Bọn họ còn chưa dứt lời, Tạ Bình Qua liền liếc qua.
Tạ Bình Qua không có nhiều cảm xúc, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không có chút xíu lực sát thương nào, nhưng không biết vì sao, khi bị Tạ Bình Qua nhìn như vậy, hai người cứ cảm thấy tâm tư của bọn họ đã bị cậu nhìn thấu.
Nhưng Tạ Bình Qua lại không nói gì cả, chỉ bảo: "Được, vất vả rồi."
Âm sắc của Tạ Bình Qua rất trong trẻo, mặc dù không có nhiều cảm xúc lắm nên nghe hơi lạnh nhạt, nhưng không phải kiểu lạnh nhạt mang theo tính uy hiếp.
Nghe được câu trả lời, hai người lập tức quên đi cảm giác kỳ lạ ban nãy, vui mừng ra mặt, bắt đầu phân chia ca từ và vũ đạo.
Tạ Bình Qua là điểm A, dựa theo quy tắc, cậu sẽ không nhường C vị cho ai, hai người kia không dám, cũng không thể đoạt C vị này. Tuy nhiên, thời gian sẽ làm giảm đi độ nổi bật của Tạ Bình Qua, hai người bọn họ đứng sau C vị của Tạ Bình Qua cũng được. Còn lại bốn người, mặc dù còn có một người điểm B và là bạn cùng phòng của Tạ Bình Qua, nhưng người này như cái hũ nút, hai người chia nhiệm vụ cho hắn tương đương với ba người điểm C kia, căn bản là làm nền.
Còn về việc vì sao bọn họ dám làm vậy trước camera, thứ nhất là vì khúc này chưa chắc sẽ bị phát sóng, thứ hai là mấy người xem nghiệp dư căn bản không nhìn ra được tính toán của bọn họ. đợi đến khi chương trình được phát sóng... Người xem chương trình sẽ càng không phát hiện được tính toán của bọn họ, chỉ sẽ cảm thấy bọn họ hát hay nhảy đẹp thu hút mọi ánh nhìn.
Bọn họ gõ bàn tính lạch cạch, thậm chí còn não bổ ra sau buổi phát sóng đầu tiên, nhân khí của bọn họ tăng cao. Nhưng ngay lúc này, bạn cùng phòng của Tạ Bình Qua đột nhiên nói.
"Các cậu làm không được." Giọng hắn rầu rĩ, nói một câu không đầu không đuôi.
Hai người kia không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Người nọ lặp lại: "Tôi nói là, các cậu tự chia cho mình những chỗ nổi bật, nhưng các cậu không có năng lực để làm."
Nói xong, phòng tập luyện lập tức yên tĩnh.
Một lát sau, hai người kia bạo nộ, đứng phắt dậy: "Cậu nói cái gì? Cậu có ý gì? Tụi này làm không được chẳng lẽ cậu làm được?"
Hai người kia nói xong, chợt nhớ bây giờ có camera của chương trình đang quay, cố áp chế lửa giận của mình, muốn lộ ra nụ cười ấm áp nhưng không được, trông bọn họ giống như ngoài cười mà trong không cười: "Mọi người ai cũng muốn có một chút ánh đèn sân khấu, cậu có suy nghĩ này cũng không đáng trách, nhưng cậu không thể bôi nhọ chúng tôi a! Bình Qua là người mới, không am hiểu những thứ này, chúng tôi chia nhiệm vụ giúp hắn, hắn đồng ý, vừa rồi các cậu cũng không có ý kiến, đúng không? Còn việc cậu nói chúng tôi tự chia cho mình nhiều điểm nổi bật, tính tổng ca từ của chúng tôi, rồi tính mỗi ca từ chia cho mỗi người, ngoại trừ Bình Qua hát nhiều hơn một câu, mỗi người đều có số lượng ca từ như nhau mà?"
Người nọ cau chặt mày muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác thế nào: "Tôi nói là các cậu không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ mà các cậu tự chia cho mình, chứ không phải nói chuyện chia ca từ..."
