Nếu có thể nhận được lợi ích thì tốt, còn không nhận được lợi ích thì dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nghe Vân Hạc nói thế, cơ mặt của Văn đế giật nhẹ. Văn đế im lặng hồi lâu rồi thở dài: "Là do trãẫm đã quá bỏ bê ngươi..." Sau đó, không còn gì nữa cải!
Ông ấy không hề nhắc đến việc sẽ bồi thường cho Vân Hạc điều gì khiến hẳn hơi buồn bực.
Nhờ có bút lông nên tốc độ viết chữ của Vân Hạc rất nhanh.
Không mất bao lâu, Vân Hạc đã viết xong.
Hắn viết cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn một tờ giấy, phía trên có thêm phần chú thích nữa.
Dù hắn có viết nhiều thì bọn họ cũng không đủ khả năng nghiên cứu được.
Nói không chừng chỉ bấy nhiêu đó bọn họ cũng phải nghiên cứu trong rất nhiều năm.
Văn đế xem mà không hiểu gì nên giao lại cho Chương Hoè rồi ra lệnh cho người của Văn Hoa Các nghiên cứu, khi nào nghiên cứu xong thì viết thành sách.
"Quả nhiên những thứ này vô cùng kỳ ảo!"
Chương Hoè cũng không hiểu, nhưng điều này không ngăn cản được sự hứng thú của lão giả với mấy thứ này: "Lục điện hạ, hiện giờ lão hủ cũng không biết nên hỏi ngài điều gì, nhưng lão hủ hy vọng trong tương lai khi ta đến quấy rầy xin Lục điện hạ hãy vui lòng chỉ giáo cho."
"Chương Các lão quá lời."
Vân Hạc lập tức xua tay: "Thật ra ta cũng chưa hiểu hết mấy thứ này, nhưng nếu †a hiểu được cái nào thì nhất định sẽ nói hết toàn bộ."
"Đa tạ Lục điện hạ." Chương Hoè mỉm cười và đứng lên: "Thánh thượng, vậy vi thần xin cáo lui trước để gọi mọi người tới cùng nhau nghiên cứu những thứ này."
"Được!"
Văn đế hiểu rõ tính cách của Chương Hoè nên cũng không giữa ông ta lại, ông ấy quay sang nói với Vân Hạc: "Trãm cũng không giữ ngươi ở lại ăn cơm, ngươi hãy thay mặt trẫm tiến Chương Các ngài, thuận tiện thảo luận một chút về mấy thứ này luôn"
"Nhi thần tuân lệnh."
Vân Hạc khom lưng đáp, còn trong lòng lại chửi thề.
Đậu má, ông ấy cứ đuổi mình đi như vậy?
Thưởng chút vàng bạc hay đồ ngọc cũng được mà!
Haizz! Kể khổ thất bại rồi!
Đừng nói là lợi ích, ngay cả bữa cơm còn không được ăn nữa là!
Lần này bị thua thiệt rồi!
Trên đường đi ra ngoài cung, Vân Hạc hỏi Chương Hoè: "Chuyện Bắc Hoàn xin viện trợ lương thực đã bàn bạc xong chưa?”
"Bàn bạc xong rồi." Chương Hoè lắc đầu cười khổ: "Nước ta sẽ viện trợ cho Bắc Hoàn ba triệu gánh lương thực, còn Bắc Hoàn thì giao nộp cho chúng ta bảy vạn ngựa chiến và trả lại
những phần đất mà bọn họ đã chiếm của chúng ta."
"Hả?" Vân Hạc đen mặt: "Ngựa chiến và đất là thứ mà bọn họ vốn phải trả cho chúng ta mài"
Hai thứ này rõ ràng là chiến lợi phẩm mà bọn họ đánh cược thẳng.
Vậy thì không phải bọn họ đã cho không Bắc Hoàn ba triệu gánh lương thực hay sao?
"Nói thì nói vậy, nhưng sao lại dễ dàng như thế được chứ!"
