Trác Duệ Quân phải bay sang nước ngoài để xử lý vụ lô hàng bị cháy ấy, nhanh lắm cũng phải hai, ba ngày mới về.
Triệu Lan Vy ở trong lâu đài cảm thấy rất bí cách cho nên đi ra ngoài dạo cho khuây khoả.
Đột nhiên, một chiếc xe hơi chạy đến dừng ngay ở trước mặt cô, cửa xe mở ra, một cánh tay gân guốc đầy những hình xăm quái dị từ trong xe thò ra.
Người đàn ông đó dùng một miếng vải bịt chặt miệng cô lại, chỉ vài giây sau đầu óc của Triệu Lan Vy trở nên mơ hồ, chân tay rã rời không còn một chút sức lực nào để phải kháng lại, trước khi ngất đi cô thấy mình bị người đó vác lên xe.
Đến khi tỉnh dậy thì cô đã ở trong một nhà kho cũ kĩ, hai tay và chân đều bị một sợ dây thừng trói chặt đến đau nhức.
Cô rất muốn la lên để tìm người cứu giúp, nhưng toàn thân lại chẳng hề còn sức lực gì cả.
Trần Thịnh đang ngồi trên ghế, đứng phía sau ông ta còn có vài tên đàn em.
Ông ta nhìn chằm chằm vào cô.
Triệu Lan Vy không hề tỏ ra sợ hãi trừng mắt nhìn ông ta." Ông muốn gì? Tại sao lại bắt cóc tôi hả? Tốt nhất bây giờ ông nên thả tôi ra đi, nếu Trác Duệ Quân mà biết được ông bắt cóc tôi thì ông sẽ không được sống yên ổn đâu. "
Trần Thịnh bật cười rất lớn, tiếng cười của hắn khiến cô thật kinh tởm.
" Cháu dâu của cậu, gặp cậu không biết chào một tiếng nữa sao? "
" Cậu? " Triệu Lan Vy không thể tin nổi, chẳng phải người thân của Trác Duệ Quân đều chết hết rồi sao?
Bỗng nhiên lúc này, điện thoại của Triệu Lan Vy reo lên, Trần Thịnh nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại rồi bắt máy.
" Thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ giết chết ông! " Giọng của Trác Duệ Quân từ trong điện thoại vang lên.
Từ sáng đến giờ, không hiểu sao Trác Duệ Quân cứ có cảm giác bồn chồn khó chịu trong lòng.
Phong quản gia cũng đi theo hắn, ông kiểm tra lại lô hàng bị cháy rồi báo cáo cho hắn biết lô hàng bị cháy có rất nhiều điểm bất thường.
Một tàn thuốc lá nhỏ bé làm sao có thể gây ra vụ cháy lớn như thế này, trừ phi là có người phóng hỏa, nhưng họ phóng hoả để làm gì, không phải chỉ đơn giản là để cháy lô hàng của hắn để khiến hắn bị tổn thất chứ, hay chỉ là để đánh lạc hướng hắn, thật sự mục đích của họ không phải là lô hàng này mà là cái khác.
Vì thế Trác Duệ Quân gấp gáp lên máy bay về lại Nam Thành, hắn sợ sẽ có người làm hại đến Triệu Lan Vy lúc hắn không có ở nhà.
Vừa về đến nhà đám đàn em của hắn đã báo lại, lúc sáng Triệu Lan Vy đã đi ra khỏi nhà, nghe lời dặn của Trác Duệ Quân một vài người đã đi theo phía sau bảo vệ cho cô.
Lúc thấy Triệu Lan Vy bị vác lên xe họ đã lao đến nhưng không kịp, mấy tên bắt cóc đó đều mang hung khí trên người vừa thấy bọn họ đến cứu Triệu Lan Vy đã lao vào tấn công, thậm chí có vài người đã phải bỏ mạng.
" Trác Duệ Quân, nếu năm xưa cậu không kêu Dark bỏ qua mày thì bây giờ mày đã chết theo gia đình luôn rồi chứ không ở đây mà lớn tiếng với tao như thế đâu. "
" Ông đừng có ở đây ra bộ mặt đạo đức giả, năm đó chính ông là người đã thuê Dark giết cả gia đình tôi, bởi vì ông muốn chiếc ghế ông trùm của ba tôi, nên đã thuê người giết chết anh rể và chị gái ruột của mình, còn tôi bởi vì lúc đó ba tôi không hướng tôi đi theo con đường của ông ấy, trong mắt ông tôi là một kẻ vô dụng, vô hại đến ông, mà mối đe dọa cho kế hoạch của ông lúc đấy là anh trai tôi, cho nên ông mới giết chết luôn cả anh ấy. "
Dark cho dù là một kẻ sát nhân, nhưng ông ta không giết người bừa bãi, chỉ có ai gây thù chuốc oán hay thuê ông ta thì ông ta mới ra tay mà thôi.
