• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước xuống máy bay cơ thể cô đã thấm mệt. Bởi lẽ đi đường dài hơn nữa sức khỏe của cô cũng không được tốt nên việc di chuyển cũng khá khó khăn. Duệ Trân thở dài bước theo sau Lâm Bắc Thần. Từ bao giờ sức khỏe của cô đã yếu đến vậy?

– Chị Duệ Trân.

Vừa nhìn thấy cô Lộ Lộ liền chạy lại đỡ lấy tay cô. Khi còn ở thành phố M Lộ Lộ đã nhìn ra được điểm bất thường của cô chỉ là không có thời gian cho cô đi khám mà cho dù có cô cũng chỉ uống thuốc qua loa rồi lại đâm đầu vào đống công việc như chất thành núi.

– Bên ngoài gió lạnh lắm chị khoác thêm áo vào đi.

Lộ Lộ vòng tay qua khoác áo giúp cô, khóe môi Duệ Trân khẽ mỉm cười, cô ôm lấy chiếc áo rồi bước đến bên cạnh Lộ Lộ.

– Cảm ơn em.

Cảnh tượng ấy vô tình đã lọt vào trong mắt của Tử Quân khi anh cùng giám đốc Hoắc trở về. Bất chợt trong đầu anh một vài mảnh vỡ của ký ức lại ùa về. Từng mảnh vỡ ghép lại, một giọng nói văng vẳng vang lên bên tai.

” Em lạnh rồi kìa… “

Đó là giọng nói của ai? Tử Quân ôm đầu gục xuống, cảm giác đau đớn xâm chiếm lấy não bộ rồi truyền lên dầy thần kinh.

” Không sao rồi, Tử Quân, có em ở đây rồi. “

Đó là giọng nói của một cô gái, nó vẫn văng vẳng bên tai như vọng lại. Giọng nói nhẹ nhàng ấy vẫn chẳng buông tha anh, nó như một mặt hồ phẳng lặng nhưng lại khiến anh có cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó, bên trong trào lên một đợt sóng dữ dội. Giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, từng mảnh ký ức ghép vào, bóng dáng một người con gái xuất hiện.

– A.

Tử Quân ôm lấy đầu rồi quằn quại trong đau đớn. Những mảnh ghép như đang đâm vào sâu trong trí nhớ của anh, nó như muốn xé toạc từng chút một đau đớn, như muốn xé ra cái thứ ánh sáng đang bị che khuất.

– Tử Quân, cậu sao vậy?

Lâm Bắc Thần chạy lại chỗ anh đang quỳ xuống rồi lo lắng hỏi. Mồ hôi chảy dài xuống gương mặt nhợt nhạt, anh đau đến mức như muốn chết đi nhưng cơn đau vốn dĩ chẳng tha cho anh. Tử Quân nhìn thấy một chàng trai đang bị thương rất nặng. Vùng bụng chảy máu thấm đẫm ra chiếc áo sơ mi bên ngoài nhưng chàng trai kia vẫn cố gắng cởi chiếc áo măng tô bên ngoài ra sau đó vòng tay qua khoác lên giúp cô gái.

Chàng trai mỉm cười vòng tay qua ôm lấy cô gái. Hơi thở yếu ớt dường như chỉ một cơn gió nhẹ lướt qua cũng có thể cướp đi sinh mệnh của chàng trai.

” … Em đừng khóc… anh không còn sức để ngồi dậy lau nước mắt cho em nữa rồi… “

Gương mặt của chàng trai kia rõ dần rồi từng ngũ quan xuất hiện rõ nét. Đó không ai khác chính là anh. Nhưng còn cô gái kia, gương mặt của cô gái kia anh không thể nhìn thấy. Tên của cô gái ấy là gì? Anh cố gắng để nghe nhưng cuối cùng vẫn là không thể nghe được. Anh chỉ có thể nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang run lên vì lạnh, bờ vai gầy cố gắng ôm lấy anh trong cơn mưa tuyết.

” TỬ QUÂN, TỬ QUÂN. “

Cô gái ấy gào lên rồi khóc lớn. Anh không biết tại sao cô gái ấy lại khóc, dần dần mọi thứ trước mắt anh mờ đi, Tử Quân ngã xuống dưới nền đất lạnh.

– Tử Quân, anh sao vậy, mau tỉnh lại đi Tử Quân.

Vẫn là giọng nói quen thuộc kia, đúng rồi hình như nó là giọng nói của cô gái khi nãy anh đã ôm vào lòng. Anh không thể nhớ ra gương mặt của cô gái ấy, càng cố nhớ cơn đau lại càng giày vò anh hơn.

” Rốt cuộc em là ai? “

Cô chạy đến bên cạnh anh rồi ôm anh vào lòng. Tử Quân gối đầu lên đùi cô, y hệt như lúc đó. Giám đốc Hoắc nhanh chóng gọi cho bệnh viện còn Lâm Bắc Thần và Lộ Lộ đứng bên cạnh để xem tình hình của anh.

– Tử Quân, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?

