Dưới sự truy hỏi của Vân Hạc, Chương Hư cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân.
Nếu nói về chuyện Chương Hư bị đuổi ra khỏi nhà cũng quả thật có hơi oan ức.
Vốn dĩ trước kia Vân Hạc đã là hoàng tử có tiếng vô dụng, mỗi lần Chương Hòe dạy dỗ cháu trai Chương Hư không nên thân này, Chương Hư sẽ lấy Vân Hạc ra làm bia đỡ đạn, nói gì Lục hoàng tử là hoàng tử cao quý nhưng chẳng phải cũng không giỏi văn, võ cũng không ra hồn à.
Tuy rằng Chương Hòe tức chết đi được, nhưng đúng là không tìm thấy lời nào phản bác câu này.
Nhưng từ sau khi sứ đoàn Bắc Hoàn đến Hoàng Thành, hào quang rực rỡ của Vân Hạc đã trực tiếp từ hoàng tử bỏ đi biến thành anh hùng của Đại Càn.
Như vậy, ánh mắt Chương Hòe nhìn tên súc vật này càng không ưa, nói gần nói xa luôn không thể thiếu so sánh hắn ta với Vân Hạc.
Chương Hòe nói mặc dù Lục hoàng tử không giỏi văn, võ cũng dốt, nhưng lần này lúc sứ đoán Bắc Hoàn đến còn cho Văn đế nở mày nở mặt, ngược lại tên khốn kiếp dốt nát kém cỏi như Chương Hư đây cho dù đến ngày mình vào quan tài chắc cũng không đợi được tên khốn kiếp này làm mình vẻ vang...
Chỉ một câu nói như vậy, mấy ngày trước Chương Hòe gần như nhắc nhở bên tai Chương Hư mỗi ngày.
Lúc tâm trạng Chương Hư phiền muộn còn mắng lại Chương Hòe mấy câu.
Thoáng cái đã nhóm lên lửa giận kiềm chế bấy lâu của Chương Hòe.
Chương Hòe chẳng những dạy dỗ Chương Hư một trận, dưới cơn nóng giận còn đuổi hắn ta ra khỏi nhà, bảo hắn ta ở lại Chương gia chỉ tổ khiến Chương gia mất mặt, khiến tổ tông Chương gia hổ thẹn.
Đây chính là nguyên nhân căn bản Chương Hư không ưa Vân Hạc.
Biết rõ nguyên nhân, Vân Hạc cũng dở khóc dở cười.
Chương Hư cảm thấy oan ức, hắn còn oan hơn.
Hắn chẳng làm chuyện gì cả, đã bị Chương Hư có thành kiến lớn như vậy.
Đây đúng là oan hơn Đậu Nga bản triều Đại Càn.
Sau khi cười to, Vân Hạc lại tò mò hỏi: “Hơn nữa khối rubic này là ngươi làm ra, hay là công nhân của ngươi làm ra?”
“Đương nhiên là ta tự mình làm ra.”
Chương Hư hừ nhẹ nói: “Ta chính muốn làm khối rubic để lão già nhìn thử, có thể làm ra thứ đồ chơi nhỏ như thế cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Vân Hạc nhíu mày cười: “Có thể làm vô dụng! Ngươi phải trả lại nguyên vẹn mới được.”
“Ta..” Chương Hư hơi sững người, mạnh miệng nói: “Ta đương nhiên sẽ trả lại như cũ! Một thứ đồ chơi rách như thế, trả lại như cũ còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.”
Vân Hạc mỉm cười, lại dặn dò Cao Hợp: “Đi lấy khối rubic mười sáu ô cho ta.”
“Dựa vào đâu!” Trong nháy mắt Chương Hư xù lông, giấy nấy căng họng kêu lên: “Mọi thứ nơi này đều là của ta! Điện hạ muốn thì lấy bạc ra ngoài mà mua.”
Vân Hạc nhíu mày cười: “Bản điện hạ cứ quang minh chính đại cướp đó, nếu ngươi không phục thì đi kiện ta đi.”
“Ta..” Chương Hư không ngờ Vân Hạc vậy mà không biết xấu hổ như vậy, vậy mà thật sự muốn ăn cướp trắng trợn.
Hắn ta muốn ngăn cản, nhưng lại không thể ngăn cản, chỉ có thể nói nhỏ: “Hoàng tử rách gì, ngay cả mặt mũi hoàng gia cũng không cần...”
“Ngươi nói cái gì?” Vân Hạc liếc xéo hỏi. “Không có gì.”
Chương Hư thở dốc nói: “Ta nói nè, điện hạ là hoàng tử, ta không thể chọc vào, điện hạ tùy tiện.”
Oán niệm của Chương Hư vô cùng sâu. Nhưng hắn ta lại không có cách với Vân Hạc. Loại cảm giác này khiến Chương Hư vô cùng khó chịu.
Chẳng bao lâu Cao Hợp đã lấy được khối rubic bậc bốn từ đống khối rubic đã chuẩn bị sẵn.
Vân Hạc cầm khối rubic qua rồi nói với Chương Hư: “Cùng bản điện hạ tới phủ ngươi nào.”
“Không rảnh.” Chương Hư không hề suy nghĩ mà từ chối: “Điện hạ không thấy bây giờ ta đang bận sao? Điện hạ là hoàng tử, áo cơm không lo! Ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà n hạ cũng không thể không cho phép làm chút chuyện, muốn để ta chết đói à?”
