Tạ Bình Qua về đến khách sạn mới biết chuyện này.
Cao Cường còn đặc biệt nhắn riêng với cậu, hỏi cậu "có tiện đến đó không" làm cậu bối rối.
Này thì có gì bất tiện chứ?
Tạ Minh Duệ biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nếu là trước kia, anh có lẽ sẽ để Tưởng Chúc đi nhắc nhở những người này một chút, rằng quan hệ giữa anh và Bình Qua rất trong sáng sạch sẽ, nhưng bây giờ anh không muốn làm vậy nữa.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao cũng sẽ thành sự thật.
Suy nghĩ này khiến Tạ Minh Duệ rất vui vẻ, anh vỗ nhẹ mu bàn tay Tạ Bình Qua, ý bảo hẳn là bên kia có chuyện, Tạ Bình Qua gọi qua: "Anh đến đây đi."
Dù đã được cho phép, nhưng khi đến nơi, Cao Cường vẫn không dám nhìn loạn. Hắn câu nệ ngồi xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói: "Bộ phim chúng ta chọn... Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Sau khi bắt đầu nói, Cao Cường không ngừng giải thích: "Vào buổi chiều, trên mạng xuất hiện tin đồn thất thiệt, nói rằng đoàn phim muốn thay người, lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng có người muốn bôi đen, kết quả không lâu sau, đoàn phim bên kia thật sự liên hệ với Lâm tổng, nói là nhà đầu tư muốn thay người, nếu họ không thay người sẽ rút vốn."
Vốn dĩ đoàn phim đã chuẩn bị sẵn một màn dễ hợp dễ tán, cũng không định ném nồi cho kim chủ, nhưng tin tức vừa được tung trên mạng, bọn họ biết có người muốn gây sự, đến màn dễ hợp dễ tán cũng không làm nổi, bọn họ cũng không muốn đội nồi.
"Bên kia rất thẳng thắn, nói rằng người được chọn đã được thông qua nhà tài trợ từ lâu, nhà tài trợ không có ý kiến nên bọn họ mới ký hợp đồng với chúng ta, nhưng không hiểu sao hôm nay nhà tài trợ đột nhiên hối hận. Bên đoàn phim điên cuồng bán thảm, nói là bọn họ cũng hết cách, giao ước với bên nữ chính cũng đã mất, một khi nhà tài trợ rút vốn, trì hoãn khởi động máy, mọi thứ sẽ tự động kết thúc, vì vậy bọn họ chỉ có thể xin lỗi chúng ta. Cuối cùng bọn họ còn kêu chúng ta nghĩ lại xem gần đây có đắc tội ai không."
Tạ Bình Qua nghe hắn nói một tràng, đầu có hơi quá tải: "Không phải ký hợp đồng là đã quyết định mọi chuyện rồi sao? Có thể dễ dàng vi phạm sao?"
"Chi phí hủy hợp đồng mục đích thấp, nhà tài trợ có thể gánh được." Không đợi Cao Cường trả lời, Tạ Minh Duệ đã giành nói trước.
Trên mặt anh không có tí cảm xúc, giọng vẫn như bình thường, nhưng Cao Cường vẫn cảm thấy chân mềm nhũn.
Chỉ là Tạ Minh Duệ không hỏi gì Cao Cường, ngược lại hỏi Tạ Bình Qua: "Bình Qua, em muốn đóng bộ phim này không?"
Tạ Bình Qua không gật đầu, cũng không lắc đầu: "Không sao cả, chỉ là chuẩn bị lâu như vậy, vẫn luôn tự hỏi nên diễn thế nào, đột nhiên không còn nữa nên hơi tiếc thôi."
Tạ Minh Duệ thấy cậu vẫn muốn nói tiếp, không thúc giục cậu mà kiên nhẫn chờ tiếp.
"Theo lý mà nói đoàn phim này hẳn không khó kéo đầu tư đúng không?"
Cao Cường không ngờ Tạ Bình Qua sẽ hỏi cái này, hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Chủ đề bộ phim không tồi, nữ chính đã định cũng không tồi, em bây giờ cũng đang trong giai đoạn lưu lượng đỉnh cao, hơn nữa chi phí quay phim thần tượng không cao, hẳn là sẽ dễ kéo đầu tư."
Tạ Bình Qua hỏi thẳng: "Nếu đã như vậy, thế hành động bây giờ của bọn họ là có ý gì?"