Ánh mắt cô lo lắng nhìn anh, dường như khóe mi rưng rưng lại muốn tràn lệ nhưng cô không cho phép bản thân yếu đuối ngay lúc này. Duệ Trân ôm anh vào lòng, bây giờ đã là chín giờ tối. Người trong sân bay đã ra về nhưng người đi chuyến bay lúc chín giờ cũng đã đến. Rất nhanh xe của bệnh viện cũng đã đến, Lâm Bắc Thần cõng anh lên vai rồi chạy ra bên ngoài.

– Chị Duệ Trân, còn sức khỏe của chị…

Lộ Lộ chạy theo cô, chiếc vali nặng khiến cô ấy không thể di chuyển nhanh.

– Tử Quân quan trọng hơn.

Nói rồi cô lên xe cùng anh đến bệnh viện. Lộ Lộ cũng không thể ngăn cản cô đành để cô đi lên xe cùng anh. Chiếc xe di chuyển trong sự lo lắng của cô, Duệ Trân chạm lên gương mặt đang say giấc của anh trong lòng lại chợt nhói lên.

” Tử Quân, đã rất lâu rồi em mới được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy. “

Gương mặt anh không còn lãnh đạm như khi nãy, nó mang nét dịu dàng ôn nhu. Bất chợt cô lại nhớ đến dáng vẻ của anh khi sáng sớm vừa thức dậy. Đó là khung cảnh bình yên và dịu dàng nhất mà cô được thấy trong cái hoàn cảnh như hiện tại của cả hai. Một nét trời bình yên trong cả một bức tranh mang màu u tối.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước bệnh viện, anh được đưa vào trong phòng cấp cứu.

– Cô không trở về nghỉ ngơi sao? Lộ Lộ đang lo cho cô lắm đấy. Khi nãy nghe nói dạo gần đây sức khỏe của cô không được tốt.

Lâm Bắc Thần ngồi bên cạnh cô, hắn nhẹ nhàng lại điềm tĩnh đúng với phong thái hàng ngày của hắn.

– Tôi đợi Tử Quân, sức khỏe của tôi tôi tự có thể biết. Chỉ là dạo gần đây làm việc quá nhiều lại thêm ngủ không đủ giấc nên dẫn đến hiện tượng mệt mỏi thôi. Lộ Lộ cũng là lo lắng quá mức rồi.

Cô nhàn nhạt trả lời hắn, ánh mắt vẫn hướng vào trong phòng cấp cứu. Khoảng chừng ba mươi phút sau cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ Vương đem theo nét mặt khá bình tĩnh bước đến trước mặt cô.

– Thượng tướng Cảnh không xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng, tôi đã tiêm cho cậu ấy một mũi an thần đến trưa mai sẽ tỉnh lại.

Cô đứng dậy bước đến bên cạnh bác sĩ Vương rồi gấp gáp hỏi.

– Vậy tại sao anh ấy lại ngất đi như vậy? Vừa nãy cháu thấy tình trạng của Tử Quân khá tệ mà.

Bác sĩ Vương nhìn cô một lúc lâu rồi mới trả lời.

– Có phải trước khi cậu ấy đau đầu hay ngất đi đã nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc trong quá khứ không?

Tuy cô là bác sĩ nhưng chuyên môn của cô vẫn là tâm lý và pháp y nên đối với hậu mất trí nhớ cô cũng không nắm rõ lắm.

– Cháu không biết, khi đó Lộ Lộ mang áo khoác đến cho cháu mặc sau đó anh ấy liền bị đau đầu rồi ngất đi.

Dường như bác sĩ Vương đã hiểu được một chút gì đó trong nguyên nhân dẫn đến việc Tử Quân đột ngột đau đầu rồi ngất đi. Cô không làm về chuyên môn nên cũng không hiểu được chuyện này là lẽ thường tình.

– Việc nhìn thấy một cảnh quen thuộc có thể kích hoạt các ký ức đau buồn hoặc căng thẳng trong bộ não của người mất trí nhớ, dẫn đến đau đầu. Khi bị kích thích bởi các ký ức này, các cơ thể dẫn truyền thần kinh trong não có thể kích hoạt hệ thống thần kinh trung ương và tạo ra cảm giác đau đầu và tệ hơn là ngất đi như tình trạng của thượng tướng hiện tại.

Những mảnh vỡ ký ức sẽ dội về khi một cảnh tượng tương tự với quá khứ diễn ra. Và hình ảnh Lộ Lộ khoác áo cho cô tương đồng với hình ảnh khi anh và cô ở bên bờ biển giữa trời tuyết khi bị Lâm Tần phục kích. Đến bây giờ thì cô đã hiểu nguyên nhân tại sao anh lại bị như vậy.

– Mọi người cũng không nên dùng phương pháp tái hiện lại quá khứ để ép thượng tướng Cảnh nhớ ra mọi chuyện. Điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình trị liệu của cậu ấy.

Về việc này có lẽ cô cũng đã từng nghe qua nhưng vì không phải là chuyên môn nên Duệ Trân đến bây giờ không còn nhớ. Có lẽ sau lần này cô sẽ phải học lại những kiến thức ấy để chăm sóc cho anh, hơn nữa việc dùng phương pháp tái hiện lại quá khứ để người mất trí nhớ nhớ ra mọi chuyện theo như cô biết cũng không phải là bị cấm hoàn toàn. Chỉ là việc áp dụng phương pháp này phụ thuộc vào từng trường hợp cụ thể và đòi hỏi sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm của những người chuyên trị liệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK