáng ngập ngừng, tôi liền hỏi tới.
– Nhưng mà gì hả O? Bộ có gì hả O?
O Lan có vẻ không chắc lắm, bà nghĩ nghĩ một lát, sau mới nói.
– O nghĩ… cô Kiều không hẳn là bị nhốt trong phòng đâu…
– Vậy… ý O là Thúy Kiều vẫn được ra ngoài?
O Lan khẽ gật đầu.
– Ừ, O đoán… mà cũng không hẳn là đoán… là có người nói lại với O. Người ta thấy vú Tám mở cửa cho cô Kiều sang phòng bà Hai mấy lần… việc này chắc mợ Hai cũng biết.
Tôi nghĩ đúng mà, dễ dầu gì con Kiều nó chịu ở yên trong phòng, kiểu gì thì nó cũng tìm cách giãy giụa cho mà coi. Mà cũng lạ thiệt, rõ ràng bữa đó tôi nghe rõ mồn một là má chồng tôi chỉ muốn lợi dụng con Kiều để sinh cháu nội cho bà ấy thôi. Thế tại sao bà ấy lại bảo vệ cô ta tới như vậy? Hay là do ghét tôi quá nên mới muốn bảo kê cho con Kiều để hòng chọc tức tôi? Chắc là như vậy rồi…
Nghĩ nghĩ, tôi mới nói với O Lan để bữa nay tôi đem cơm lên phòng cho má chồng tôi, đỡ phải kêu mợ Hai chi cho mắc công. Dạo này mợ Hai cũng khá bận, tôi cũng muốn phụ giúp mợ ấy một tay.
Đem cơm lên tới phòng, vú Tám kì kèo không định cho tôi vào trong, nhưng tốt tính sao mà bữa nay má chồng tôi nghe tiếng tôi bên ngoài thì lại đồng ý để cho tôi đi vào. Từ lúc má chồng tôi bị phát hiện trúng độc cho tới bây giờ thì mãi cho tới bữa nay tôi mới được đặt chân vào lại phòng bà. Bên trong phòng nội thất vẫn như cũ, chỉ khác một điểm là mùi của thuốc sắc hơi đậm, do bà vẫn còn đang trong quá trình uống thuốc theo toa của thầy Phù kê. Tôi đặt mâm cơm xuống bàn, sau đó nhìn về phía bà, tôi cung kính, thưa:
– Dạ má, con mời má ăn cơm.
Má chồng tôi vẫn luôn giữ thái độ chán ghét tôi như vậy, bà nhăn nhó mặt mày, nhìn tôi, nói khẩy.
– Không dám nhận, nhờ phúc của cô mà bà già như tôi mới bị con trai nhốt ở trong phòng không cho ra ngoài. Con dâu như cô thiệt là thấu tình đạt lý, vinh dự cho tôi quá!
Tôi cũng đã quen với thái độ này của má chồng dành cho mình, vậy nên tôi cũng không có giận, chỉ cười nhẹ đáp lời bà.
– Cái này… con thiệt là không có biết. Nếu con có làm cái gì sai thì má cho con xin lỗi nha má. Sau này má có cần dạy bảo cái gì thì má kêu con, chỉ cần má dạy là con nghe, không dám cãi lại ý má.
Nghe tôi nói vậy, má chồng tôi mới dịu thái độ lại với tôi. Bà không tiếp tục nói khẩy nữa, lúc này mới bắt đầu để cho vú Tám phục vụ bà ấy dùng bữa. Chỉ là má chồng tôi cũng không có kêu tôi ra ngoài, mà bà đã không đuổi thì tôi vẫn cứ ngồi nhìn bà ăn cơm, thi thoảng sẽ lấy nước lấy khăn cho bà.
Phải chừng 20 phút sau thì má chồng tôi mới dùng bữa xong, tiếp sau đó lại tới tiết mục uống thuốc. Vật lộn thêm chục phút nữa, cuối cùng bà mới chịu nhìn tới tôi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại tôi với bà, đột nhiên tôi lại nghe bà hỏi.
– Bữa nay cô lên đây là có cái gì muốn nói?
Tôi lắc đầu, dịu giọng đáp.
– Dạ không có gì hết má, con chỉ muốn thăm má thôi. Trước đây con ngại là má với anh Thịnh giận nhau, vậy nên con mới không dám lên thăm má.
Má chồng tôi nheo mắt nhìn tôi, bà ngờ vực hỏi lại:
– Thiệt?
Tôi gật đầu:
– Dạ con nói thiệt, chứ má lợi hại như vậy, con có muốn qua mặt má cũng đâu có được.