Chương Hoè lắc đầu thở dài: "Đối với triều ta, chỉ cần có được ngựa chiến và giành lại phần đất bị mất đã là chuyện may mắn! Quân tiên phong của Bắc Hoàn đang trong thời kỳ đỉnh cao, còn triều ta lại vừa trải qua chuyện Thái tử tạo phản, nếu giao chiến với Bắc Hoàn thì không có lợi cho triều ta."
Chương Hoè là người của phe chủ hoà.
Điều này không phải là do ông ta là kẻ bán nước, chẳng qua là góc nhìn của ông †a khác với Tiêu Vạn Cừu và những người thuộc phe chủ chiến.
Bọn họ đều muốn tốt cho Đại Càn, chỉ là cách nghĩ khác nhau thôi.
Vân Hạc á khẩu, nhất thời không biết nên nói gì.
Thật ra hắn muốn hai mươi vạn Bắc Phủ quân ra chiến trường, nhưng rất đáng tiếc, cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì hắn cũng biết Văn đế không thể nào giao cho hắn quyền lực lớn đến thế.
Thôi bỏ đi!
Mọi chuyện đã quyết định rồi, mình có nói gì cũng vô nghĩa thôi.
Vả lại mình cũng không nên nói gì cả.
Mình cứ tiếp tục làm một hoàng tử thô tục thôi, khi thành công tới Sóc Bắc rồi nói saul
Sau khi tiễn Chương Các lão ra ngoài cung, Vân Hạc ngồi lên chiếc xe ngựa đã tới đón hắn lúc nãy để quay về.
Lúc còn cách phủ đệ của hắn một đoạn xa, Vân Hạc đã nhìn thấy ngoài phủ có một đám người đang tụ tập.
Chuyện gì vậy?
Không phải là có người chạy tới phủ của mình quậy phá đấy chứ? Vân Hạc hối thúc mã phu tăng tốc.
Không bao lâu Vân Hạc đã có mặt trước cổng.
"Chuyện gì thế? Các ngươi tập trung ngoài cổng làm gì?"
Vân Hạc vén rèn xe ngựa lên rồi xuống xe.
Vừa nhìn thấy Vân Hạc, mọi người lập tức tránh ra.
Vân Hạc giật mình khi nhìn thấy kẻ đang bị mọi người vây quanh lại là Ban Bố!
Nghe Vân Hạc nói thế, cơ mặt của Văn đế giật nhẹ. Văn đế im lặng hồi lâu rồi thở dài: "Là do trãẫm đã quá bỏ bê ngươi..." Sau đó, không còn gì nữa cải!
Ông ấy không hề nhắc đến việc sẽ bồi thường cho Vân Hạc điều gì khiến hẳn hơi buồn bực.
Nhờ có bút lông nên tốc độ viết chữ của Vân Hạc rất nhanh.
Không mất bao lâu, Vân Hạc đã viết xong.
Hắn viết cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn một tờ giấy, phía trên có thêm phần chú thích nữa.
Dù hắn có viết nhiều thì bọn họ cũng không đủ khả năng nghiên cứu được.
Nói không chừng chỉ bấy nhiêu đó bọn họ cũng phải nghiên cứu trong rất nhiều năm.
Văn đế xem mà không hiểu gì nên giao lại cho Chương Hoè rồi ra lệnh cho người của Văn Hoa Các nghiên cứu, khi nào nghiên cứu xong thì viết thành sách.
"Quả nhiên những thứ này vô cùng kỳ ảo!"
Chương Hoè cũng không hiểu, nhưng điều này không ngăn cản được sự hứng thú của lão giả với mấy thứ này: "Lục điện hạ, hiện giờ lão hủ cũng không biết nên hỏi ngài điều gì, nhưng lão hủ hy vọng trong tương lai khi ta đến quấy rầy xin Lục điện hạ hãy vui lòng chỉ giáo cho."
"Chương Các lão quá lời."
Vân Hạc lập tức xua tay: "Thật ra ta cũng chưa hiểu hết mấy thứ này, nhưng nếu †a hiểu được cái nào thì nhất định sẽ nói hết toàn bộ."
"Đa tạ Lục điện hạ." Chương Hoè mỉm cười và đứng lên: "Thánh thượng, vậy vi thần xin cáo lui trước để gọi mọi người tới cùng nhau nghiên cứu những thứ này."
"Được!"