Nếu nói về chuyện Chương Hư bị đuổi ra khỏi nhà cũng quả thật có hơi oan ức.
Vốn dĩ trước kia Vân Hạc đã là hoàng tử có tiếng vô dụng, mỗi lần Chương Hòe dạy dỗ cháu trai Chương Hư không nên thân này, Chương Hư sẽ lấy Vân Hạc ra làm bia đỡ đạn, nói gì Lục hoàng tử là hoàng tử cao quý nhưng chẳng phải cũng không giỏi văn, võ cũng không ra hồn à.
Tuy rằng Chương Hòe tức chết đi được, nhưng đúng là không tìm thấy lời nào phản bác câu này.
Nhưng từ sau khi sứ đoàn Bắc Hoàn đến Hoàng Thành, hào quang rực rỡ của Vân Hạc đã trực tiếp từ hoàng tử bỏ đi biến thành anh hùng của Đại Càn.
Như vậy, ánh mắt Chương Hòe nhìn tên súc vật này càng không ưa, nói gần nói xa luôn không thể thiếu so sánh hắn ta với Vân Hạc.
Chương Hòe nói mặc dù Lục hoàng tử không giỏi văn, võ cũng dốt, nhưng lần này lúc sứ đoán Bắc Hoàn đến còn cho Văn đế nở mày nở mặt, ngược lại tên khốn kiếp dốt nát kém cỏi như Chương Hư đây cho dù đến ngày mình vào quan tài chắc cũng không đợi được tên khốn kiếp này làm mình vẻ vang...
Chỉ một câu nói như vậy, mấy ngày trước Chương Hòe gần như nhắc nhở bên tai Chương Hư mỗi ngày.
Lúc tâm trạng Chương Hư phiền muộn còn mắng lại Chương Hòe mấy câu.
Thoáng cái đã nhóm lên lửa giận kiềm chế bấy lâu của Chương Hòe.
Chương Hòe chẳng những dạy dỗ Chương Hư một trận, dưới cơn nóng giận còn đuổi hắn ta ra khỏi nhà, bảo hắn ta ở lại Chương gia chỉ tổ khiến Chương gia mất mặt, khiến tổ tông Chương gia hổ thẹn.
Đây chính là nguyên nhân căn bản Chương Hư không ưa Vân Hạc.
Biết rõ nguyên nhân, Vân Hạc cũng dở khóc dở cười.
Chương Hư cảm thấy oan ức, hắn còn oan hơn.
Hắn chẳng làm chuyện gì cả, đã bị Chương Hư có thành kiến lớn như vậy.
Đây đúng là oan hơn Đậu Nga bản triều Đại Càn.
Sau khi cười to, Vân Hạc lại tò mò hỏi: “Hơn nữa khối rubic này là ngươi làm ra, hay là công nhân của ngươi làm ra?”
“Đương nhiên là ta tự mình làm ra.”
Chương Hư hừ nhẹ nói: “Ta chính muốn làm khối rubic để lão già nhìn thử, có thể làm ra thứ đồ chơi nhỏ như thế cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Vân Hạc nhíu mày cười: “Có thể làm vô dụng! Ngươi phải trả lại nguyên vẹn mới được.”
“Ta..” Chương Hư hơi sững người, mạnh miệng nói: “Ta đương nhiên sẽ trả lại như cũ! Một thứ đồ chơi rách như thế, trả lại như cũ còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.”
Vân Hạc mỉm cười, lại dặn dò Cao Hợp: “Đi lấy khối rubic mười sáu ô cho ta.”
“Dựa vào đâu!” Trong nháy mắt Chương Hư xù lông, giấy nấy căng họng kêu lên: “Mọi thứ nơi này đều là của ta! Điện hạ muốn thì lấy bạc ra ngoài mà mua.”
Vân Hạc nhíu mày cười: “Bản điện hạ cứ quang minh chính đại cướp đó, nếu ngươi không phục thì đi kiện ta đi.”
“Ta..” Chương Hư không ngờ Vân Hạc vậy mà không biết xấu hổ như vậy, vậy mà thật sự muốn ăn cướp trắng trợn.
Hắn ta muốn ngăn cản, nhưng lại không thể ngăn cản, chỉ có thể nói nhỏ: “Hoàng tử rách gì, ngay cả mặt mũi hoàng gia cũng không cần...”
“Ngươi nói cái gì?” Vân Hạc liếc xéo hỏi. “Không có gì.”
Chương Hư thở dốc nói: “Ta nói nè, điện hạ là hoàng tử, ta không thể chọc vào, điện hạ tùy tiện.”
Oán niệm của Chương Hư vô cùng sâu. Nhưng hắn ta lại không có cách với Vân Hạc. Loại cảm giác này khiến Chương Hư vô cùng khó chịu.
Chẳng bao lâu Cao Hợp đã lấy được khối rubic bậc bốn từ đống khối rubic đã chuẩn bị sẵn.
Vân Hạc cầm khối rubic qua rồi nói với Chương Hư: “Cùng bản điện hạ tới phủ ngươi nào.”
“Không rảnh.” Chương Hư không hề suy nghĩ mà từ chối: “Điện hạ không thấy bây giờ ta đang bận sao? Điện hạ là hoàng tử, áo cơm không lo! Ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà n hạ cũng không thể không cho phép làm chút chuyện, muốn để ta chết đói à?”