Năm đó, chính Trần Thịnh là người đã thuê Dark giết chết cả gia đình của Trác Duệ Quân, vì lòng tham, vì ham mê quyền lực của ông ta nên mới dẫn đến bi kịch của ngày hôm nay, nói trắng ra chính ông ta mới là kẻ thù thật sự của Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy.
" Trần Thịnh, tôi nhắc lại một lần nữa ông nhau thả cô ấy ra! " Trác Duệ Quân lạnh lùng nói.
" Trác Duệ Quân, có muốn nghe giọng người phụ nữ của mình không, xem cô ta như thế nào." Trần Thịnh từ từ bước lại chỗ của Triệu Lan Vy đưa điện thoại áp vào tai cô.
" Vy…." Trác Duệ Quân gọi khẽ tên cô.
Triệu Lan Vy không biết vì sao khi nghe giọng của hắn cô lại bật khóc, khi nghe giọng của anh cô lại trở nên yếu đuối như thế, không hiểu tại sao lúc này cô lại không còn hận thù hắn nữa, cô thật sự muốn ôm hắn vào lòng ngay bây giờ.
Triệu Lan Vy khóc nức nở:" Duệ Quân…em sợ lắm…"
Nghe tiếng cô khóc lòng hắn đau như bị xé nát:" Vy ngoan, đừng sợ, có anh ở đây rồi…. không sao cả…đừng sợ…đừng khóc….."
Trác Duệ Quân đang nói thì Trần Thịnh lấy điện thoại lại không cho Triệu Lan Vy nghe nữa.
" Được rồi, nghe thấy tiếng người phụ nữ của mày rồi chứ?"
" Ông muốn gì mới chịu thả cô ấy ra, nói đi!"
Bây giờ hắn đã không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, hắn chỉ biết rằng, Vy của hắn đang sợ, cô ấy đang khóc, cô ấy đang cần hắn, cho nên, dù Trần Thịnh ra bất kỳ điều kiện gì hắn cũng sẽ đồng ý.
" Duệ Quân, cậu không ngờ chỉ vì một đứa con gái mà khiến mày thần hồn điên đảo đến như vậy luôn đấy." Trần Thịnh cười toáng lên như một gã tâm thần:" Thôi, bây giờ cậu cũng đã có tuổi rồi, không đấu lại với mày được nữa, tao chỉ muốn sống an nhàn hết phần đời còn lại, nếu mày muốn tao thả nó ra thì mang 20 triệu USD đến chuộc nó, nhớ chỉ đi một mình nếu tao biết mày mang theo đàn em của mày thì đừng trách tại sao tao lại giết nó. "
Triệu Lan Vy liền hét lớn lên
" Không được, Duệ Quân anh không được làm theo lời ông ta…anh không được đi một mình ở đây ông ta đàn em, ông ta sẽ giết anh đấy…."
Trần Thịnh liền không thương tiếc, tát vào mặt Triệu Lan Vy bắt cô im miệng:" Con khốn, câm miệng lại."
"Trần Thịnh!!!" Duệ Quân ở đầu dây bên kia nghe được một tiếng " chát " rất lớn, cùng tiếng mắng của Trần Thịnh. Cô vừa mới bị Trần Thịnh đánh, nghe âm thanh đó tim hắn như ngừng đập, hắn như phát điên lên, chỉ muốn giết chết ông ta ngay lập tức:" Tôi nói ông không được phép đụng vào cô ấy, ông có nghe không hả?"
" Tại nó không chịu nghe lời, mà nói tầm bậy tầm bạ, nên cậu chỉ đánh nó một cái thôi, con làm gì mà xót dữ vậy…nếu xót nó quá thì đồng ý với điều kiện của cậu đi rồi cậu thả nó ra."
" Được, tôi sẽ đến một mình đưa tiền cho ông, nhưng ông không được phép đụng vào cô ấy. " Trác Duệ Quân không hề do dự.
Trần Thịnh khoái chí, cười không khép được mồm:" Được, ngày mai cậu sẽ gửi cho con vị trí gặp mặt, một tay giao tiền một tay người." Nói xong, Trần Thịnh liền cúp máy.