Cao Cường lại "A" một tiếng.
Sao cơ?
"Các anh có nói, bộ phim này ít nguy hiểm tiền lời nhiều, nếu em là nhà tài trợ, em chắc chắn sẽ không rút vốn, dù có nói rút vốn thì cũng chỉ là giả bộ uy hiếp mà thôi; nếu em là đoàn phim, mà nhà tài trợ không phải thật sự muốn rút vốn, vậy sẽ tìm nhà tài trợ khác rất nhanh, với em mà nói, danh dự chắc chắn quan trọng hơn. Bây giờ chuyện đã thành như vậy, đoàn phim báo với chúng ta, hy vọng chúng ta điệu thấp hủy hợp đồng, đừng gây rắc rối cho bọn họ, là vì bọn họ thật sự sợ nhà tài trợ sao? Hay là vì người như em trong mắt bọn họ giống như cỏ dại ven đường, muốn dẫm thì dẫm, muốn vi phạm hợp đồng thì vi phạm, không cần thiết phải vì em mà nảy sinh mâu thuẫn với nhà tài trợ?"
Tạ Bình Qua chưa dứt lời, Tạ Minh Duệ đã buông sách trong tay xuống: "Hủy hợp đồng đi."
Tạ Minh Duệ nói xong, nhìn về phía cậu: "Bình Qua, em nói sau khi đóng phim này xong thì muốn đóng phim võ thuật đúng không? Bây giờ chúng ta không cần đợi nữa, hiện tại quay luôn, không đóng bộ phim kia nữa."
Khi Tạ Minh Duệ nói chuyện, giọng anh hơi trầm, trong ánh mắt cũng nổi lên gió lốc màu đen.
Anh luôn tự nhủ rằng anh sẽ buông tay để Bình Qua tự bay đi, với khả năng của Bình Qua, cậu chắc chắn có thể bay lên cao chín vạn dặm.
Cho dù trên đường có phong đao sương kiếm cũng không sao, đều là rèn giũa, sẽ không thật sự làm cậu bị thương.
Nhưng ngay khi Tạ Bình Qua thật sự bắt đầu cất cánh, ngay khi phong đao sương kiếm thật sự cắt vào người cậu, Tạ Minh Duệ mới phát hiện mình căn bản không bình tĩnh nổi.
Anh không thể chấp nhận việc Bình Qua của anh bị thương, Bình Qua của anh lẽ ra phải lao về đích mà không có chút sóng gió mới đúng.
Thậm chí khoan nói tới chuyện bị thương, chỉ cần từ lời nói của Bình Qua, nghĩ đến cậu ở trong mắt người khác chính là "người như vậy" "cọng cỏ muốn dẫm là dẫm", là anh lại cảm thấy anh đã trở lại thời không mà Tạ Bình Qua chỉ là một thủ lĩnh ám vệ, những người khác đều cho rằng Tạ Bình Qua chỉ có thể nấp trong bóng tối, không xứng được đứng dưới ánh sáng, nhận được tước hiệu.
Tạ Bình Qua rõ ràng nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, phản ứng đầu tiên là nắm lấy tay anh, phản ứng thứ hai là để Cao Cường ra ngoài.
Cao Cường không hiểu ra sao nhưng vẫn đứng dậy rời khỏi phòng, đến khi trong phòng không còn hơi thở của người thứ ba, Tạ Bình Qua mới vươn hai tay, vòng qua vai Tạ Minh Duệ, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, anh sao vậy?"
Trong ấn tượng của Tạ Bình Qua, Tạ Minh Duệ là một người rất điềm tĩnh. Anh lịch lãm, quý phái, tự tin... tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất đều có thể dùng cho anh.
Anh là sự tồn tại hoàn hảo trong mắt Tạ Bình Qua, luôn mạnh mẽ, luôn chói lọi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, quanh người anh cũng sẽ có mây đen, tia sét, gió lốc bao phủ.
Không, cũng không thể nói là chưa bao giờ nghĩ tới, lần đó Tạ Minh Duệ lạnh lùng nói giết người như Triệu Sang cũng không sao thì cậu đã mơ hồ cảm thấy được, nhưng lúc đó Tạ Minh Duệ chỉ là lạnh lùng, không như bây giờ...
"Điện hạ..." Tạ Bình Qua hô thêm một tiếng.
Tạ Minh Duệ giơ tay phải lên, vuốt ve cổ tay trái của Tạ Bình Qua, nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, một lúc lâu sau mới áp chế lại sóng gió trong lòng: "Anh không sao."
Tạ Bình Qua không tin.
Nếu trước kia anh chỉ là lạnh băng, cậu còn có thể tự nhắc bản thân đừng can thiệp, bây giờ Tạ Minh Duệ rơi vào trạng thái mất khống chế, cậu hiển nhiên không thể làm như không thấy được: "Điện hạ, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao anh..."
"Sao cái gì anh cái gì? Bình Qua sao không nói tiếp đi?" Tạ Minh Duệ mỉm cười kéo tay cậu xuống, thở dài một hơi rồi nằm lên đùi cậu, "Sao anh lại biến thành như bây giờ, âm tình bất định, giống như bạo quân hả?"
Tạ Minh Duệ chỉ nói đùa, vì chính anh còn không để trong lòng, kết quả vừa liếc thấy sự bất lực trong mắt Tạ Bình Qua, lời nói của anh nghẹn lại trong họng, không thể nói ra lời nào.
Anh vươn tay vuốt ve mặt Tạ Bình Qua, mềm giọng nói: "Bình Qua, anh không sao, em đừng lo lắng."
Tạ Minh Duệ nghĩ thầm, anh đúng là tự mình làm bậy, anh vốn có thể mơ hồ cho qua chủ đề này, nhưng câu vừa rồi rõ ràng khiến anh không thể mơ hồ cho qua được, anh chỉ có thể nói bằng giọng bình tĩnh: "Thực sự không sao mà, chỉ là giang sơn quá nặng, cung điện quá lạnh, ở một mình lâu ngày sẽ trở nên chuyên quyền độc đoán một chút."
Đầu óc Tạ Bình Qua trống rỗng.
Tạ Minh Duệ trong mắt cậu luôn khí phách hăng hái, tất cả mọi người đều ấn tượng bởi phong thái của anh, sau khi mọi người hiểu về anh sẽ chân thành đi theo anh. Người như vậy sau khi bước vào địa vị tối cao kia, hẳn phải càng thêm tự do mới đúng, sao lại...
"Bình Qua, chúng ta cả đời nương tựa lẫn nhau, em không được phép rời xa anh."
Một giọng nói trẻ trung quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu Tạ Bình Qua. Người nói những lời này là Tạ Minh Duệ năm 20 tuổi, cũng chính là Tạ Minh Duệ trước khi chính thức tham gia vào cuộc chiến giành ngôi vị hoàng đế.
Lúc đó Tạ Minh Duệ cười cười, nhưng Tạ Bình Qua biết anh rất nghiêm túc.
Chỉ là về sau, Tạ Bình Qua dần quên mất, điện hạ nhà cậu quá chói mắt, có quá nhiều người dõi theo anh, Tạ Bình Qua dần quên mất lúc đối phương nói với cậu "cả đời nương tựa lẫn nhau", ánh mắt nghiêm túc như thế nào.
"Bình Qua! Tất cả đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều." Thấy Tạ Bình Qua càng ngày càng lúng túng, Tạ Minh Duệ đưa tay sờ lên mắt cậu, gọi hồn cậu về, "Ngồi lên vị trí kia, trả giá một chút cũng là chuyện rất bình thường. Anh cũng không nghĩ thê lương như em, chỉ là chuyên quyền độc đoán lâu rồi, bây giờ có người làm trái ý mình là anh lại không chịu được, chỉ muốn lôi đối phương ra chém thôi. Vậy nên thực sự không sao đâu, chỉ cần xoa dịu cảm xúc là ổn rồi."
Tạ Minh Duệ nói nửa thật nửa giả nửa nọ nửa kia. Anh cũng không phải vì có người vi phạm ý muốn của anh mà giết đối phương, mà là vì có người muốn làm tổn thương Tạ Bình Qua nên anh muốn nghiền đối phương thành tro. Anh đã chờ người này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được, anh chỉ muốn che chở cậu, không để cậu bị bất kỳ tổn thương nào.
Tạ Bình Qua xác nhận anh thật sự không sao mới lên tiếng.
Trong lòng còn đang rối bời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tạ Minh Duệ, cậu chỉ có thể kìm nén cảm xúc quay trở lại nguyên nhân sự việc: "Vậy thì chấm dứt hợp đồng đi. Ở lại với một đoàn làm phim như vậy cũng không có giá trị gì."
