• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một buổi tối trôi qua trong bình yên, cảnh vật dần vắng lặng hơn như ngưng đọng. Lâm Bắc Thần vẫn canh bên cạnh giường bệnh của Lộ Lộ, hắn từ sau khi trở về bệnh viện vẫn không rời xa Lộ Lộ lấy một giây. Có lẽ mặc cảm tội lỗi không cho phép hắn rời xa cô ấy, cái ngày mà hắn đưa Lộ Lộ về hắn vẫn luôn nghĩ rằng nếu hôm ấy hắn ở lại lâu hơn một chút, nếu hắn chú ý đến cô ấy hơn một chút thì có lẽ cô ấy sẽ không phải trải qua những cơn ác mộng như vậy.

Một ngày mới lại bắt đầu, sau giông bão trời sẽ lại nắng. Bên ngoài là bệnh nhân tấp nập người qua lại, y tá cùng bác sĩ cũng bận bịu cho cả một ngày dài. Đúng bảy giờ sáng kỳ tuyển thực tập sinh cho bệnh viện chính thức bắt đầu. Người xét tuyển chính lần này là cô nhưng đã được giao phó lại cho bác sĩ Vương với lý do sức khoẻ cô không được tốt, bên cạnh đó còn có những y bác sĩ từ những khoa chuyên môn khác nhau đến xét tuyển.

Một ngày ồn ào và tấp nập của bệnh viện, mỗi ngày mới bắt đầu là mỗi ngày công việc bận bịu đến mức chẳng còn có thời gian nghỉ ngơi.

Cô nhíu mày mở mắt ra, đã là mấy giờ rồi? Duệ Trân chỉ nhớ rằng ngày hôm qua trước khi thiếp đi cô đã nhìn thấy anh, khi đó cô vẫn đang ở trong phòng tắm. Bất chợt nhìn ra xung quanh cô thấy bản thân đã được mặc quần áo và nằm trên giường với chăn đắp gọn gàng.

– Lộ Lộ?

Cô nhìn ra bên ngoài cửa rồi lên tiếng gọi. Có lẽ ngày hôm qua là Lộ Lộ đã mang cô vào đây. Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy chợt bị cô gạt đi, Lộ Lộ chẳng phải là đang bị thương nặng sao? Lâm Bắc Thần nhất định sẽ không để cô ấy rời khỏi phòng. Vậy ngày hôm qua là ai đã mang cô vào giường và thay đồ cho cô?

Duệ Trân lật chăn lên rồi nhìn xuống phía dưới, phần eo không đau nhức. Ngoài Lộ Lộ ra thì không ai có chìa khóa dự phòng để vào đây. Vậy rốt cuộc là cô làm cách nào mà tự lau người, tự mặc quần áo rồi tự nằm lên giường đi ngủ?

” Cạch. “

Duệ Trân còn đang mải miết suy nghĩ thì bất chợt cánh cửa phòng mở ra. Một bóng dáng quen thuộc mà có lẽ ngay cả trong mơ cô cũng muốn nhìn thấy. Khuôn mặt ấy xuất hiện sau cánh cửa, trên tay cầm một khay đồ ăn mang vào trong phòng cho cô.

– Duệ Trân, dậy dùng bữa sáng đi.

Giọng anh ấm áp lại vô cùng nhẹ nhàng mang theo đó là một chút gì đó dịu dàng khiến cô bất giác không tin được vào tai mình. Người trước mắt cô có phải là Tử Quân không? Chẳng lẽ mọi chuyện tối ngày hôm qua là sự thật mà không phải là cô tưởng tượng ra sao?

Bất giác bàn tay cô đưa lên chạm vào đôi môi còn ấm. Vậy là nụ hôn ngày hôm qua cũng là thật sao?

– Tiểu Trân, em là đang suy nghĩ gì vậy?

Từ lúc nào anh đã bước đến bên cạnh cô, gương mặt áp sát vào mặt cô. Duệ Trân có thể cảm nhận được hơi ấm của anh đang phả vào cô, một mùi gỗ đàn hương quen thuộc khiến cô bất giác an tâm đến lạ.

– Thượng… thượng tướng Cảnh. Anh đang làm gì trong phòng tôi vậy? Làm sao mà anh có chìa khóa vào đây?

Cô lùi người lại, cầm lấy chăn che đi cơ thể đang sốt. Bởi lẽ ngày hôm qua cô ngồi trong nước lạnh quá lâu nên hôm nay mới bị sốt như vậy. Anh nhíu mày đưa tay kéo cô lại gần rồi nhỏ giọng ghé sát vào tai cô.

– Là chồng không phải thượng tướng Cảnh.

Cô đứng hình mất một phút, mọi hoạt động cơ thể dường như đông cứng lại. Những lời anh vừa nói là có ý gì đây? Tử Quân không đợi cô kịp định thần lại liền đẩy người cô nằm xuống giường, khóe môi cong lên ý cười.

– Vợ à, em có phải là qua một đêm đã không nhận người chồng này rồi không? Hay là do đêm qua không có chuyện gì xảy ra nên em… thất vọng?

Giọng anh như trêu đùa khiến gương mặt cô không tự chủ mà ửng đỏ. Bàn tay anh chạm vào cơ thể cô, nó hoàn toàn khác với cái lúc mà cô bị Dạ Hoắc Tước đụng vào. Cảm giác dịu dàng lại vô cùng thoải mái, bàn tay này đã ôm cô vào lòng không biết bao nhiêu lần, bờ vai này cô đã gục xuống và chẳng biết bao nhiêu nỗi uất ức đã được cô kể ra.

– Tử Quân, mau tránh ra.

Cô nhíu mày đưa tay đẩy anh ra. Nhưng cơ thể cô vốn đã yếu giờ bị sốt lại càng yếu hơn. Sức lực của cô chẳng khác nào một con thỏ đánh một con sư tử hung dữ. Anh mỉm cười nắm lấy tay cô rồi cúi xuống hôn lên cổ cô.

– Hắn động đến chỗ nào anh sẽ động đến chỗ đó gấp đôi số lần. Tiểu Trân, xin lỗi vì đã đến trễ, để em bị hắn đụng chạm như vậy.

Anh gục xuống vai cô, cơ thể quen thuộc khiến Duệ Trân bất giác đưa tay lên ôm lấy anh. Người đàn ông cô yêu rốt cuộc cũng đã trở về bên cô.

– Anh… nhớ lại rồi sao?

Cô hỏi trong vô thức, đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mặt với một hy vọng rằng anh thực sự đã nhớ lại tất cả. Tử Quân thở đều nằm trên vai cô, anh ôm cơ thể nhỏ đang nóng bừng vì sốt vào lòng rồi nhỏ giọng.

– Đúng vậy. Em đợi anh lâu rồi đúng không?

Chẳng hiểu tại sao nước mắt cô lại rơi xuống. Đó không phải là giọt nước mắt đau buồn, không phải giọt nước mắt của tuyệt vọng, đó là giọt nước mắt của hạnh phúc. Trong lòng cô trào lên một thứ cảm giác vui sướng đến khó tả, Duệ Trân khóc nấc trong lòng anh rồi nhỏ giọng.

– Chỉ cần là anh thì bao lâu cũng là xứng đáng.

Cô im lặng cuộn tròn người vào lòng anh. Cô yêu anh, yêu người đàn ông lãnh đạm vô tình nhưng ấm áp này. Cô yêu từng cử chỉ, hành động, từng lời nói đến từng suy nghĩ của anh. Duệ Trân cô một đời này cuối cùng lại chọn trao trái tim cho Cảnh Tử Quân.

– Đã để em phải chịu ấm ức rồi, xin lỗi, xin lỗi Tiểu Trân.

Anh xiết chặt cô như sợ rằng nếu buông lỏng cô sẽ lập tức rời đi. Người con gái này anh đã bỏ lỡ cả một khoảng thời gian dài, đã để cô phải một mình chống chịu với cơn đau. Bây giờ hãy để anh đồng hành cùng cô, được ở bên cô đến suốt cuộc đời.

– Anh không có lỗi, Tử Quân, anh trở về là tốt rồi.

Đã bao lâu cô không được cảm nhận hơi ấm của anh, đã bao lâu cô không được nghe giọng nói ấm áp của anh, đã bao lâu cô không được anh ôm vào lòng như vậy. Cô nhớ anh đến mức phát điên, đến mức òa khóc khi trong đêm chợt tỉnh dậy mà không có anh ở bên.

– Dậy ăn chút đồ ăn sáng đi, lát nữa bác sĩ Vương sẽ lên khám bệnh cho em.

Nói rồi anh buông cô ra, giúp cô ngồi dậy rồi bước đến bàn lấy đồ ăn cho cô. Ngay bây giờ anh chỉ muốn được ở bên cô không rời lấy nửa bước, cả một ngày là sự hiện diện của cô. Nhưng anh vẫn còn có việc chưa làm, anh vẫn còn phải đạp đổ Dương Long, giết chết Dạ Hoắc Tước. Cho dù không phá được Dương Long thì anh nhất định phải giết bằng được kẻ đã động vào cô, đã dùng bàn tay bẩn thỉu đó để chạm vào người con gái của anh.

– Oẹ.

Vừa ngửi thấy mùi cháo Duệ Trân lại không nhịn được mà nôn thốc. Có lẽ cơn ốm nghén của cô ngay cả lúc cô ốm sốt vẫn chẳng tha cho cô. Tử Quân nhanh chóng chạy lại, để bát cháo lên bàn rồi lo lắng hỏi cô.

– Em khó chịu ở đâu sao?

Sắc mắt cô không được tốt, lại thêm bị sốt nên càng trở nên gầy gò, nhợt nhạt hơn. Duệ Trân cố gắng đưa tay lên bịt mũi lại để không ngửi được cái mùi cháo kia nữa.

– Thượng tướng Cảnh à, anh chăm sóc người mang thai mà tùy tiện như vậy sao?

Giọng nói quen thuộc của Lộ Lộ vang lên rồi rất nhanh từ bên ngoài Diệp Tử Thanh, Lộ Lộ cùng bác sĩ Vương và Lâm Bắc Thần bước vào trong phòng. Lộ Lộ sáng nay khi tỉnh dậy liền muốn sang chỗ cô để xem tình hình của cô, Lâm Bắc Thần dù cho có ngăn cản như nào cũng không lung lay được quyết định của cô ấy nên đành phải để cô ấy đến đây.

– Cái con bé này, mang thai còn không chịu chú ý đến sức khỏe gì cả. Lỡ động thai thì phải làm sao đây?

Diệp Tử Thanh nhíu mày bước vào bên trong, trên tay là một cặp lồng mang sushi cô ấy vừa làm xong đến. Nghe nói cô mang thai rất hay ăn sushi nên Diệp Tử Thanh đặc biệt làm cho cô cũng là để cô dưỡng thai cho tốt.

– Có… có thai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK