Thường ngày chạy tới chạy lui trong nhà cười nói vui vẻ, còn mấy ngày nay chỉ ngồi ủ rũ một mình mà ôm cái bụng đói.
Cô còn phải nhịn đói đến hai ngày nữa thì mới được ăn, từng phút từng giây trôi qua đều quá dài.
" Triệu Lan Vy! Không được lười biếng, làm việc đi! " Dì Mỹ từ đâu bước lại trước mặt Triệu Lan Vy lớn tiếng.
" Dì à, con đói bụng lắm! "
" Đây là mệnh lệnh của ông chủ, tôi không giúp gì được cho cô. Cô tự làm thì tự chịu! "
" Con có làm cái gì đâu? Đâu phải lỗi tại con đâu! " Triệu Lan Vy uất ức nói.
" Còn nói không phải lỗi tại cô, nếu cô không hậu đậu thì đâu phải chịu phạt. Cô đó, chỉ giỏi báo không à! Vào đây không được bao lâu mà toàn báo hết chuyện này đến chuyện kia…. Còn không mau đi làm việc nhanh lên! Nếu ông chủ mà thấy cô lười biếng thì cô lại có thêm một tội trạng nữa, lúc đó, tội chồng lên tội, cô đừng hòng sống yên ổn. "
Triệu Lan Vy nghe nói vậy liền sợ hãi mà đứng bật dậy, tiếp tục lau chùi nhà cửa.
Dì Mỹ nhìn Triệu Lan Vy lắc đầu ngao ngán, xong thở dài một hơi rồi đi kiểm tra chỗ khác.
Triệu Lan Vy đang lau mấy cái bậc thang ở khu nhà chính thì nghe được tiếng bước chân vang dội đến tai của cô.
Triệu Lan Vy ngước lên xem thì thấy Trác Duệ Quân đang đi xuống.
Triệu Lan Vy bắt đầu hoang mang nhìn đi nhìn lại đồng hồ. Thường ngày bảy giờ Trác Duệ Quân mới đi xuống nhà, hôm nay mới có sáu giờ ba mươi đã đi xuống.
Triệu Lan Vy gặp Trác Duệ Quân như gặp ma, bắt đầu kiếm chỗ nào nấp vào để Trác Duệ Quân không nhìn thấy cô.
Nguyên ngày hôm qua, Triệu Lan Vy luôn tìm cách tránh mặt Trác Duệ Quân, cô không muốn chạm mặt của ông chủ khó ưa đó, nếu không hắn sẽ nói cô cố tình tiếp cận hắn quyến rũ hắn nữa cho mà xem.
Hắn cứ làm như là mình có giá lắm không bằng. Hứ! Không thèm.
Thế nên, Trác Duệ Quân ở chỗ nào thì sẽ không bao giờ thấy bóng dáng của Triệu Lan Vy ở chỗ đó.
Bởi vậy cô luôn lau chùi khu nhà chính một cách nhanh nhất có thể trước khi Trác Duệ Quân thức dậy, để không phải chạm mặt hắn ta.
Nhưng đột nhiên hôm nay Trác Duệ Quân đi xuống nhà sớm hơn dự định khiến Triệu Lan Vy quýnh quáng cả lên đi tìm chỗ trốn, nhưng ở khu nhà chính này hoàn toàn không có chỗ nào để cho cô trốn vào được cả, cô đành phải chạy ra khỏi đây thôi.
" Triệu Lan Vy! Cô chạy đi đâu vậy hả? "
Trác Duệ Quân từ trên lầu nhìn xuống thấy Triệu Lan Vy đang lính qua lính quýnh đến nổi làm rớt chiếc dép vẫn không chịu quay đầu lại lụm, cứ cấm đầu chạy bán sống bán chết đi ra khỏi khu nhà chính, mà đúng hơn là đang chạy khỏi hắn.
Triệu Lan Vy nghe được tiếng của Trác Duệ Quân nhưng giả vờ như không nghe, không biết mà cứ tiếp tục chạy.
Trác Duệ Quân bây giờ đã bước xuống dưới nhà, nhưng bóng dáng nhỏ nhắn của hắn đã chạy đi mất rồi, chỉ còn lại chiếc dép lông nằm lăn lóc dưới sàn.
Cô bé lọ lem đánh rơi giày thủy tinh là để cho hoàng tử tìm thấy mình, còn Triệu Lan Vy đánh rơi chiếc dép lông là để chạy trốn khỏi hoàng tử của đời mình, nghĩ đến thật khiến người ta cười đến đau bụng mà!
Nhìn chiếc dép dưới sàn, hắn cảm thấy không được vui, thẳng chân đá chiếc dép của Triệu Lan Vy ra xa khỏi tầm mắt của hắn, nhìn chiếc dép đó khiến hắn thật chướng mắt.
Bởi vì chủ nhân của nó làm hắn rất bực bội, nhưng mà chủ nhân của nó không có ở đây nên hắn trút giận lên nó ấy mà!
Hắn không ngờ một người hầu bé nhỏ lại không nghe theo mệnh lệnh của hắn xem hắn như là không khí, hắn càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, hết sức bực bội, nếu để hắn bắt được cô ta chắc chắn hắn sẽ không để cô ta yên ổn đâu.
………..
Giờ đã là buổi trưa.
Triệu Lan Vy đang ngồi ngoài vườn hoa để bón phân cho hoa.
Đột nhiên Phong quản gia bước lại chỗ của Triệu Lan Vy bảo cô.
" Lan Vy! Cô đi pha cà phê mang lên phòng cho ông chủ. Ông chủ muốn uống cà phê bây giờ. "
Pha cà phê mang lên phòng cho ông chủ?
Triệu Lan Vy nghe xong câu này như sét đánh ngang tai, đứng hình ngay tại chỗ.
" Phong quản gia, sao lại là cháu vậy? "
" Cô là người hầu ở trong nhà, không kêu cô thì chẳng lẽ tôi pha à? "
" Nhưng ông có thể nhờ người khác mà, đâu nhất thiết phải là cháu đâu. "
" Nhưng xung quanh đây tôi chỉ thấy có mỗi cô thôi. "
Triệu Lan Vy nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm cứu tin, nhưng lạ thật, nhà có mấy chục người hầu mà bây kiếm một đứa cũng không ra, mấy tụi nó dắt nhau đi trốn hết rồi à?
Sao không có đứa nào chịu xuất hiện để cứu cô hết trơn vậy?
" Cô còn nhìn cái gì vậy? Mau đi pha cà phê bưng lên cho ông chủ đi! "
" Nhưng mà …."
" Nếu cô mà chậm trễ khiến cho ông chủ tức giận thì sau này khỏi nghĩ đến chuyện rời khỏi đây có nghe hay không? "
Triệu Lan Vy nghe Phong quản gia hù liền sợ hãi, mà vội chạy vào nhà pha cà phê.
Thôi! Vì để được tự do nên bây giờ cô nhịn.