" Triệu Lan Vy, cô đang tìm cái gì đó? " Dì Mỹ để ý từ sáng đến giờ Triệu Lan Vy cứ đi loanh quanh trong nhà tìm kiếm thứ gì đó mà chẳng hề chú tâm vào công việc nhà.
" Từ sáng đến giờ dì thấy cái khăn tay nào không? Trên chiếc khăn tay đó có thiêu một hình một con thỏ. "
" Tôi không thấy, mà nó quan trọng với cô lắm à? "
Triệu Lan Vy gật đầu:" Chiếc khăn đó là chính tay mẹ đã thiêu cho cháu trước khi mất, nó thật sự rất quan trọng đối với cháu. Đi đâu cháu cũng mang nó theo bên mình hết, sáng nay lúc làm việc nhà cháu lỡ làm rơi mất, tìm từ nãy đến giờ mà không thấy. "
Triệu Lan Vy nói tiếp:" Thật ra lúc đầu mẹ thiêu cho cháu tận hai chiếc khăn tay y hệt nhau, nhưng …hình như cháu làm mất, hay để quên ở đâu đó một chiếc rồi, cháu chỉ còn có một chiếc khăn duy nhất thôi, mà bây giờ nó cũng mất luôn rồi. "
" Thôi, mất thì cũng đã mất rồi. Cô mau đi làm công việc nhà đi, tôi đi loanh quanh trong nhà nếu thấy sẽ đưa cho cô. "
Triệu Lan Vy gật đầu, đành nghe theo lời dì Mỹ mà lau chùi nhà cửa.
Lúc dì Mỹ xoay người lại thì đã nhìn thấy Trác Duệ Quân, hắn đứng gần ở chỗ của bà và Triệu Lan Vy vừa nói chuyện, không ai biết hắn đã đứng ở đây từ lúc nào.
Dì Mỹ liền cúi đầu xuống chào.
Nhưng Trác Duệ Quân lại không hề nói gì mà vẫy tay bảo bà đi làm công việc của mình.
…………….
Màn đêm tĩnh lặng dần phủ xuống, trăng mùa đông không sáng như trăng của những mùa khác, cả sao cũng vậy nữa, khắp nơi chỉ toàn là màu đen u ám và lạnh lẽo.
Trong vườn hoa của lâu đài Nam Cung, một dáng người cao lớn đang ngồi dưới mái hiên, hắn để cho cả người mình như hoà tan vào màn đêm đen kịch thăm thẳm, dường như hắn đang cô đơn…
Ngón tay thon dài thon dài kẹp lấy điếu xì gà thượng hạng, lâu lâu lại đưa lên miệng rít một ngụm dài, đốm lửa sáng chợt lóe lên, sau đó làn khói trắng từ miệng người đàn ông toả ra bay tán loạn trong không khí rồi từ từ tan biến dần.
Đôi mắt nhắm nghiền lại, trong đầu hắn bây giờ lại hiện lên hình ảnh cô bé ấy, cô bé nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên tựa như một thiên thần bé nhỏ được phái xuống trần gian để làm một nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ mà không phải ai cũng có thể làm được.
Trong lúc cả thế giới này đều ruồng bỏ hắn thì chỉ có duy nhất cô bé ấy là bảo vệ hắn, cười với hắn, dịu dàng với hắn.
Đã mười mấy năm trôi qua, nhưng hình ảnh cô bé ấy vẫn còn đọng lại trong kí ức của hắn, mỗi khi buồn, mỗi khi cô đơn hắn lại nhớ về cô bé đó, hình ảnh nhỏ nhắn thuần khiết đó như một liều thuốc chữa lành cho tâm hồn hắn.
Bao năm vẫn vậy, vẫn chưa lúc nào phai mờ, và có lẽ, hình bóng về cô bé nhỏ nhắn với nụ cười trong trẻo và thuần khiết ấy không biết từ khi nào lại ngự trị trong tâm trí hắn, lặng lẽ vào êm đềm khắc sâu vào tim hắn.
Cũng có thể nói, để hắn có thể tồn tại cho đến tận bây giờ chính là nhờ cô bé ấy, nhờ ánh sáng thuần khiết cô mang lại đã cho hắn niềm tin vào cuộc đời đầy rẫy tăm tối này.
Cho hắn một đời một kiếp cứ mãi vấn vương!
Triệu Lan Vy vừa làm xong công việc của ngày hôm nay, bước ra khỏi khu nhà chính đi ngang vườn hoa thì thấy cảnh tượng này. Cô phải đứng ngẩng người một chút thì mới nhận ra đó là ông chủ của mình.
Cô định bước đi thì bỗng nhiên giọng nói trầm ấm của Trác Duệ Quân vang lên kéo ngược cô trở lại.
