Không khí nghiêm trọng tới nghẹt thở bao trùm lên toàn bộ phòng khách, tôi ngồi trên ghế, trong lòng hoảng loạn tới cực điểm. Bây giờ không kịp rồi, vừa nãy má chồng tôi đã nói sẽ cho kiểm tra bông tai của mọi người. Nếu như phát hiện tôi không có đủ hai chiếc bông, kiểu gì thì tôi cũng sẽ chịu tiếng oan, gây go cho tôi rồi, lo quá đi!
Đúng như tôi dự đoán, tất cả mọi người đều đồng ý với ý kiến sẽ cho kiểm tra bông tai gia truyền của phụ nữ ở trong nhà để xác thực xem ai là người có liên quan tới chuyện của Thuý Kiều…
Bà Tư có vẻ rất điềm tĩnh, bà đứng ra nêu ý kiến.
– Em cũng đồng ý với quan điểm của chị Hai và chị Ba. Cái mẫu bông tai vừa nãy là mẫu bông tai độc quyền của nhà họ Trần mình, là được thiết kế riêng, tuy mẫu mã có phần đã lỗi thời nhưng đó là độc quyền. Bây giờ cứ kiểm tra trong nhà, nếu ai không còn đủ hoặc mất thì là nghi can.
Út Duyên đứng bên cạnh mẹ mình, cô ấy lúc này cất giọng tò mò, hỏi.
– Nhưng mà biết đâu… ở bên ngoài cũng có bán mẫu giống vậy sao má?
Bà Ba nghe út Duyên hỏi, bà ấy liền trả lời.
– Có giống mẫu mã thì cũng không giống kí hiệu đặc biệt được đâu Út Duyên. Mặt trong của bông tai nhà mình có kí hiệu đặc biệt, không có lộn với vàng ở bên ngoài. Cái mẫu bông tai này là thời xưa ông cố của con cho đặt làm 10 đôi bông tai một mẫu, để dành tặng con dâu, cháu dâu. Hiện tại thì 10 đôi còn đủ, ở đây thôi đã có 6 đôi rồi, 4 đôi còn lại được cất ở trong két sắt ở từ đường…
Bà Ba vừa dứt lời thì má chồng tôi cũng lên tiếng.
– Bây giờ vú Tám tới từ đường rồi nói với chú Kì cho mượn 4 đôi bông tai trong két trước, đó là bông tai chưa có chủ. Còn bông tai đã có chủ thì tôi sẽ tự mình kiểm tra. Trước cứ kiểm tra ở trong nhà mình, để chắc chắn là không ai có liên quan tới chuyện con Kiều bị hành hung. Còn nếu như ai bị mất hoặc không còn đủ thì người đó là kẻ tình nghi. Bởi lẽ đây là bông tai gia truyền, có bị mất hay gì đó thì phải báo cho tôi biết… bây giờ nói mất… tôi không chấp nhận.
Cậu Tư im lặng trầm ngâm một bên, lúc này, cậu nghiêm túc cất giọng, hỏi.
– Nhưng cũng còn một khả năng nữa, đó là Thúy Kiều lấy cắp bông tai nhà mình thì sao hả má? Không thể dựa vào chuyện không có bông tai thì nói rằng người đó là thủ phạm được.
Má chồng tôi nhíu mày, biểu cảm của bà nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Trong lúc bà còn chưa trả lời thì bà Tư đã lên tiếng trả lời trước.
– Dì đồng ý là có nhiều khả năng khác, nhưng nếu phát hiện ra có người làm mất bông tai thì người đó trước mắt phải chịu trách nhiệm. Còn về sự thật có phải người đó hại Thúy Kiều không thì mình không dám chắc, cứ để cho công an điều tra là được. Nhưng mà dì nghĩ là nhà mình còn đủ hết, chứ ai lại làm chuyện hại người…
Cậu Hai bình thường hiếm khi nào xen vào những chuyện quan trọng trong nhà, lúc này đột nhiên lại nghe cậu lên tiếng đáp trả.
– Cũng chưa chắc nha dì, người làm trời thấy, hại người thì bị quả báo thôi. Bữa trước tui nghe nói thím Ba với Thúy Kiều chửi nhau um xùm kia kìa.
Bị nhắc tên, mợ Ba Trà liền lên tiếng bảo vệ bản thân.
– Đúng là em với Thúy Kiều có gây nhau, nhưng em không có làm chuyện thất đức đó. Bây giờ cứ cho kiểm tra bông tai đi, em còn đủ, em không sợ.
Cậu Hai liếc mắt nhìn mợ Ba, cậu cười nhạt.
– Thì kiểm tra, tui cũng có nói là thím đâu mà thím làm thấy ghê vậy!
Mợ Ba Trà phân bua không nể nang gì ai.