Văn đế hiểu rõ tính cách của Chương Hoè nên cũng không giữa ông ta lại, ông ấy quay sang nói với Vân Hạc: "Trãm cũng không giữ ngươi ở lại ăn cơm, ngươi hãy thay mặt trẫm tiến Chương Các ngài, thuận tiện thảo luận một chút về mấy thứ này luôn"
"Nhi thần tuân lệnh."
Vân Hạc khom lưng đáp, còn trong lòng lại chửi thề.
Đậu má, ông ấy cứ đuổi mình đi như vậy?
Thưởng chút vàng bạc hay đồ ngọc cũng được mà!
Haizz! Kể khổ thất bại rồi!
Đừng nói là lợi ích, ngay cả bữa cơm còn không được ăn nữa là!
Lần này bị thua thiệt rồi!
Trên đường đi ra ngoài cung, Vân Hạc hỏi Chương Hoè: "Chuyện Bắc Hoàn xin viện trợ lương thực đã bàn bạc xong chưa?”
"Bàn bạc xong rồi." Chương Hoè lắc đầu cười khổ: "Nước ta sẽ viện trợ cho Bắc Hoàn ba triệu gánh lương thực, còn Bắc Hoàn thì giao nộp cho chúng ta bảy vạn ngựa chiến và trả lại
những phần đất mà bọn họ đã chiếm của chúng ta."
"Hả?" Vân Hạc đen mặt: "Ngựa chiến và đất là thứ mà bọn họ vốn phải trả cho chúng ta mài"
Hai thứ này rõ ràng là chiến lợi phẩm mà bọn họ đánh cược thẳng.
Vậy thì không phải bọn họ đã cho không Bắc Hoàn ba triệu gánh lương thực hay sao?
"Nói thì nói vậy, nhưng sao lại dễ dàng như thế được chứ!"
Chương Hoè lắc đầu thở dài: "Đối với triều ta, chỉ cần có được ngựa chiến và giành lại phần đất bị mất đã là chuyện may mắn! Quân tiên phong của Bắc Hoàn đang trong thời kỳ đỉnh cao, còn triều ta lại vừa trải qua chuyện Thái tử tạo phản, nếu giao chiến với Bắc Hoàn thì không có lợi cho triều ta."
Chương Hoè là người của phe chủ hoà.
Điều này không phải là do ông ta là kẻ bán nước, chẳng qua là góc nhìn của ông †a khác với Tiêu Vạn Cừu và những người thuộc phe chủ chiến.
Bọn họ đều muốn tốt cho Đại Càn, chỉ là cách nghĩ khác nhau thôi.
Vân Hạc á khẩu, nhất thời không biết nên nói gì.
Thật ra hắn muốn hai mươi vạn Bắc Phủ quân ra chiến trường, nhưng rất đáng tiếc, cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì hắn cũng biết Văn đế không thể nào giao cho hắn quyền lực lớn đến thế.
Thôi bỏ đi!
Mọi chuyện đã quyết định rồi, mình có nói gì cũng vô nghĩa thôi.
Vả lại mình cũng không nên nói gì cả.
Mình cứ tiếp tục làm một hoàng tử thô tục thôi, khi thành công tới Sóc Bắc rồi nói saul
Sau khi tiễn Chương Các lão ra ngoài cung, Vân Hạc ngồi lên chiếc xe ngựa đã tới đón hắn lúc nãy để quay về.
Lúc còn cách phủ đệ của hắn một đoạn xa, Vân Hạc đã nhìn thấy ngoài phủ có một đám người đang tụ tập.
Chuyện gì vậy?
Không phải là có người chạy tới phủ của mình quậy phá đấy chứ? Vân Hạc hối thúc mã phu tăng tốc.
Không bao lâu Vân Hạc đã có mặt trước cổng.
"Chuyện gì thế? Các ngươi tập trung ngoài cổng làm gì?"
Vân Hạc vén rèn xe ngựa lên rồi xuống xe.
Vừa nhìn thấy Vân Hạc, mọi người lập tức tránh ra.
Vân Hạc giật mình khi nhìn thấy kẻ đang bị mọi người vây quanh lại là Ban Bố!