" Triệu Lan Vy! Qua đây. "
Triệu Lan Vy từ từ bước lại chỗ Trác Duệ Quân trong lo lắng.
Bóng tối bây giờ đã bao trùm tứ phía, cô không thể nhìn thấy được gì nữa, cả khuôn mặt của người đàn ông đó chìm hẳn vào trong bóng tối, cô không biết hắn đang vui hay đang buồn.
Nhưng chỉ có đôi mắt là không bị bóng tối nuốt chửng.
Cô chỉ thấy rằng người đàn ông này đang nhìn cô, nhìn một cách chăm chú, nghiền ngẫm. Ánh mắt dịu dàng như nước, khiến người ta không khỏi si mê.
" Ông chủ kêu tôi có việc gì sai biểu ạ? "
" Ngồi xuống đi! " Trác Duệ Quân vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh hắn, bảo cô ngồi xuống.
Triệu Lan Vy có hơi đứng hình, băn khoăn một lúc rồi cũng ngồi xuống ghế.
Trác Duệ Quân không nói gì, bầu không khí lại chìm vào yên lặng, yên lặng đến mức cô có thể nghe được từng tiếng thở đều đặn của người đàn ông ngồi cách cô không xa.
Mùi của xì gà Trác Duệ Quân đang hút thoang thoảng trong không khí, dù rất khó ngửi nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy mê muội, muốn ngửi.
Đột nhiên Trác Duệ Quân xoay qua nhìn cô, cô không thấy gì nhưng có thể cảm nhận được hắn đang xích lại gần cô, hơi thở nam tính đó càng lúc càng đến gần cô.
Triệu Lan Vy vô thức mà lùi lại.
Cho đến khi ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào mặt của cô khiến cô không khỏi cứng đờ người ra, giật nảy mình định né tránh thì giọng nói trầm ấm của Trác Duệ Quân lại vang lên một cách vô cùng êm dịu.
" Triệu Lan Vy! Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi có phải không? " Câu nói của Trác Duệ Quân không giống với một câu hỏi mà là một câu khẳng định hơn, giọng nói đó có một chút gì đó hờn trách cô.
" Hả?" Triệu Lan Vy ngẩn người, không hiểu Trác Duệ Quân đang nói gì:" Ông chủ, một người cao cao tại thượng như ông chủ sao có thể dễ dàng gặp là gặp được. Huống chi một hoạ sĩ nghèo kiết xác như tôi thì có phúc phần gì được gặp qua ông chủ chứ. "
" Ừ …" Trác Duệ Quân " ừ " một tiếng nặng nề:" Khuya rồi cô đi ngủ đi! "
Triệu Lan Vy nhanh chóng đứng dậy cúi đầu:" Xin phép ông chủ tôi đi về phòng trước. "
Triệu Lan Vy cảm thấy chủ này là một người quá kì lạ, hỏi cô một câu hỏi cũng hết sức kì lạ.
Cô nhớ rõ ràng là trước đây cô đâu có gặp qua người này đâu, tại sao lại hỏi cô một câu như vậy?
Nhưng khi nghe câu trả lời của cô thì cô có cảm giác ông chủ này dường như không hài lòng với câu trả lời, dường như hắn có một chút …thất vọng.
Triệu Lan Vy nói xong thì rời đi, nhưng Trác Duệ Quân vẫn ngồi ở vườn hoa, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái ấy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhói đau.
Trong màn đêm, Trác Duệ Quân lấy từ trong túi quần của hắn một chiếc khăn tay, trên chiếc khăn tay đó có thiêu hình một con thỏ nhỏ. Đúng thế, đó là chiếc khăn tay của Triệu Lan Vy bị mất sáng nay.
Nhưng lúc này, Trác Duệ Quân lại với tay lấy chiếc hộp gỗ đang ở trên bàn, trong chiếc hộp đó cũng có một chiếc khăn tay y hệt như vậy, trên chiếc khăn cũng thiêu hình một con thỏ nhỏ. Hai chiếc khăn đó đều là của Triệu Lan Vy.
Trác Duệ Quân cầm hai chiếc khăn tay lên, xem đi xem lại rất kĩ.
Trong lòng không khỏi vui mừng nhưng cũng thật chua xót.
Cô quên hắn rồi!
Cô đã quên hắn thật rồi!
Cô bé nhỏ nhắn năm xưa bây giờ đã lớn thật rồi, đã trở thành một cô gái xinh đẹp, đáng yêu đến thế ư?
Nhưng có điều là, cô không còn nhớ hắn nữa, cô không biết rằng suốt bao nhiêu năm qua luôn có một người luôn có một người nhớ về cô, luôn thầm thương cô.
Từ khi cô chỉ là một cô bé hắn đã thích cô rồi!