Thấy hắn lắc nhắc lặp lại, hai người tức khắc yên tâm, cười đến "chân thành": "Có thể nhiệm vụ chúng tôi tự chia cho mình có hơi khó thật, nhưng đây cũng là vì Bình Qua là người mới, mặc dù có năng lực bắt chước nhưng đoạn khó này giao cho hắn vẫn có chút không ổn, những người còn sót lại, hai người này thiên về ca hát đúng không? Còn cậu này, cậu có muốn thử không?"
Người điểm C này ngoài mặt khờ dại lắc đầu nói "Tôi không biết, tôi nghe theo các cậu", nội tâm điên cuồng mắng hai đứa không biết xấu hổ.
Hắn có thể nói cái gì đây? Hắn chỉ có điểm C thì nói gì giờ? Nói hắn cũng cảm thấy như vậy? Hai tên này trong công ty lớn, phàm là hôm nay hắn nói gì, chương trình vừa phát sóng một cái là thủy quân sẽ bay đến nói hắn trình độ như vậy mà dã tâm cao ngất...
Hai người thấy hắn thức thời thì rất hài lòng, còn hai người điểm C khác cũng không nói chuyện, cứ tưởng như vậy là quyết định xong rồi, ai ngờ Tạ Bình Qua đột nhiên nói: "Chờ chút."
Hai người đều không ngờ cậu sẽ lên tiếng, tim đập thình thịch, nhưng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức giả vờ kinh ngạc nhìn qua: "Sao vậy? Bình Qua muốn chia lại lần nữa sao? Ách... Tại chúng tôi cảm thấy thời gian tập luyện còn chưa tới hai tuần nữa, vì đã qua thời gian phân chia nhiệm vụ, nếu cứ chia đi chia lại sẽ bị thụt lùi, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kết quả..."
Bọn họ nhấn mạnh hai từ "chia đi chia lại" và "thụt lùi" để làm Tạ Bình Qua khuất phục, lại không nghĩ tới Tạ Bình Qua chỉ tò mò liếc nhìn bọn họ một cái: "Tôi không định chia lại."
Trên mặt bọn họ hiện lên nét vui mừng: "Vậy chúng ta bắt đầu..."
"Nhưng tôi có thể nói chuyện đúng không? Nếu như người phân chia là tôi, phân chia xong mà các cậu có ý kiến cũng có thể đưa ra. Hay là chỉ có đội trưởng mới có quyền phân chia? Phân xong những người khác không được có ý kiến?" Thật ra Tạ Bình Qua không hiểu quy tắc lắm, nên cậu hỏi rất nghiêm túc, nhưng nghe vào tai hai người kia thì như đang uy hiếp.
Bọn họ rất muốn nói "cậu không hiểu cậu đang nói gì đâu", nhưng camera còn đang quay, bọn họ chỉ có thể cố gắng trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Đương nhiên có thể, mặc dù Bình Qua cậu là người mới, nhưng nói không chừng cái nhìn của người mới cũng có thể dẫn dắt." Tạ Bình Qua "ừm" một tiếng. Cậu nói ra những điều hoàn toàn không theo lẽ thường: "Tôi không am hiểu ca hát, nên câu này và câu này, hai người các cậu hát đi."
Ca từ mà Tạ Bình Qua nói chính là hai câu có kỹ thuật cao duy nhất của cậu, hai đồng đội hát hay sửng sốt, vô thức muốn từ chối, Tạ Bình Qua nói tiếp: "Về nhảy múa, Hạ Mặc nói đúng, hai đoạn kia các cậu nhảy không được, tôi thấy các cậu có thể trao đổi các phần được chỉ định."
Tạ Bình Qua nói còn thẳng hơn người bạn cùng phòng Hạ Mặc kia, hai người kia không nhịn được cười lạnh một tiếng, Tạ Bình Qua hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn người điểm B và điểm C còn dư lại rồi nói: "Động tác này tương tự với động tác nhảy của các cậu ở giai đoạn đầu, lúc ấy cố vấn có nhận xét các cậu là 'luyện thêm để phát triển đoạn này' và 'có phải ban đầu cậu nhảy đoạn này không giỏi nên luyện tập rất nhiều lần, cuối cùng bây giờ nhảy rất khá, rất có sức sống, nếu các đoạn khác cũng nhảy được như vậy thì cậu đã được điểm cao hơn điểm C'."
Giọng của Tạ Bình Qua rất đều đặn, ngữ điệu cũng rất ổn định.
Người điểm B kia đã suy nghĩ kỹ bảy tám loại khả năng ngoài ý muốn để lập ra đối sách, thấy Tạ Bình Qua là người mới, không thể nào tìm ra lý do để phản biện được, trăm triệu lần không ngờ tới đối phương trực tiếp lặp lại lời đánh giá của cố vấn.
Mặt hắn đen như đít nồi, sau một lúc lâu cố gắng áp chế cảm xúc, cắn răng nói: "Nói có lý, vậy tôi đổi đoạn nhảy này với hắn."
Người điểm B khác nào ngờ Tạ Bình Qua lại có thể nhớ rõ lời đánh giá của mọi người, tức khắc có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Tạ Bình Qua nhìn hắn và Hạ Mặc, nói tiếp: "Ở giai đoạn đầu sân khấu các cậu cũng có nhảy động tác này, mặc dù cố vấn không có đánh giá động tác này nhưng lại đánh giá khả năng nhảy múa của mỗi người khác nhau. Cố vấn cho rằng, riêng khoản nhảy đơn, thật ra Hạ Mặc đã đạt đến tiêu chuẩn A, nhưng biểu cảm của hắn không đặt đúng chỗ, ca hát cũng vậy, còn cậu thì với diện mạo của cậu, chỉ cần mỉm cười là sẽ rất được nhiều người yêu thích, thích hợp làm thần tượng nên cho cậu điểm B. Hạ Mặc nói cậu không nhảy được đoạn kia, độ khó hơi cao, dựa theo đánh giá của cố vấn, để hắn hoàn thành sẽ tốt hơn."
Người điểm B này không chịu thừa nhận: "Cái cậu nói cũng chỉ là trường hợp có khả năng mà thôi. Chúng ta là thần tượng trên sân khấu, không phải thi múa, tôi cảm thấy mình múa không kém gì Hạ Mặc."
Tạ Bình Qua không phản bác, ngược lại còn gật đầu: "Cậu nói đúng."
Tạ Bình Qua trả lời như vậy làm người điểm B cảm giác như đánh vào bịch bông. Hắn cảm thấy Tạ Bình Qua còn có chiêu khác, đâu ngờ Tạ Bình Qua gật đầu xong thì không nói nữa, hoàn toàn không muốn thuyết phục hắn.
Điểm B kia cảm thấy cậu đang khiêu khích chế giễu hắn, nhưng lại không biết câu đó của Tạ Bình Qua chỉ là để biểu đạt quan điểm của mình thôi, biểu đạt xong thì không cần nói thêm gì nữa.
"Chúng ta thi nhảy đi." Ngay lúc điểm B kia đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ xem nên nói gì để xoay chuyển tình thế, Hạ Mặc lại lên tiếng.
Tóc của hắn hơi dài, giọng có chút u sầu: "Chúng ta thi nhảy đi, ai nhảy tốt hơn thì nhảy đoạn đó."
Không còn gì để nghi ngờ, hai người thi múa, Hạ Mặc thắng. Hai người điểm B tâm trạng không tốt vì đều mang tâm thái giỏ tre múc nước công dã tràng, sau khi luyện tập được một hai lần thì bảo là nhức đầu, trực tiếp trở về ngủ.
Ba người điểm C thì về trễ hơn chút, trước khi đi bọn họ còn cảm ơn Tạ Bình Qua, rồi sau đó cùng nhau rời đi.
Cuối cùng, phòng luyện tập chỉ còn lại Tạ Bình Qua và Hạ Mặc, bọn họ mỗi người chiếm một góc trong phòng, không nói chuyện, không giao lưu, mãi đến khi Lộ Tiểu Phong thò đầu ra đằng sau cánh cửa, hỏi bọn họ có về không, hai người mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, cùng trở về phòng ngủ.
Bây giờ đã là rạng sáng 1 giờ, đáng lẽ bên ngoài phải tối đen như mực.
Vì khu nghỉ dưỡng này là khu nghỉ dưỡng bậc nhất, tất nhiên sẽ không xuất hiện tình trạng vắng hoe vào buổi tối.
Trên đường đi từ phòng tập luyện về biệt thự, tuy ánh đèn không phải sáng choang nhưng tuyệt đối không phải loại sáng mờ mờ, hơn nữa còn có nhiều màu sắc đặt ở ven đường, làm cho người ta cảm giác như lạc vào mộng cảnh.
Hôm qua, mọi người vừa lo lắng vừa mệt mỏi, lũ lượt kéo nhau về rửa mặt đi ngủ nên không có mấy ai để ý cảnh đêm nơi đây, bây giờ ít người và yên tĩnh, lòng nhẹ bâng, thế là ba người bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn lực chú ý.
Lộ Tiểu Phong vừa ngắm vừa than vì sao phải nộp điện thoại lên, nếu không đã tự sướng được rồi.
Hạ Mặc yên lặng ngắm, mà Tạ Bình Qua... Còn đang hồn trên mây.
Tiên đế là một hoàng đế rất bình thường, không có cử chỉ thánh minh, nhưng cũng không xa hoa dâm dật, bởi vậy trong hoàng cung, đến đêm cũng chỉ có xung quanh vài đại điện là có chút ánh sáng, những nơi khác chỉ treo lồng đèn, càng đừng nói tới trong thành.
Vì vậy trong trí nhớ của Tạ Bình Qua, cảnh tượng gần đây nhất chắc là chợ hoa Tết Thượng Nguyên, khi đó điện hạ nhà cậu và thị vệ đến chợ hoa, cậu núp trong tối đi theo sau, sau đó đối phương bỗng quay đầu lại...
Tạ Bình Qua bừng tỉnh khỏi hồi ức.
Cậu đột ngột quay đầu lại nhìn một căn biệt thự cách đó không xa, chân mày cau lại. Lộ Tiểu Phong đang đi thì phát hiện cậu dừng lại, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Bình Qua không chắc lắm: "Tôi cảm giác hình như có người đang nhìn tôi."
Lúc Tạ Bình Qua nói chuyện, đúng lúc có một cơn gió thổi ngang qua, Lộ Tiểu Phong hít một cái, chà chà cánh tay: "Bình Qua, chắc anh cảm giác sai rồi? Làng du lịch này còn chưa mở cửa đâu! Chỉ có chúng ta và nhân viên thôi, mà bọn họ đều không ở gần đây, đâu ra có người nhìn anh?"
Tạ Bình Qua không trả lời, vẫn nhìn thoáng qua căn biệt thự kia.
Biệt thự không có ánh đèn, nhưng cậu có cảm giác... Nơi đó có người.
Nhưng nghe thấy Lộ Tiểu Phong thúc giục, cậu cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhớ kỹ vị trí căn biệt thự, sau đó đi theo.
Ba phút sau, trong lầu hai căn biệt thự không có ánh đèn, có người đi ra từ sau bức màn cửa sổ.
Anh nhìn ba bóng người biến mất, không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại nở nụ cười.
Năng lực cảm nhận của Bình Qua thật đáng sợ, may mà anh có chuẩn bị trước, nếu không chỉ sợ sẽ bị cậu xem thành thích khách rồi bắt lại.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh càng thêm sung sướng.
Anh đứng trước cửa sổ một hồi lâu, lúc sau mới rời khỏi ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, cảm thấy mỹ mãn trở lại giường.
Làng du lịch này không tồi, anh thích, không biết sau khi xây xong có còn cần đầu tư hay không.
°°°°°°°°°°
Đăng: 18/3/2023