Lương Yên Nhi miễn cưỡng kéo ra một dáng tươi cười. Nghĩ nghĩ tựa hồ lại không cam lòng, hướng Diệp Thần ném đến một cái mị nhãn.
- Vị Tiểu ca này nếu có thì giờ rãnh, có thể tới Huyền Lôi biệt viện tìm ta, tỷ tỷ ta tùy thời xin đợi đại giá. Nếu ngươi đến, tùy thời có thể trở thành nhập màn chi tân của tỷ tỷ, đây chính là Bệ Linh muội muội không thể cho ngươi.
Lương Yên Nhi khanh khách nở nụ cười, trước ngực hai ngọn núi kịch liệt lay động, khối sa mỏng kia có một loại cảm giác tùy thời rơi xuống.
Bệ Linh khinh thường hừ lạnh một tiếng, lúc này Lương Yên Nhi là sai đến không hợp thói thường, ai nói Bệ Linh ta không thể?
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, tại hạ chỉ sợ vô phúc tiêu thụ, tiền bối xin cứ tự nhiên a.
Diệp Thần mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, Lương Yên Nhi này cũng quá dâm đãng đi à nha, rõ ràng đem "nhập màn chi tân" cứ như vậy tùy tiện nói ra, bất quá hắn là sẽ không thụ Lương Yên Nhi mị hoặc chút nào, đã có Thanh Thần Giới Chỉ, trong đầu hắn một mảnh thanh minh.
Lương Yên Nhi nghe được Diệp Thần nói như vậy, trong đôi mắt bỗng nhiên trán ra một cỗ sát cơ. Không có nghĩ đến nam nhân này định lực tốt như vậy, rõ ràng không bị nàng mê hoặc, bất quá vẻ sát cơ này trôi qua tức thì, trên mặt của nàng lại lộ ra dáng tươi cười mê hoặc lòng người, thanh âm ngọt ngào nói:
- Ta đây đi trước rồi.
Thời điểm Lương Yên Nhi ra đi, trên bầu trời rớt xuống Mạn Thiên Hoa Vũ, hương thơm xông vào mũi, chung quanh những người qua đường kia lưu luyến không rời hướng bóng lưng Lương Yên Nhi nhìn lại. Đều là vẻ mặt sắc thụ hồn cùng. Hai khối lụa mỏng trên người Lương Yên Nhi kia căn bản không thể che hết dáng người uyển chuyển kia, ẩn ẩn có thể thấy được bờ mông rất tròn, thời điểm đi đường, bờ mông vặn vẹo, nhất cử nhất động đều lộ ra vô tận mị hoặc.
- Diệp Thần tiểu tử, mỹ nữ như vậy muốn mời ngươi nhập màn chi tân, ngươi rõ ràng nhẫn tâm cự tuyệt.
Sư gia chậc chậc lắc đầu thở dài.
- Bất quá ngẫm lại cũng thế, dùng tiểu thân thể của ngươi, nếu bị Lương Yên Nhi thái bổ mấy lần, khẳng định chỉ còn lại xương bọc da rồi.
Diệp Thần tự nhiên biết rõ Lương Yên Nhi này tâm cơ không tinh khiết, tuyệt sẽ không dễ dàng mắc lừa.
- Cái Cửu Vĩ Yêu Hồ này ảo thuật thật lợi hại, không chú ý sẽ bị nàng cho vào tròng, lần sau nếu Lương Yên Nhi hấp dẫn ngươi, ngươi đem nàng bắt vào Thiên Tinh ấn, Sư gia ta giúp ngươi đối phó nàng, chút chuyện nhỏ ấy, Sư gia ta tự nhiên là nghĩa bất dung từ rồi.
Sư gia vẻ mặt "chính khí nghiêm nghị" nói .
Sư gia cái sắc phôi này! Nghe được Sư gia nói, Diệp Thần sờ lên cằm, này cũng có thể xem là một biện pháp tốt, cái này là ác nhân còn cần ác nhân trị trong truyền thuyết sao?
- Tiểu đệ đệ, ngươi phải cẩn thận Lương Yên Nhi một chút, nữ nhân này coi như là các đại lão của mấy Siêu cấp thế lực cũng không dám đụng.
Thân thể Bệ Linh cơ hồ dán ở trên người Diệp Thần, ở bên tai Diệp Thần nhẹ giọng nỉ non nói, đầu lưỡi ở trên vành tai Diệp Thần nhẹ nhàng liếm lấy thoáng một phát.
- Ngươi nếu muốn, tỷ tỷ tùy thời có thể thỏa mãn ngươi nha.
Một mùi thơm thẳng vào chóp mũi, chỗ làn da đụng vào nhau kia truyền đến trận trận xúc cảm mỹ diệu, mơ hồ có thể cảm giác được cái kia rất tròn đầy đặn, Diệp Thần nhớ tới tình cảnh lúc trước điên cuồng, trong bụng bay lên một đoàn tà hỏa, cười khổ không thôi, so với Lương Yên Nhi, Bệ Linh mới thật sự là yêu nữ, đối với Diệp Thần mà nói, Bệ Linh so với Lương Yên Nhi mị hoặc nhiều lắm rồi.
- Linh tỷ tỷ, đừng làm rộn, tại đây nhiều người như vậy.
Diệp Thần ho một tiếng, nhìn chung quanh một chút nói.
- Khanh khách, tiểu đệ đệ còn thẹn thùng đây này.
Bệ Linh cười mỉm nói, như nghĩ tới điều gì, thân thể mềm mại nhịn không được có chút táo nóng lên.
- Chung quanh những người này còn muốn qua một hồi mới tỉnh lại đây này.
Ngữ khí của Bệ Linh có một loại hấp dẫn nói không nên lời.
Ta không tin ta đối với tiểu đệ đệ hấp dẫn, sẽ so ra kém nữ nhân kia, nghĩ đến Lương Yên Nhi, Bệ Linh khẽ hừ một tiếng, tâm so sánh bay lên.
Nữ nhân này quả thực là càng lúc càng lớn mật rồi!
Tuy mọi người quanh thân trúng ảo thuật, phải qua một hồi mới tỉnh lại, nhưng hồn niệm cường giả vẫn là sẽ quét đến nơi đây, Diệp Thần cũng không muốn bị người xem một bức tranh tình dục sống động, hắn tự tay ở trên cặp mông Bệ Linh "ba" vỗ một cái, nói:
- Tỷ tỷ muốn tìm cái chết sao? Nơi này chính là địa bàn Lôi Thú nhất mạch các ngươi, nếu như bị người chứng kiến, vậy thì xong đời.
Cái tiếng vang thanh thúy kia, còn có xúc cảm trắng nõn mềm mại, làm lòng người đi theo run lên.
- Tiểu đệ đệ, ngươi nghĩ đi đâu? Ngươi sẽ không phải muốn ở chỗ này cùng tỷ tỷ cái kia a, ngươi thật sự là rất xấu rồi!
Bệ Linh mị nhãn như tơ, hai gò má phấn nộn kia làm như có thể chảy ra nước, khóe miệng có một tia tươi cười ranh mãnh nhàn nhạt, thẹn thùng nói.
- Ngươi nếu muốn, phải ở bên trong phòng của tỷ tỷ mới được, đến lúc đó, tỷ tỷ tùy ngươi giày vò như thế nào đều được.
Diệp Thần giờ mới hiểu được, mình bị Bệ Linh đùa bỡn, thật là một yêu nữ!
- Đương nhiên nếu ngươi nhất định muốn ở chỗ này, tỷ tỷ lại thế nào nhẫn tâm cự tuyệt ngươi, ai kêu ngươi là ưa thích trong lòng tỷ tỷ đây này.
Bệ Linh giọng nói vừa chuyển, lại cùng nhau đi lên, hương thơm nhẹ nhàng phụt bên tai Diệp Thần, trêu chọc nhân tâm ngứa khó nhịn.
Bệ Linh thật đúng là mê chết người không đền mạng, Diệp Thần đang muốn nói chút gì đó, Mê Huyễn Bảo Châu trên ngực đột nhiên ông ông ông nhẹ run lên, phát ra đạo đạo bạch sắc quang mang, như có một loại bất mãn mãnh liệt, cử động của Bệ Linh đoán chừng là để cho A Ly tức giận.
- Ô ô ôi!!!, tiểu đệ đệ, tiểu Ly Miêu của ngươi bão nổi rồi.
Bệ Linh che miệng cười khẽ.
- Chậc chậc, tiểu đệ đệ, diễm phúc của ngươi thực sâu a. Đương nhiên tỷ tỷ sẽ không chú ý cùng những nữ nhân khác chia xẻ một nam nhân, tiểu Ly Miêu nhận thức ngươi trước, tiểu Ly Miêu này rất kiêu ngạo, tỷ tỷ làm thiếp thế nào, tỷ tỷ không ngại a!
Nghe được Bệ Linh nói, Mê Huyễn Bảo Châu ngừng lại, lẳng lặng nằm ở trong ngực Diệp Thần, không có động tĩnh.
Sát, A Ly rõ ràng dễ nói chuyện như vậy? Diệp Thần có chút trợn tròn mắt, quả nhiên nữ nhân thế giới này tư duy so với thế giới kia còn để cho người khó có thể nắm lấy.
Xa xa bên đường, Lương Yên Nhi tựa hồ là cảm thấy cái gì, khóe miệng lộ ra một dáng tươi cười yêu mị, trong đôi mắt ánh mắt bất định.
- Không nghĩ tới Mê Huyễn Bảo Châu rõ ràng một lần nữa xuất thế, thật là thú vị.
Lương Yên Nhi trầm tư một lát, nũng nịu duỗi ra tay phải, chán âm nói:
- Các ngươi tới, vịn ta trở về.
Chỉ thấy ba nam tử cường tráng cao lớn, nửa người trên để trần đi tới, như là triều bái khoác ở tay phải Lương Yên Nhi, vịn Lương Yên Nhi hướng phía trước mặt đi đến, trong ánh mắt của bọn hắn có một loại si mê nói không nên lời.