– Anh Hai nói vậy là nghi ngờ em rồi còn gì, em sống ngay thẳng, nếu ghét thì em nói ghét… chứ em không có âm thầm hại người như vậy.
Mợ Hai Thôi sợ lời qua tiếng lại sẽ có chuyện, mợ ấy liền đứng dậy giải hòa.
– Thôi mà, mình đều là người một nhà, đừng lời qua tiếng lại nữa, mất hòa khí lắm mọi người à.
Có mợ Hai nói vậy nên cậu Hai với mợ Ba Trà mới không tranh cãi qua lại nữa. Tôi lúc này đang lo muốn sốt vó, đâu có thời gian mà để ý tới hai người họ tranh cãi.
Má chồng tôi nghe thấy có tiếng tranh cãi qua lại, bà có phần không vui nhìn mợ Ba, nghiêm giọng, bà nói lớn.
– Con Thôi nói đúng đó, im lặng hết đi, ai có tội ai không có tội hồi sau sẽ rõ… cãi nhau làm gì?
Dừng chút, bà bắt đầu quét mắt nhìn quanh một vòng, ra lệnh.
– Bây giờ những ai có bông tai thì đi về phòng lấy rồi đem xuống đây, công khai rõ ràng cho đừng ai nghi kỵ ai. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ… không thể để nhà họ Trần mang tiếng như vậy được. Đi làm nhanh đi!
Tôi nghe má chồng tôi ra lệnh mà tay chân tôi run đến mức không kiểm soát được, Tiểu Phụng đứng sau lưng tôi gần như đỏ hoen mắt sắp khóc tới nơi. Phải nói là lúc này tôi đang kích động và hoảng loạn dữ lắm, bởi lẽ sự việc xảy đến quá mức bất ngờ, tôi thật sự không thể nghĩ ra được cách nào để ứng phó kịp thời. Tới cả tôi còn không biết là tôi có mẫu bông tai này thì chuyện mà tôi bị mất bông tai, nghe cứ như sét đánh cái đùng giữa trời nắng gắt vậy!
Bà Ba rất hay để ý tới tôi, nhìn sắc mặt tôi không được tốt, không biết trong lòng bà ấy nghĩ gì, đột nhiên lại nghe bà ấy hỏi tôi.
– Cô Lụa bị sao vậy? Bộ đang sợ cái gì hả mà mặt mày cô nhăn nhó kỳ vậy?
Bị hỏi bất chợt, tôi chột dạ, vừa khó chịu mà cũng vừa lo lắng, tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh, tôi đáp.
– Con… có bị sao đâu dì…
Bà Ba vẫn không buông tha cho tôi, bà ta tiếp tục ngờ vực, hỏi dò bằng thái độ nghi ngờ.
– Tôi thấy thì cô giống như là đang sợ… hay đừng nói là cô bị mất bông tai rồi?
Má ơi, đã đang lo thì thôi chứ, giờ còn bị khịa nữa. Mà ác cái là bà ta khịa đúng mới ghê, chết tôi thiệt chứ!
Thấy tôi đứng hình không đáp, bà Ba giống như là vừa phát hiện ra được gì đó. Giọng nói của bà ấy lớn hơn chút, trực tiếp hướng thẳng về phía tôi.
– Hay đúng là như vậy rồi đúng không? Đừng nói với tôi là… cô chính là thủ phạm hành hung con Kiều? Đúng rồi, đúng rồi, cô với nó ghét nhau như chó với mèo… có thể lắm chứ!
Lời của bà Ba vừa dứt, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía tôi, dọa cho tôi dựng hết cả tóc gáy, sợ tới muốn khóc. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô Gấm “ăn mặn” cho cố vô rồi giờ để lại hậu quả “khát nước” cho tôi đây nè trời!
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ cách để ứng phó với lời cáo buộc của bà Ba thì cậu Ba đột nhiên xuất hiện lên tiếng giải vây cho tôi. Cậu ấy khẽ liếc nhìn tôi, sau đó là quay sang mẹ mình, với chất giọng khàn khàn đặc trưng, cậu ấy nói.
– Má đừng có hù dọa thím Tư nữa, em ấy sợ rồi kìa. Bình thường không ưa nhau là chuyện riêng tư, bây giờ tự dưng Thúy Kiều gặp chuyện… thím ấy chắc cũng sợ lắm rồi.
Cậu Ba nói đỡ cho tôi, nghe qua thì thấy cũng bình thường, không có gì là bênh vực. Nhưng tôi biết thừa khi qua tai bà Ba thì bà ấy lại nghĩ đến một hướng hoàn toàn khác. Rõ ràng là tôi nhìn thấy được ánh nhìn quái dị của bà Ba nhìn tôi, cực kỳ quái dị…
Mà lúc này, cậu Tư cũng không để cho tôi bị ức hiếp. Cậu đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, cậu xoa xoa tóc tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự trấn an. Chỉ là lúc nhìn sang bà Ba, ánh mắt của cậu lại chuyển biến khác hẳn, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
– Dì nói vậy khó nghe quá, vợ tôi bệnh, cô ấy mệt, dì bớt suy bụng ta ra bụng người đi.
Bà Ba thoáng khựng người, mắt bà nhìn chằm chằm về phía tôi, sắc thái không vui lộ rõ mồn một. Bình thường bà ấy chắc chắn sẽ không tranh cãi với cậu Tư, nhưng chẳng hiểu sao lúc này, bà ấy lại mạnh mẽ phản bác.
– Dì cũng có nói cái gì quấy đâu, dì chỉ đang nghi ngờ thôi mà Thịnh. Ai cũng biết là con Lụa với con Kiều không ưa gì nhau, dì nghĩ là ai cũng sẽ nghĩ như dì, cũng sẽ suy bụng ta ra bụng người như dì thôi.
Tôi quíu hết tay chân, lông lá trên người cũng muốn quắn quíu lại hết. Tôi nhìn cậu Tư, ánh nhìn thể hiện rõ sự lo lắng. Mà trước sau như một, cậu Tư vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng để trấn an tôi…
Biết tôi đang lo lắng, cậu liền nắm lấy tay tôi, mà cái nắm tay này của cậu như khiến cho tôi bình tâm trở lại. Trong đầu tôi lúc này dấy lên một suy nghĩ, dường như, dường như là cậu đã biết được gì đó rồi thì phải… cậu đang ra sức trấn an tôi… cậu… đang giúp tôi!
Mắt nhìn thẳng về phía bà Ba, cậu Tư không giận mà uy, sắc thái lạnh lùng nghiêm nghị có thừa, giọng nói của cậu đầy tính công kích.
– Dì đây có vẻ như không thích vợ tôi? Lời nói không có căn cứ mà dì cũng nói ra được? Nếu so giữa Lụa và Trà… ai là người có động cơ để hại Thúy Kiều hơn… vậy thì còn chưa chắc?
Mợ Ba Trà có vẻ kích động, mợ ấy vội vàng đáp trả.
– Chú Tư nói như vậy là muốn đổ tội cho tôi, tôi không đồng ý.
Cậu Tư cười nhạt:
– Chị đồng ý hay không thì có liên quan gì tới tôi, tôi cũng không nói là chị làm, chị kích động như vậy là đang muốn giấu giếm chuyện gì à?
Mợ Ba Trà tức đến đỏ mặt, mợ ta trừng mắt nói lớn.
– Chú! Được rồi… bây giờ đừng ai nói nhiều nữa, cứ theo lời má Hai nói mà làm đi. Ai không có bông tai thì người đó là thủ phạm. Tôi không muốn tranh cãi, tôi muốn nhìn thấy kết quả, muốn thủ phạm phải trả giá…
Cậu Tư siết chặt tay tôi, giọng của cậu vang vọng thật lớn, thật uy vũ.
– Chị Ba nói như kiểu là chị biết ai không có bông tai vậy… Được thôi, tôi cũng muốn nhìn xem là ai giở trò trong cái nhà này, hy vọng là chị Ba đây cũng vô tội…
Mợ Ba Trà thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó, mợ ta đã lấy lại được sự bình tĩnh. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, mợ ta hiên ngang đáp lớn.
– Tôi vô tội là chuyện hiển nhiên, chú nên lo cho chú đi, đừng dư sức lo cho tôi…
Mợ Ba dứt lời, tôi lo lắng nhìn vào mắt cậu Tư, nhưng cậu Tư lại chẳng có chút lo lắng gì, mà một chút tò mò ngạc nhiên về biểu cảm kỳ lạ của tôi, cậu cũng chẳng có. Giống như là cậu đoán được suy nghĩ của tôi vậy, cũng giống như là cậu đã giúp tôi ứng phó được mọi chuyện luôn rồi vậy…
Lúc tôi đứng dậy trở về phòng để lấy bông tai, cậu Tư đột nhiên kề khẽ vào tai tôi, giọng cậu rất nhỏ, cậu nói chỉ một mình tôi nghe được mà thôi. Mà những gì cậu nói sau đây lại khiến cho tôi vừa kinh ngạc mà cũng vừa vui mừng, mừng tới muốn khóc…
– Đôi bông tai O Lan đang giữ, O sẽ đưa lại cho em, em không cần phải lên phòng tìm, không có trong phòng đâu. Đừng sợ, anh ở đây đợi em, không ai có thể làm hại em được đâu. Ngoan, có anh ở đây rồi!