Mục lục
Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thú thật, dù Vân Hạc không lên tiếng, mọi người cũng biết bài thơ này không phải do Chương Hư sáng tác.

Làm gì có người nào tự sáng tác thơ mà phải ngó đông ngó tây? Đến khi đọc. thì đọc được một nửa rồi lại thôi, rõ ràng là sao chép thơ của người khác, nhưng tới lúc thi lại quên!

“Ha ha...” Mạnh Quảng Bạch cất tiếng cười to: “Chương Hư ơi là Chương Hư, ngươi đúng là thứ phế vật vô dụng! Đã chép thơ của người khác rồi mà còn không nhớ nổi, ngươi thử nói xem, ngươi còn biết làm gì nữa không?”

“Ta...” Chương Hư hết lý, hắn ta bỗng trợn trắng mắt, tức tối quát mắng: “Ông đây chơi nương ngươi được đấy, ngươi thử gọi nương ngươi tới đây xem!”

Chương Hư vừa buông lời chửi rủa xong, tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên.

Những người có mặt ở đây đều là các tài tử văn nhân, họ chưa từng nghĩ sẽ có người lại nói ra những từ ngữ thô bỉ như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ.

Mạnh Quảng Bạch tức tối chỉ vào mặt Chương Hư rồi gầm lên: “Đúng là nỗi ô nhục! Ngươi chính là nỗi ô nhục của Chương gia! Tại sao Chương các lão lại có thứ cháu như ngươi!”

Mọi người cũng phụ hoạ theo những lời Mạnh Quảng Bạch nói.

“Liên quan quái gì tới ngươi!”

Dù gì cũng bị họ nhìn thấu hết rồi, vì vậy Chương Hư quyết định thả bay bản thân luôn, hắn ta ra vẻ khó chịu với Mạnh Quảng Bạch: “Ngươi không phục thì xông lên cắn ông đây này! Ông đây sẽ dùng mông đè chết cái thứ mất dạy nhà ngươi!”

Mặt Vân Hạc đen lại, hắn suýt bật cười thành tiếng. Mẹ nó chứ, thứ này đúng là cực phẩm.

Nếu nói về ngâm thơ đối đáp, có một trăm Chương Hư cũng không phải đối thủ của Mạnh Quảng Bạch. Nhưng nếu nói về việc chửi thề thì, Mạnh Quảng Bạch chỉ còn nước nhận thua thôi.

Mạnh Quảng Bạch tức muốn chết đi được, nhưng hắn ta lại không làm gì được Chương Hư, chỉ có thể đứng dưới lâu mắng chửi Chương Hư là nỗi ô nhục.

Nhưng Chương Hư lại tỏ vẻ một con lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn không nể mặt hắn ta.

“Các vị, chúng ta tiếp tục đối thơ thôi!”

Diệu Âm lên tiếng cứu vấn tình hình, nói với giọng ngọt ngào dễ nghe: “Hôm nay là ngày hội thơ, không phải để đàn bà đanh đá chửi bới.”

Sau khi Diệu Âm cất tiếng nói, hội trường mới dần yên tĩnh trở lại.

Chương Hư vốn định nói lại Diệu Âm mấy câu, nhưng do dự cả nửa ngày hắn ta vẫn không thể mở miệng mảng nữ thần trong lòng mình được, chỉ đành rót một chén rượu với tâm trạng bực tức.

“Có vậy thôi mà ngươi cũng không nhớ được à?” Vân Hạc nhìn về phía Chương Hư với nét mặt tối sầm.

“Mẹ nó chứ, vậy nên thần không phải chơi chữ!” Chương Hư buồn bực, đau đớn nói.

“Được rồi, cũng không phải chuyện quá to tát!” Vân Hạc vô tư cười nói: “Có người còn tức hơn ngươi nữa kìa.”

Dứt lời, Vân Hạc nhìn về phía Mạnh Quảng Bạch vẫn đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chương Hư ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại ngẩng đầu lên cười ha ha.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Vương Hiển đã đứng dậy.

“Ky binh lao nhanh trên đường phủ đầy tuyết, thanh kiếm bừng bừng ánh mắt trời đỏ rực.”

“Quên sống quên chết lòng không sợ, giáp sắt nhuộm màu máu!”

Vương Hiển vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường thi nhau ô a thưởng thức.

Một lát sau, vài người ngồi bên cạnh Vương Hiển vỗ tay đầu tiên.

“Thơ hay! Đúng là quên sống quên chết lòng không sợ, đây mới đúng là đàn ông có ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh!”

“Thơ của Vương công tử chạm đến trái tim người nghe, rất oai phong...”

“Ta thật sự khâm phục tài năng của Vương công tử, khâm phục...”

Trong chốc lát, những lời khen có cánh cứ liên tục vọng lại bên tai, ngay cả Diệu Âm đứng trên bục cũng phải gật gù.

Mặc dù bài thơ này không phải là quá xuất sắc, nhưng có thể sáng tác trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng có thể coi là người có tư tưởng văn chương. nhanh nhạy.

Thấy Diệu Âm gật gù liên tục, Vương Hiển lại càng đắc ý, nhưng hắn ta vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Chỉ là vài câu văn ngắn sáng tác vội thôi, không có gì to tát!”

Mặc dù nói không có gì to tát, nhưng khuôn mặt hắn ta lại lộ rõ cái vẻ nắm

chắc phần thắng.

“Đúng là không có gì to tát thật!”

Đúng lúc này, Mạnh Quảng Bạch lại đứng dậy nói với điệu bộ khinh thường.

“Ô?” Vương Hiển ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật ra ta đây cũng rất muốn nghe tác phẩm xuất sắc của Mạnh công tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK