Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình ảnh trên lôi đài hết sức quỷ dị, Du Phục Thời đứng ở trung tâm từ đầu đến cuối không hề động tay, chỉ có Khấp Huyết kiếm tự mình ra sức nghênh chiến các đệ tử Ngô Kiếm Phái không ngừng nhảy lên lôi đài.

Có vài đệ tử cho rằng Du Phục Thời đang âm thầm điều khiển Khấp Huyết Kiếm nên muốn nhân cơ hội tấn công hắn, kết quả là căn bản không thể đến gần. Chỉ cần tới gần một chút thôi Khấp Huyết kiếm liền sẽ giống như phát điên mà chém đối thủ văng xuống đài.

“Thần thức thao tác?” Tân Thẩm Chi nhìn chằm chằm Du Phục Thời trên đài một lát sau đó liền phủ nhận suy đoán của chính mình, “Hắn chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ, không có thần thức.”

Kim Đan sơ kỳ đã dùng thần thức là Diệp Tố đứng một bên yên lặng không nói lời nào.

Sau khi một đệ tử nữa bị Khấp Huyết kiếm đánh bay xuống đài, Tân Thẩm Chi giơ tay bảo mọi người tạm ngừng, chính mình nhảy một bước phi lên giữa đài, tóm lấy Khấp Huyết kiếm để xem xét.

Khi tay ông vừa chạm tới chuôi kiếm của Khấp Huyết kiếm thì một cổ huyết sát khí khổng lồ liền không báo trước mà ập đến trước mặt, cơ hồ khiến người không thể hít thở nổi, Tân Thẩm Chi ngây người, trong chớp mắt đó Khấp Huyết kiếm liền bay trở về bên cạnh Du Phục Thời, dừng trong tầm tay của hắn, bộ dáng cực kỳ an phận.

Tân Thẩm Chi: “……”

Du Phục Thời nghiêng mặt nhìn Diệp Tố dưới đài hỏi: “Ta có thể xuống được chưa?” Hắn đứng nãy giờ mệt quá.

Tân Thẩm Chi đứng trên đài cau mày như đang suy tư gì đó.

“Đi xuống đi.” Diệp Tố gật đầu nói, ban đầu nàng còn nghĩ để hắn đi lên múa vài đường kiếm để giãn gân giãn cốt, kết quả hắn lên đó không thèm động dù chỉ là một đầu ngón tay.

Du Phục Thời lập tức xoay người bước xuống đài, đi được một bước thì nhớ còn chưa cầm Khấp Huyết kiếm nên xoay tay nắm lấy kiếm, tiếp tục vừa kéo lê nó leng keng trên mặt đất vừa đi xuống dưới.

Những chỗ bị nứt vỡ trên thân kiếm có ẩn hiện hồng quang đều lập tức ảm đạm đi trông thấy, cả thanh Khấp Huyết kiếm phảng phất như một con cá chết, mất hết hy vọng vào cuộc sống.

Khi Du Phục Thời mới vừa bước xuống bậc thang thứ hai thì Tân Thẩm Chi trên lôi đài chợt động, kiếm ra khỏi vỏ, lam quang thoáng hiện, mang theo uy áp tuyệt đối, thẳng tắp đâm tới sau lưng Du Phục Thời.

Khoảng khắc đó, bởi vì tốc độ của Tân Thẩm Chi quá quanh, mọi người trên sân luyện kiếm thậm chí còn chưa kịp cảm nhận uy áp của Hợp Thể kỳ.

Du Phục Thời ngay cả kiếm đều không nguyện ý cầm, phía sau lưng cứ thế rộng mở, hoàn toàn không có phản ứng gì, cả sân luyện kiếm chỉ có Diệp Tố cực kỳ nhạy bén phát hiện ra.

Ngay một khắc Tân Thẩm Chi rút kiếm ra nàng cũng liền dán Tật Tốc Phù lên trên người chạy về phía Du Phục Thời, chụp lấy cánh tay của tiểu sư đệ, khi hai người mặt đối mặt thì nàng cũng đồng thời tung ra vài đạo phù chú phòng ngự.

Nhưng, đều không kịp rồi!

Lúc này Tân Thẩm Chi đã phi thân nhảy tới, người kiếm hợp nhất, mũi kiếm đã chỉ thẳng đến sau lưng Du Phục Thời thế nhưng kết giới do phù chú phòng ngự tạo ra vẫn chưa kịp dâng lên hoàn toàn.

Đồng tử của Diệp Tố co rụt, muốn túm lấy Du Phục Thời lăn qua một bên, rơi khỏi bậc thang để tránh thoát một kiếm này.