Má chồng tôi thích nghe người khác nịnh nọt, mà nếu bà đã thích thì tôi nịnh bà một chút cũng có sao đâu…
Nghe tôi nói vậy, thái độ của má chồng tôi lại dịu xuống thêm nữa. Cũng không biết là bà nghĩ gì, chỉ là một lát sau, bà mới nhạt giọng nói với tôi.
– Sẵn cô biết điều lên đây thăm tôi thì tôi cũng nói luôn với cô thế này. Mặc dù tôi không thích cô nhưng ngẫm nghĩ lại thì chuyện của ba chồng cô… là cô cũng không cố ý. Trước đây thằng Thịnh nó không ưa cô thì tôi không ép, nhưng bây giờ con trai tôi nó đổi ý… vậy thì tôi cũng không tàn ác tới mức mà chia rẽ uyên ương. Nói chung cô cũng là do tôi lựa cho thằng Thịnh, tôi cũng là vừa ý với cô… vậy nên cô coi sao được thì làm, đừng có để cho tôi hao hơi tổn tiếng với cô nữa.
Nói một hồi quanh co, tôi vẫn chưa hiểu ý má chồng tôi lắm, vậy nên tôi mới nói thẳng với bà.
– Dạ… má cứ dạy, con xin nghe ạ.
Thấy tôi chịu xuống nước, má chồng tôi khẽ gật đầu, bà lúc này mới chịu nói huỵch toẹt ra ý của mình.
– Cô muốn tôi đuổi con Kiều đi thì cũng được, nhưng để đảm bảo tương lai cho con trai tôi… cô bắt buộc phải sanh cho thằng Thịnh một đứa con. Con gái cũng được, nhưng nếu là con trai thì tốt gấp bội lần. Chỉ cần cô sinh được cháu cho nhà họ Trần, lỗi lầm gì đó của cô, tôi sẽ căn nhắc lại. Để sau này nếu ba chồng cô tỉnh lại, tôi đây sẽ đứng ra nói đỡ cho cô…
Dừng chốc, bà lại nhìn tôi, ánh nhìn kiên định, bà nói tiếp.
– Đã là dâu con thì trước sau gì cô cũng phải sinh con cho nhà chồng, con Thôi vợ thằng Hai thì tôi không nói, bởi thằng Hai nó yếu trong người nên khó có con. Chứ riêng thằng Thịnh, tôi sinh nó ra lành lặn không một vết trầy, không lý nào mà cô lại không có bầu được. Tôi không muốn để người khác qua mặt mình, lại càng không muốn thằng Thịnh con trai tôi chịu thiệt thòi phải cưới năm thê bảy thiếp… Con trai là nhất định phải sinh, cô liệu mà làm!
Tôi nhìn bà, cũng hiểu được ý của bà đang nói gì. Ý của má chồng tôi là dù tôi có sinh được con trai hay không thì cậu Tư cũng nhất định phải có con trai. Nhưng mà nếu tôi sinh được cháu cho bà thì bà sẽ mở cho tôi một con đường êm đẹp để sống tiếp. Tức là tôi không có sự lựa chọn khác, hoặc là sinh con và sống tốt và hoặc là chấp nhận cho chồng có con riêng và sống không được tốt…
Má chồng tôi và bà Mười Chi đều là cùng một kiểu người, rất thích gài người khác vào thế không thể không khuất phục. Bây giờ sinh con cũng khó, mà không sinh con lại càng khó hơn… tôi phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới dám đưa ra được quyết định cuối cùng.
Có thể là bà Mười Chi sẽ không đồng ý để tôi sinh con cho nhà họ Trần, nhưng nếu tôi và cậu Tư có tình cảm thật lòng với nhau… vậy thì quyết định sẽ không còn do bà Mười Chi muốn hay không muốn nữa. Nói chung thì tôi cứ đồng ý với má chồng tôi như thế trước, còn về chuyện này, tôi vẫn cần có thêm nhiều thời gian để xem xem bản thân tôi cần gì. Hoặc nói đúng hơn là xem thử xem, cậu Tư có xứng đáng để làm cha của con tôi hay không?!
_________________________________
Tôi vốn định gọi cho bà Mười Chi trước để hỏi một số việc, ấy mà chưa kịp gọi thì bà ấy đã gọi trước cho tôi. Cứ tưởng là bà Mười Chi gọi để thông báo về vụ tìm ông thầy Chí chứ ai có ngờ đâu bà ấy lại nói ra một thông tin khiến cho tôi phải giật mình kinh hoảng…
– Sao? Bà nói gì? Ai tìm tôi?
Bà Mười Chi nói với thái độ cực kỳ nghiêm túc, từng lời từng chữ rõ rành rành:
– Nói nhỏ thôi, cái con này! Là con gái tao tìm mày, nó muốn nói chuyện với mày. Mày không có nghe lầm đâu, là Út Lụa… chính là con gái tao!