Thác Bạt Hồng Dã ở trước mặt lão già cung kính nói.
Lão giả này lại là thúc phụ của Thác Bạt Hồng Dã?
Bất kể là người của Tây Vũ đế quốc hay là Nam Man quốc, chỉ sợ đều rất ít biết rõ một lão già như vậy tồn tại.
- Xuất lực cho Nam Man quốc chúng ta, cũng là việc của Thác Bạt Nham ta, mấy chục năm này ta một mực đều ở Trung Ương đế quốc, không nghĩ tới Nam Man quốc ở dưới sự dẫn dắt của chất nhi. Đã là lớn mạnh đến thế, nếu tiếp qua vài năm, Thác Bạt gia nhất cử tiến vào Trung Ương đế quốc, cũng không phải việc khó. Ta sẽ vì Thác Bạt gia ra một phần lực. Tây Vũ đế quốc Minh Vũ tiểu nhi này, lại muốn theo Thác Bạt gia chúng ta tranh phong, quả nhiên là không biết lượng sức.
Âm thanh của Thác Bạt Nham khàn khàn mang theo một tia lanh lảnh, làm cho người ta nghe xong rất là không thoải mái.
Một đám triều thần, các chiến tướng cung kính xoay người, trong tâm bọn họ đều âm thầm phỏng đoán, thực lực lão giả này đến tột cùng đến trình độ gì.
- Đợi lúc thúc phụ trở về Trung Ương đế quốc, chất nhi chắc chắn chuẩn bị một phần hậu lễ, dùng tạ ơn thúc công.
Thác Bạt Hồng Dã khiêm cung nói.
Thác Bạt Nham lông mày chau thiêu, lại bất động thanh sắc, hắn tuy đến Huyền Tôn sơ cấp, nhưng Huyền Tôn sơ cấp ở bên Trung Ương đế quốc kia, lại thực không coi là cái gì, hắn ở trong một môn phái làm ngoại môn Trưởng lão, nhưng mà lương mỗi tháng lại không nhiều, tuy Nam Man quốc bất quá là một tiểu quốc, nhưng Thác Bạt Hồng Dã dù sao cũng là một quốc gia quốc chủ, lấy ra gì đó, có lẽ không quá kém.
- Hiền chất khách khí, vi thúc tự nhiên hết sức là được.
Thác Bạt Nham ha ha cười nói, lộ ra một ngụm răng vàng.
- Đợi thúc phụ chiến thắng trở về, chất nhi sẽ vì thúc phụ đón gió tẩy trần!
Thác Bạt Hồng Dã cao giọng cười.
Ở dưới một đám triều thần túm tụm, Thác Bạt Nham bước lên chiến thuyền, đồng hành còn có mười chín cao thủ, trong đó hai cái Thiên Tôn, mười bảy địa tôn.
Ở phương diện quốc lực, Nam Man quốc vượt qua Tây Vũ đế quốc không biết bao nhiêu.
Nhìn xem chiến thuyền chậm rãi chạy nhanh cách bến tàu, Thác Bạt Hồng Dã đứng ở bên cạnh bờ, thân hình khoẻ mạnh tựa như cán thương, tiếng gió gào thét, Hoàng bào phần phật, nhìn xem chiến thuyền xa xa biến mất.
- Nhiều nhất ba năm, liền có thể đánh hạ Tây Vũ đế quốc, các nước đông nguyên, vào hết trong tay! Tiếp qua mười năm, liền có thể đi vào Trung Ương đế quốc!
Thác Bạt Hồng Dã thản nhiên nói, ánh mắt sang lên, vì thực hiện mục tiêu này, hắn cũng đã hao phí không biết bao nhiêu tâm lực.
Bên cạnh một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cũng mặc hoàng gia đứng ở bên người Thác Bạt Hồng Dã, hắn chính là Nam Man quốc Thái tử Thác Bạt Việt.
- Phụ vương, các nước đông nguyên này, tất cả đều bị chúng ta đánh hạ, vì sao chúng ta còn phải đi vào Trung Ương đế quốc? Trung Ương đế quốc cao thủ nhiều như mây, chúng ta đi bên kia, chỉ sợ sẽ thấp hơn người một đầu, chú ý kinh doanh, ở đây làm một Hoàng Đế cao nhất, không phải rất tốt sao?
Thác Bạt Việt nhìn Thác Bạt Hồng Dã, khó hiểu hỏi thăm.
- Việt nhi, ngươi nói Nam Man quốc chúng ta tại sao lại thắng, mà Tây Vũ đế quốc tại sao lại bại?
Thác Bạt Hồng Dã cười cười, nhìn về phía Thác Bạt Việt hỏi.
- Tây Vũ đế quốc trong mấy trăm năm này nhân tài điêu linh, mà Nam Man quốc chúng ta như mặt trời ban trưa, liên tục chiếm đoạt các nước, thực lực của một nước cường thịnh.
Thác Bạt Việt trầm ngâm chốc lát nói.
- Này cường kia yếu, Tây Vũ đế quốc tất bại không thể nghi ngờ.
Thác Bạt Hồng Dã lắc đầu nói:
- Sai rồi, một đế quốc sừng sững mấy ngàn năm, há sẽ nhân tài điêu linh ?
- Này lại là vì sao?
Thác Bạt càng khó hiểu.
- Ngươi chỉ có thấy được mặt ngoài, lại không thấy được nguyên nhân càng sâu, ngươi thân đã là Thái tử, có một số việc cũng nên biết .
Thác Bạt Hồng Dã trầm ngâm một lát, xúc động nói.
- Kỳ thật Nam Man quốc cũng không phải là Thác Bạt gia chúng ta khống chế.
Nghe được Thác Bạt Hồng Dã nói, trong lòng Thác Bạt Việt giật mình, thất thanh nói:
- Cái này… cái này làm sao có thể, Thác Bạt thế gia chính là hoàng tộc Nam Man quốc, phụ thân càng là quốc chủ, ai dám tự ý chuyên quyền, khống chế Nam Man quốc?
Thác Bạt Hồng Dã sờ lên đầu Thác Bạt Việt, ánh mắt sâu xa mà nhìn về phương xa nói:
- Khống chế Thác Bạt gia, chính là một quái vật khổng lồ ở Trung Ương đế quốc, là chỗ môn phái của thúc phụ ngươi. Hơn ba trăm năm trước, môn phái chỗ dựa của Tây Vũ đế quốc từ từ xuống dốc, lưu lạc thành nhị lưu môn phái, mà Man quốc chúng ta, vừa vặn đầu phục môn phái của thúc phụ ngươi, lấy được môn phái kia duy trì, bắt đầu chiếm đoạt các nước.
- Ba trăm năm sau, Tây Vũ đế quốc liền xuống dốc đến thế này, mà Nam Man quốc, lại dần dần cường thịnh lên. Bằng không vì sao Trung Ương đế quốc nhiều đại tông môn như vậy, tùy tiện một cái có thể đơn giản hủy diệt chúng ta, lại không đến cưỡng đoạt quốc thổ chúng ta? Bởi vì chúng ta, bất quá là con cờ của bọn hắn mà thôi, chỉ cần cự vật kia không ngã, Nam Man quốc chúng ta có thể vô tư, mà một khi bọn họ ngã, chúng ta cũng tùy thời diệt vong.
Thác Bạt Việt trong lòng khiếp sợ, hắn dần dần hiểu rõ phụ thân vì cái gì cố ý muốn đi vào Trung Ương đế quốc.
- Phụ thân thường thường dạy bảo hài nhi, dựa sơn sơn đảo, dựa người người ngã, lấy việc đều dựa vào chính mình!
Thác Bạt Việt nắm chặt lại nắm tay, trịnh trọng nói.
- Không sai, chính là đạo lý này.
Thác Bạt Hồng Dã con mắt nhắm lại, muốn đem Thác Bạt Hồng Dã ta trở thành một con cờ tùy tiện thao túng, vậy cũng quá coi thường Thác Bạt Hồng Dã ta.
- Những đại tông môn kia sở dĩ có thể ngật đứng không ngã, đều là trải qua vài đời thậm chí vài chục thế hệ kinh doanh, sớm muộn có một ngày, Thác Bạt gia sẽ không bị ngươi khống chế, đến lúc đó, ngươi phải dẫn Thác Bạt gia cường thịnh lên.
- Hài nhi nhất định không phụ phụ thân nhắc nhở, phụ thân, nếu như chúng ta đánh hạ Tây Vũ đế quốc, làm đủ chuẩn bị, tiến vào Trung Ương đế quốc. Trung Ương đế quốc tông môn san sát, chúng ta lại phải như thế nào ở Trung Ương đế quốc đứng vững gót chân?
Thác Bạt Việt nói, tại đông nguyên, Thác Bạt gia tộc xác thực rất mạnh, nhưng đi Trung Ương đế quốc, lại là tùy tiện tông môn nào cũng có thể giết chết như con kiến.
- Cái này, với ngươi giảng, chỉ sợ ngươi cũng không hiểu, Trung Ương đế quốc có quy tắc của Trung Ương đế quốc, ở trong cuộc sống, có một tổ chức thần bí, gọi là Chấp Pháp Điện, sau khi tiến vào Trung Ương đế quốc, bản thân mình sẽ tiếp xúc đến, hiện tại nghĩ cái này, còn có chút quá sớm.
Thác Bạt Hồng Dã muốn nói lại thôi, cũng không có tiếp tục nói hết.