Đạm Đài Lăng nhìn xem nước mắt trên gương mặt Diệp Thần, tâm hàn như băng sương bỗng dưng có một tia xúc động, nàng không rõ, nhân loại cảm tình đối với nàng mà nói, thực sự quá phức tạp, nàng không cách nào lý giải.
- Vì con ly miêu còn có dực xà kia, thậm chí không tiếc bồi lên tánh mạng đem Viễn cổ hung thú phóng xuất ra, hủy diệt hết thảy, đáng giá sao?
Thanh âm của Đạm Đài Lăng y nguyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, thì thào nói, hành vi như vậy, làm cho trong lòng của nàng tràn đầy nghi hoặc.
Thiên Tinh Ấn huyền phù ở không trung, càng không ngừng kịch liệt rung động, như là có đồ vật gì đó muốn tránh thoát ra, nó trong lúc đó hào quang tỏa sáng, bị từng đạo phù chú vờn quanh, rốt cục, gì đó trong Thiên Tinh Ấn không hề vùng vẫy, Thiên Tinh Ấn chậm rãi rơi rụng, biến mất ở bên trong lòng bàn tay của Diệp Thần.
Trong cơ thể của Diệp Thần lại có vật như vậy, Đạm Đài Lăng nhìn xem Diệp Thần, đối với Diệp Thần sinh ra một chút hiếu kỳ, Diệp Thần rốt cuộc là ai?
Đạm Đài Lăng đem đạo bạch sắc sa lăng thu trở về, đạo bạch sắc sa lăng này khóa lại trên người của nàng, phiêu nhiên bay múa, trán mày ngài, tóc cao cao búi lên, uyển như Dao Trì tiên nữ, có một loại cảm giác cao quý trang nhã nói không nên lời, tư thái có lồi có lõm, một đôi ngọc phong ngạo nhiên to thẳng, nửa che nửa đậy, tràn đầy gợi cảm cùng hấp dẫn, bất quá trên mặt nàng thần sắc đạm mạc, lại lộ ra thấy lạnh cả người, làm cho người ta kính nhi viễn chi, không dám khinh nhờn.
Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, từng đạo huyền khí xoay quanh bay múa, giống như một đóa hoa sen tỏa ra, ở chung quanh của nàng lẳng lặng mở ra, thần kích dựng ở một bên cũng không ngừng phát ra Thất Thải thần quang.
Cả thạch thất mộ huyệt, đã bị thủy hệ huyền khí tràn ngập, giống như thân ở bên trong một mảnh đại dương mênh mông.
Con ly miêu còn có dực xà kia hẳn là đã chết rồi, tuy thoáng cảm thấy tiếc hận, nhưng không có quá nhiều cảm xúc khác, nàng đóng lại mí mắt, đối với nàng mà nói, bên ngoài chuyện gì phát sinh đều không trọng yếu, trước khôi phục thực lực của mình nói sau, nàng có điểm khắc chế không được âm khí trong cơ thể.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, đã qua hai ngày.
Diệp Thần từ trong sâu kín tỉnh lại, mở mắt, hắn nhìn lên trên thạch bích trước phía, trong đôi mắt một mảnh tro tàn, hắn hiểu được, lúc này coi như mình phá vỡ cửa đá lao ra, cũng đã chậm, hắn sợ hãi sau khi mình ra ngoài, nhìn qua là thi thể của A Ly cùng Tiểu Dực.
Cả trái tim giống như là bị người đào rỗng, đã không có bất kỳ tri giác.
Hắn hi vọng cỡ nào, trước kia cứu trở về chính là Tiểu Dực cùng A Ly, mà không phải hắn.
Nhớ tới cùng A Ly, Tiểu Dực gặp nhau, ở sâu trong nội tâm truyền đến trận trận đau đớn, làm cho Diệp Thần cơ hồ không cách nào hô hấp.
Đạm Đài Lăng chứng kiến Diệp Thần mờ mịt mà nhìn xem thạch thất, âm dương quái khí nói:
- Làm một võ giả, cần không có phân tâm, dùng tâm nhập võ, mới có thể đạt tới đỉnh phong, giống như ngươi vậy, là vĩnh viễn không đạt được võ đạo đỉnh phong.
Đạm Đài Lăng nói, không mang theo một tia khói lửa nhân gian.
Diệp Thần nghe được lời nói này, lại khinh thường cười lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai nói:
- Nếu ngươi đạt đến đỉnh phong, lại như thế nào? Ngươi sống ý nghĩa là cái gì?
Lúc này Diệp Thần, sớm đã đem sinh tử không để ý, mới không quản Đạm Đài Lăng có phải là sẽ giết mình hay không.
- Ý nghĩa còn sống?
Đồng tử của Đạm Đài Lăng có chút co rút lại.
- Cho dù thành tựu đỉnh phong, nếu khôngcó người chia xẻ, liền không có chút ý nghĩa nào. Cho dù ngươi trở thành vĩnh hằng, nếu như không có thân nhân, người yêu ở bên người, vĩnh hằng cuối cùng bất quá là cô độc.
Diệp Thần nói, trái tim như là bị một thanh đao sắc bén, cắt đạo đạo vết thương, truyền đến trận trận đau đớn máu chảy đầm đìa, A Ly chết rồi, Tiểu Dực cũng đã chết. . .
- Vĩnh hằng cuối cùng, bất quá là cô độc?
Đạm Đài Lăng thì thào tái diễn những lời này, nàng nghĩ tới khi còn bé, nàng ở dưới phụ vương đốc xúc, bắt đầu tu luyện võ đạo, thời điểm đó tu luyện võ đạo, chỉ là vì được đến phụ vương khen ngợi, về sau phụ vương chết rồi, tay nàng nắm trường kích, giết đến máu chảy thành sông, dùng máu tươi hơn mười vạn cừu nhân, tế điện phụ vương, lại về sau, nàng liền bắt đầu vì tu luyện mà tu luyện, đối với nàng mà nói, ý nghĩa còn sống đến tột cùng là cái gì, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Nghĩ đến A Ly cùng Tiểu Dực chết, Diệp Thần cắn răng, từ trên mặt đất bò lên, thúc dục phi đao trong đầu, con mắt của hắn hiện lên một tia lửa giận cừu hận, hắn muốn giết đạo âm hồn đó, vì Tiểu Dực cùng A Ly báo thù!
Còn có, rốt cuộc là ai nuôi âm hồn, hắn muốn giết giết giết!
Cảm nhận được Diệp Thần tức giận hừng hực, Đạm Đài Lăng thản nhiên nói:
- Ngươi không có khả năng giết được đạo âm hồn đó.
Đạm Đài Lăng giống như là kể ra một cái chân lý, trong giọng nói không hề có một tia nhân nhượng.
- Trước kia tại sao ngươi phải cứu ta cùng Tiểu Dực?
Diệp Thần nghiêng mắt nhìn cũng không nhìn Đạm Đài Lăng, xếp bằng ở tại chỗ, khôi phục huyền khí, cừu hận trong lòng, làm Diệp Thần thực sự muốn tăng thực lực lên, thực lực cùng âm hồn kém nhiều lắm, hắn biết rõ hiện tại đi tìm âm hồn, chỉ có thể chịu chết, huống chi hiện tại hắn ngay cả cửa đá cũng ra không được!
- Không tại sao cả, tiện tay mà thôi.
Đạm Đài Lăng nghĩ nghĩ, nếu như phải cấp cho một nguyên nhân mà nói, nội tâm của nàng có một loại cảm giác số mệnh, nói không chừng ở một ngày nào đó, Diệp Thần có thể trợ giúp nàng đột phá, nàng muốn nhìn một chút Diệp Thần có thể phát triển tới trình độ nào, về phần lúc ấy, tại sao phải cứu Tiểu Dực, nàng có điểm không rõ ràng lắm, có thể là bởi vì con ly miêu đó. Con ly miêu đó cuối cùng một khắc, ánh mắt quyến luyến kia, Đạm Đài Lăng biết rõ, con ly miêu đó muốn sống cỡ nào, chỉ là cuối cùng, lại dứt khoát xông về phía âm hồn.
Con ly miêu đó muốn dùng tánh mạng của mình, đổi lấy tánh mạng của Diệp Thần cùng Tiểu Dực! Nàng không rõ, con ly miêu đó tại sao phải làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cái gọi là cảm tình? Chẳng biết tại sao, ánh mắt con ly miêu đó, còn có thần sắc mỉm cười thản nhiên, thủy chung quanh quẩn ở trong đầu của nàng, làm cho tâm nàng cứng ngắc như Thiết Thạch, có chút co rút đau đớn.
Thứ cảm tình này, đến tột cùng là cái gì? Đạm Đài Lăng nhớ tới thời điểm phụ vương chết, nàng đau đến tâm muốn nát, nàng quơ tam xiên thần kích, suất lĩnh lấy mấy vạn Hải yêu tộc, càng không ngừng giết giết giết, giết đến máu tươi nhuộm đỏ cả phiến hải vực, cho đến cuối cùng, trên chiến trường chỉ còn lại có nàng một người.