“Keng ——”

Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Khấp Huyết kiếm trong tay Du Phục Thời chủ động bay lên, cứng rắn ngăn lại một kiếm này của Tân Thẩm Chi, khi hai kiếm chạm vào nhau, huyết sát khí cuồn cuộn từ trên thân Khấp Huyết kiếm bộc phát, thậm chí ảnh hưởng đến tâm cảnh của các đệ tử xung quanh.

Tân Thẩm Chi lùi ra sau một bước, muốn dừng tay, kết quả Khấp Huyết kiếm không chịu ngừng lại, không buông tha ông mà điên cuồng đuổi theo chém tới tấp.

“……” Tân Thẩm Chi vốn dĩ không hề có ý muốn giết Du Phục Thời, thời điểm kiếm sắp đâm trúng thì ông đã thu hồi kiếm ý.

Kiếm ý nghịch chuyển đối với người cầm kiếm mà nói là việc cực kỳ nguy hiểm, bất quá Tân Thẩm Chi từ trước đến nay vừa cuồng lại còn điên, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ đó là phải thử xem suy đoán của bản thân.

Bị kiếm ý của bản thân nghịch lưu đả thương, lại còn phải ngăn cản Khấp Huyết kiếm đang muốn đâm ông thành cái sàng, Tân Thẩm Chi không tránh được phun ra một búng máu, liên tục lui về phía sau.

Hơn nửa người Du Phục Thời dựa vào trên vai Diệp Tố, hắn vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, nghiêng mặt nhìn Diệp Tố, ánh mắt vừa khó hiểu lại mờ mịt, không rõ là phàm nhân này đang làm cái gì.

Diệp Tố biết bản thân phản ứng có chút thái quá, nàng gỡ xuống phù chú phòng ngự, lại nhìn Khấp Huyết kiếm đang điên cuồng chém người trên đài, nói với Du Phục Thời: “Làm Khấp Huyết kiếm dừng lại đi.”

Du Phục Thời xoay người nhìn về phía đài tỷ thí, giơ tay sau đó chỉ nói một câu: “Trở về.”

Khấp Huyết kiếm vốn đang rượt theo Tân Thẩm Chi đột nhiên cả người cứng đó, ngay sau đó lập tức bay trở về trong tay Du Phục Thời.

Đầu tóc của Tân Thẩm Chi thường ngày vốn dĩ đã rối bời giờ phút này lại bị gọt đi hơn phân nửa, ông chùi đi vết máu bên miệng, xoay người nhìn Du Phục Thời, ê ẩm nói: “Tiểu tử ngươi thật là gặp vận may cứt chó mà, thanh kiếm này vậy mà lại có kiếm linh.”

Nếu dùng thần thức thao tác thì có thể không cần đụng vào kiếm nhưng vẫn có thể khiến kiếm công kích đối phương, tuy nhiên tên nhóc đệ tử Thiên Cơ Môn này cảnh giới chỉ mới Kim Đan sơ kỳ, rõ ràng không thể có thần thức.

Vừa rồi biểu hiện của Khấp Huyết kiếm trên đài quá tốt nên Tân Thẩm Chi lớn mật suy đoán đến một khả năng, ông cho rằng thanh kiếm này có thể có kiếm linh.

Nếu có kiếm linh vậy nếu ông tấn công Du Phục Thời thì Khấp Huyết kiếm sẽ vì bảo hộ kiếm chủ mà sẽ chủ động ngăn cản công kích.

Tân Thẩm Chi thật sự đã thử ra được, quả nhiên là có kiếm linh.

Diệp Tố lôi kéo Du Phục Thời đi xuống cầu thang, bảo hắn thu hồi Khấp Huyết kiếm. Cổ huyết sát khí vẫn còn quanh quẩn trong sân luyện kiếm, những cảm xúc tiêu cực của mọi người đều bị nó kích phát ra tới.

Trên đài, Tân Thẩm Chi tra kiếm vào vỏ, khi bước xuống đài ông không nhìn Khấp Huyết kiếm nữa mà ngược lại nhìn Diệp Tố vài lần: “Phản ứng cũng rất nhanh.”

Ông nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt cũng chính là Diệp Tố phát hiện ra ông trước nhất.

“Kiếm linh……” Từ Trình Ngọc rốt cuộc hoàn hồn từ một loạt việc vừa phát sinh, “Tân trưởng lão, ngài nói là trong thanh kiếm này có kiếm linh sao?”