Quyết định của Tạ Bình Qua cũng coi như là kết thúc chuyện này.
Khi Lâm Tô Nguyệt nghe Cao Cường báo lại, cô tự hỏi có phải tai cô có vấn đề gì không. Chấm dứt hợp đồng? Thực sự chấm dứt hợp đồng? Cô tưởng Tạ Minh Duệ sẽ trực tiếp đảm nhận bộ phim này.
Cao Cường có thể hiểu suy nghĩ của cô, bởi vì bản thân hắn cũng nghĩ như vậy nên ban đầu hắn cũng không quá lo lắng, không ngờ mọi chuyện lại vượt ngoài dự kiến của hắn.
"Nhưng Bình Qua nói có lý, nếu đoàn phim thực sự đáng tin cậy, bọn họ sẽ không làm loạn như vậy." Sau khi nghe Cao Cường kể lại, Lâm Tô Nguyệt hiểu ra, "Ông chủ lớn đã buông tay, vậy cứ chấm dứt hợp đồng! Tôi sẽ nói lại với bên đó."
Cao Cường không biết vì sao cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy: "Chỉ là trong cuộc họp báo, chúng ta đã nói rằng Bình Qua sắp tiến tổ. Nếu chấm dứt hợp đồng, đánh giá của thị trường đối với Bình Qua chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều..."
Nghe hắn nói vậy, Lâm Tô Nguyệt không chút khách khí trừng hắn một cái: "Chúng ta chưa công bố tên bộ phim ra ngoài, chỉ cần kịp thời tìm được một bộ phim hay hơn, sao có thể bị ảnh hưởng xấu?"
"Nhưng bộ phim đó là hay nhất trong số những bộ phim tôi tìm thấy mà?" Cao Cường hơi thiếu tự tin.
Hắn thấy Lâm Tô Nguyệt hít sâu một hơi lấy đà chuẩn bị mắng người, lập tức bừng tỉnh, nghĩ thông suốt mọi chuyện: "Tôi hiểu rồi. Trong tay chúng ta không có phim hay, nhưng chúng ta có thể tìm tiếp. Ông chủ lớn đã nói như vậy, tức là ngài ấy sẽ đầu tư, điều kiện của Bình Qua rất tốt, còn tự mang theo tiền đầu tư, việc tìm được một bộ phim hay cũng không thành vấn đề."
Thấy đối phương cuối cùng cũng thông não, Lâm Tô Nguyệt nuốt xuống lời mắng chửi: "Biết thì tốt, tôi sẽ giải quyết việc chấm dứt hợp đồng, công ty dư luận internet sẽ cố gắng kiểm soát hết mức có thể. Cậu và Bình Qua đi chụp ảnh tạp chí, nhân tiện tìm xem có bộ phim nào phù hợp với Bình Qua mà đang thiếu đầu tư hay không, khi có thời gian thì tổng hợp các phim truyền hình sưu tập được rồi tham khảo ý kiến của các tiền bối luôn."
Lâm Tô Nguyệt nói xong, không đợi hắn trả lời đã cúp máy.
Cao Cường nhìn màn hình điện thoại đen thui, đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng - không phải lo lắng chuyện chụp tạp chí, mà là lo lắng chuyện tìm phim truyền hình.
Hắn chỉ là một quản lý nhỏ bé của một công ty thần tượng thôi mà, hắn biết tìm đâu ra một người đáng tin cậy để hỏi thăm? Hắn cũng không có quen ai có hậu trường mạnh mẽ chống lưng... KHÔ𝙉G Q𝖴Ả𝙉G CÁO, đọc 𝑡r𝗎yện 𝑡ại 𝑡 r ù ⅿ 𝑡 r 𝗎 y ệ n.𝐯n
Ơ? Không đúng, hình như hắn có quen một người...
Cao Cường nghĩ vậy, vội vàng mở WeChat.
Lúc trước kết thúc quay 《 Mạc hậu chi vương 》, Liên Ngũ không chỉ add WeChat Tạ Bình Qua mà còn add thêm hắn. Đối phương có tư lịch thâm sâu, mối quan hệ rộng rãi, hỏi đối phương vấn đề này hẳn là rất thích hợp nhỉ?
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: =w=
- ---
Vốn viết khá dài, nhưng sau khi sửa lại thì...
Nằm xuống an nghĩ...
Lời editor: Anh bé đang đi trên con đường gom người =w=
Đăng: 9/7/2023