“Con có thấy qua kiếm của ai không cần dùng thần thức thao tác mà có thể tả xung hữu đột như vậy chưa?” Tân Thẩm Chi nhìn về phía Du Phục Thời, “Đây là một thanh tà kiếm, về sau nếu cảnh giới của ngươi không tăng cao, không áp chế được nó thì chỉ sợ ngược lại sẽ bị nó khống chế.”



Tà kiếm có linh, không nhất định là chuyện tốt.

Du Phục Thời ngước mắt nhìn Tân Thẩm Chi một cái xong lại dời mắt, có chút xuất thần nghĩ hương vị trên người phàm nhân thật dễ chịu.

“Lão tử phỏng đoán kiếm linh này hẳn cũng chỉ là một tia ý thức, nếu không với cảnh giới thấp tè của ngươi thì sớm đã bị phản phệ rồi.” Tân Thẩm Chi nói, “Được rồi, mọi người giải tán, ai làm việc người nấy đi. Đồ đệ, đi thôi, ta bồi con tiếp tục luyện kiếm.”

Dịch Huyền vâng một tiếng đáp lời, hắn nhìn sang Diệp Tố cùng Du Phục Thời một cái sau đó mới theo nhị sư phụ rời đi.

Chờ hai sư đồ Tân Thẩm Chi rời đi, xung quanh tức khắc liền sôi nổi nghị luận, ai cũng nhìn chằm chằm về phía Du Phục Thời.

Kiếm linh là một khái niệm cực kỳ mờ ảo, tục truyền vào trước Thần Vẫn kỳ, kiếm linh thật sự là linh hồn chân chính, thậm chí còn có thể biến thành hình người. Bất quá sau Thần Vẫn kỳ, đừng nói kiếm linh biến thành hình người, có thể luyện ra kiếm có linh thức thôi đã hiếm không thể hiếm hơn, mỗi một thanh kiếm như vậy xuất thế đều sẽ oanh động tu chân giới, các đại kiếm tông đều sẽ đứng ngồi không yên tìm mọi cách đoạt lấy.

Trọng Minh Thất Tuyệt là một đao một kiếm được truyền lại từ trước Thần Vẫn kỳ đến nay, đều có lời đồn rằng hai thanh đao kiếm này có kiếm linh có thể hóa thành hình người nhưng trước giờ vẫn chưa ai từng thấy qua.

Còn có một vài thanh cổ kiếm khác được lưu lại từ niên đại xa xăm trước kia, nếu vẫn còn được giữ gìn hoàn chỉnh thì có khả năng cao vẫn còn chút tàn dư ý thức của kiếm linh, những thanh kiếm này đều được xưng là bảo kiếm.

Ở tu chân giới, những thanh kiếm trong tay các đại năng kiếm tu hơn nửa đều có ý thức của kiếm linh tồn tại, một loại là do bản thân của kiếm tự chứa kiếm ý, một loại khác là theo cảnh giới của kiếm chủ tăng lên, thần thức không ngừng cường đại, ảnh hưởng đến kiếm nên mới dần dần sinh ra một tia ý thức kiếm linh.

“Từ huynh, chúng ta về phòng trước.” Diệp Tố nói với Từ Trình Ngọc xong liền dẫn theo Du Phục Thời trở về nơi ở.

“Được.”

……

Khi trở về viện, Diệp Tố không về phòng của mình mà xoay người hỏi Du Phục Thời: “Khấp Huyết kiếm có ảnh hưởng gì tới đệ không?”

Dịch Huyền không chọn thanh kiếm này, khả năng bị tâm ma khống chế bị hạ thấp đi rất nhiều, nhưng nàng không hy vọng sự tình đó sẽ phát sinh trên người tiểu sư đệ.

Du Phục Thời lật cổ tay, triệu hồi Khấp Huyết kiếm ra nhìn nhìn, không hiểu lắm hỏi: “Nó ảnh hưởng ta cái gì?” Chỉ là một thanh kiếm rách mà thôi.

Diệp Tố: “……Không ảnh hưởng tới đệ là tốt rồi, về sau phải chăm chỉ tu luyện.” Nàng rốt cuộc vẫn ý lời nói vừa rồi của Tân Thẩm Chi về chuyện không nâng cao cảnh giới có thể bị kiếm phản phệ.

Du Phục Thời thờ ơ ừ một tiếng, sau đó kéo lên ống tay áo, giơ cổ tay trái ra trước mặt Diệp Tố: “Bị ngươi nắm đỏ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Con rắn nhỏ: lần ăn vạ đầu tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK