Thời gian bí cảnh mở ra còn chưa đến mà xung quanh đã có đầy người đứng đợi, phần lớn là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, những tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên thường sẽ không lãng phí thời gian ở những bí cảnh nhỏ nhoi không có nổi cái tên như thế này.
Diệp Tố ngự kiếm mang theo ba sư đệ muội đến khu vực phụ cận của bí cảnh, sau khi hạ kiếm bốn người cũng ngồi trên mặt đất cùng với các tu sĩ khác đợi cửa vào bí cảnh mở ra.
Trong bí cảnh có linh khí, lại còn là miễn phí, Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ chỉ còn thiếu một chút linh khí nữa là có thể đạt thành Trúc Cơ nên Diệp Tố mới quyết định bí quá hóa liều mang cả đám đến nơi này.
Nàng lấy ra một xấp lá phù trống, dùng bút chấm lấy chu sa, lấy đất làm bàn, vẽ hết tờ này đến tờ khác.
Kim Cương Phù, Mê Ngủ Phù, Tật Tốc Phù…… Chỉ cần là phù chú hữu dụng thì nàng đều cố gắng vẽ ra càng nhiều càng tốt, sau đó phân cho sư đệ sư muội.
Cách đó không xa có một tu sĩ ngồi đả tọa quan sát bọn họ thật lâu, hắn nhìn Diệp Tố vẽ từ buổi tối vẽ đến hừng đông, không nhịn được mà tiến đến hỏi: “Đạo hữu, đang vẽ phù sao?”
Diệp Tố nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, là một tu sĩ khô gầy mặc hoàng bào (đạo bào màu vàng), trông nét mặt lấm la lấm lét, không giống người tốt.
“Ta chỉ là tò mò hỏi một chút thôi, không có ý gì khác.” Đối phương gãi gãi mặt, “Phù này các ngươi có bán không?”
“Ngươi muốn mua loại phù nào?” Diệp Tố hỏi hắn.
Tu sĩ khô gầy mặc hoàng bào lập tức nói: “Phù hộ mệnh hay phù công kích loại nào cũng được.”
Diệp Tố không tiếp lời, chỉ nhìn hắn chăm chăm.
Tu sĩ khô gầy nhanh chóng nhích tới gần bọn họ, kích động nói: “Tán tu chúng ta mệnh thiệt là khổ, không có pháp bảo gì lợi hại, thực lực lại không cao, muốn đi vào bí cảnh một chuyến cũng là chuyện cửu tử nhất sinh. Bất quá…Nếu đạo hữu có thể bán mấy tờ phù cho chúng ta thì thật là vô cùng cảm tạ.”
“…… Chúng ta có Tật Tốc Phù, Mê Ngủ Phù, có tác dụng trong thời gian giới hạn mười lăm phút.” Diệp Tố bỗng nhiên nói, “Muốn mua không?”
“Có thể trước tiên cho ta xem hiệu quả của phù như thế nào được không?” Khô gầy tu sĩ mặc hoàng bào nỗ lực làm cho bản thân trở nên chính khí một chút.
Diệp Tố thuận tay rút ra một tờ Mê Ngủ Phù, quay đầu nhìn về phía các sư đệ sư muội: “Có thể.”
Minh Lưu Sa thấy thế trong nháy mắt liền muốn trốn sang bên cạnh, nhưng mà tốc độ của cậu chàng không nhanh bằng tay Diệp Tố, bị nàng chụp Mê Ngủ Phù lên lưng: “Lại, là, đệ……”
Hắn kiên cường chống đỡ nói xong ba chữ mới nhắm mắt ngã xuống đất.
“Phù này có tác dụng với tu sĩ cảnh giới nào?” Khô gầy tu sĩ trong lòng kích động không thôi nhưng ngoài mặt cố gắng trấn định hỏi Diệp Tố.
Ánh mắt của Diệp Tố dừng trên gương mặt lấm la lấm lét của hắn một lát mới lại hỏi: “Đạo hữu hiện giờ đang ở cảnh giới nào?”
“Ta? Không cao, chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, ta đã tu luyện gần 50 năm rồi.” Khô gầy tu sĩ xua xua tay, “Không có thiên phú gì.”
“Ừ.” Diệp Tố quá để ý mà ừ một tiếng, ngay sau đó hai ngón tay nhanh chóng kẹp Mê Ngủ Phù, phóng về phía hoàng bào tu sĩ.
Đối phương thập phần nhạy bén, tốc độ nhanh gấp đôi Minh Lưu Sa, nhưng khi phóng Mê Ngủ Phù Diệp Tố cũng đồng thời dán một tờ Tật Tốc Phù lên bản thân, đuổi theo hoàng bào tu sĩ, lại một lần nữa lấy ra Mê Ngủ Phù dán lên người hắn.
Thân thể khô gầy tu sĩ liền bất động, nhanh chóng ngã xuống đất.
Diệp Tố cúi đầu nhìn người ngã lăn ra đất, đợi một lúc mới hảo tâm xé lá bùa xuống, chờ khô gầy tu sĩ tỉnh lại mới từ từ nói: “Mê Ngủ Phù có tác dụng với tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ sơ kỳ, Tật Tốc Phù thì không giới hạn cảnh giới, vừa rồi ta đã dùng nó để đuổi theo ngươi.”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ: “……”
Diệp Tố phe phẩy xấp Mê Ngủ Phù cùng Tật Tốc Phù: “Mua không, đạo hữu?”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ đứng dậy: “Mua, ngươi có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Diệp Tố tiếp tục lắc lắc xấp bùa: “Hai mươi trung phẩm linh thạch một tờ.”
“Ngươi ăn cướp à?” Hoàng bào tu sĩ vẻ mặt khiếp sợ, “Phù chú cho cảnh giới Trúc Cơ của Ngũ Hành Tông cũng chỉ mới mười trung phẩm linh thạch một tờ, đạo hữu, ngươi ra giá như vậy có chút thất đức đó.”
“Có đáng giá hai mươi trung phẩm linh thạch hay không thì đạo hữu cũng đã chứng kiến hiệu quả của phù chú mà ta họa rồi.” Diệp Tố làm bộ như muốn cất xấp phù đi, “Ở trong bí cảnh mệnh quan trọng hơn hay là linh thạch quan trọng hơn?”
“Ấy ấy, đạo hữu, chúng ta thương lượng chút nhé?” Hoàng bào tu sĩ không cam lòng nói.
Động tác tay của Diệp Tố chỉ hơi hơi dừng lại, sau đó thẳng tay cất xấp phù vào túi trữ vật, xoay người quay lại chỗ sư đệ sư muội.
Hoàng bào tu sĩ không nghĩ tới tiểu đạo hữu này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, bộ dáng mới rời sư môn không lâu thế mà lại hành sự dứt khoát như thế, hắn vội vàng chạy theo kêu to: ““Đạo hữu, đạo hữu! Hai mươi thì hai mươi!”
Diệp Tố lúc này mới dừng bước chân, một lần nữa lấy ra xấp phù, đếm từng tờ: “Mê Ngủ Phù cùng Tật Tốc Phù mỗi thứ một nửa, tổng cộng 40 tờ, 800 trung phẩm linh thạch.”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ xót xa lấy ra 800 trung phẩm linh thạch, hắn cảm thấy tim mình nhỏ máu, miệng lại không ngừng lải nhải: “Thật sự luôn, tiểu đạo hữu này, phù này của ngươi bán quá mắc rồi, may là gặp phải ta.”
Diệp Tố cũng không bị bộ dáng này của hắn đả động mảy may: “Vậy ngươi cứ đi chỗ khác mà mua.”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ cầm lấy phù hậm hực rời đi.
Minh Lưu Sa lúc này cũng đã tỉnh lại, nhìn chằm chằm Diệp Tố trở lại chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục vẽ phù.
“Đợi lát nữa cho đệ nhiều thêm mấy tờ phù.” Diệp Tố đầu cũng không ngẩng lên nói với hắn.
“Cảm ơn Đại sư tỷ.” Minh Lưu Sa lập tức vứt sự bực dọc ra sau đầu, còn đắc ý nhướng mày với Tây Ngọc và Hạ Nhĩ.
Tây Ngọc hừ một tiếng, cúi đầu lật đọc ngọc giản mà đại sư tỷ viết trước dó. Còn Hạ Nhĩ, cậu chàng còn đang bận chăm chú nhìn đại sư tỷ vẽ phù nên cũng chẳng để ý gì đến sự đắc ý của Minh Lưu Sa.
……
Lại một ngày nữa trôi qua, Tây Ngọc đi dạo một vòng trở về nói: “Đại sư tỷ, bọn họ đều nói bí cảnh có thể ngày mốt sẽ mở ra.”
Thời gian cửa vào bí cảnh mở ra trước nay đều không cố định, chỉ có một ít tu sĩ trình độ cao mới có thể loáng thoáng cảm nhận được dao động trong đó.
“Vậy chúng ta ít nhất còn phải ở ngoài này đợi hai ngày nữa.” Hạ Nhĩ chống cằm nói, “Nhưng đệ cũng nghe nói thời gian bí cảnh đóng lại cũng không cố định, lỡ khi chúng ta ra đến lại lỡ mất tỷ thí của Phá Nguyên Môn thì làm sao bây giờ?”
“Thời gian tồn tại của tiểu bí cảnh sẽ không quá một tháng.” Diệp Tố trước đó đã hỏi thăm qua.
Nàng giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, vẽ phù chú một ngày một đêm, lúc này linh phủ của nàng đã trống không.
Linh lực khô cạn đối với tu sĩ mà nói là một tình trạng thập phần không thoải mái.
Nhưng Diệp Tố cũng đã sớm quen, lực chú ý của nàng lúc này lại đặt trên cây bút, bút này quá bình thường lại bị dùng để vẽ phù trong thời gian dài, vừa rồi đã trực tiếp gãy nát.
Cũng may nàng có chuẩn bị bút dự phòng.
“Phù, chú, chắc, cũng, đủ, rồi.” Minh Lưu Sa ngồi xổm bên cạnh Diệp Tố, nhìn từng xấp từng xấp phù chậm rì rì nói.
“Trong bí cảnh không an toàn, vẽ nhiều một tờ là an toàn thêm một phần.” Diệp Tố vừa dứt lời thì từ nơi xa đột nhiên nổi lên tiếng ồn ào xôn xao.
Các tu sĩ vốn đang ngồi yên đả tọa chờ đợi nay đột nhiên sôi nổi đứng dậy, nhóm Diệp Tố đứng xa bên ngoài nên cũng không rõ lắm tình huống, chỉ thấy các tu sĩ liều mạng chen lên phía trước. Lúc này rốt cuộc có người hô một tiếng với nhóm người đang đứng ngoài: “Cửa vào bí cảnh mở ra trước dự đoán rồi!”
“Đại sư tỷ?” Tây Ngọc quay đầu nhìn Diệp Tố.
Diệp Tố cầm phù phân cho ba người bọn họ: “Chúng ta cũng đi vào.”
Thời gian cửa vào bí cảnh mở ra không dài, các tu sĩ chen nhau mà vào, thậm chí không ít người đã động thủ đánh nhau.
“Tiểu sư huynh, làm sao vậy?”
Ở trước cửa vào bí cảnh, tuấn mỹ thiếu niên thu hồi dư quang, chắc là nhìn nhầm rồi, ở đây có quá nhiều tu sĩ mặc đạo bào màu đen: “……không có việc gì.”
Hai người đạp chân nhảy về phía trước, trong nháy mắt liền biến mất.
Ở đằng xa Diệp Tố duỗi tay nắm lấy sư đệ sư muội, trên lưng dán một tờ Tật Tốc Phù, nhanh chóng len qua đám người, chạy nhanh về phía lối vào bí cảnh.
Minh Lưu Sa bị Tây Ngọc và Hạ Nhĩ mỗi người một bên cắp nách lôi ngược đi, lưng hắn quay về phía trước, cảm nhận được gió thổi qua mặt, rầu rĩ nói: “Đại sư tỷ dùng Tật Tốc phù càng ngày càng thuận tay.”
Đại sư tỷ một kéo ba, rốt cuộc ngay trước thời khắc bí cảnh đóng lại, vọt vào được bên trong.
Mọi người chỉ cảm thấy không gian xung quanh vặn vẹo sau đó trong nháy mắt đã thấy bản thân ở một địa phương khác.
Cách đó không xa là một khu rừng xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc, hình như có cả tiếng người.
Diệp Tố vừa tiến vào liền cảm nhận được linh khí nồng đậm, linh phủ vốn khô cạn không tự chủ mà bắt đầu hấp thu linh khí chuyển hóa thành linh lực, nhưng nàng lại không lo cho bản thân mà xoay người nói với sư đệ sư muội: “Chúng ta trước tiên tìm một chỗ để tu luyện, lần này là cơ hội để ba đứa tiến vào Trúc Cơ.”
Ba người chỉ còn thiếu một chút linh khí hỗ trợ là có thể đạt thành Trúc Cơ, hiện tại trong bí cảnh linh khí dư thừa, đồ miễn phí thì phải tận dụng, còn những đồ vật khác trong bí cảnh thì cứ để từ từ tính sau.
Bốn luyện khí sư, thân vô pháp bảo, lại không có kiếm tu hộ vệ, chỉ vì muốn đột phá cảnh giới mà cứ như vậy tùy tiện tiến vào bí cảnh. Nếu Vu thủ vệ biết được cách làm của bọn họ chỉ sợ sẽ trầm mặt hô một tiếng hoang đường.
Nhưng đại sư tỷ của nhóm hoang đường giờ phút này đã mang sư đệ sư muội đến một khu vực có địa thế cao một chút: “Các đệ ở đây hấp thu linh khí, ta sẽ canh giữ ở bên cạnh.”
Minh Lưu Sa, Hạ Nhĩ và Tây Ngọc ngồi đối lưng với nhau đả tọa, tay để trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, linh khí ở phụ cận không ngừng chảy về phía này.
Đột phá cảnh giới đối với người tu đạo mà nói cực kì trọng yếu, chỉ cần một chút sơ ý nhỏ cũng có thể khiến linh lực chảy ngược, thậm chí là nổ tan xác mà chết, thế nên Diệp Tố không dám thả lỏng một chút nào.
Để phòng ngừa có tu sĩ hoặc thứ gì đó trong bí cảnh xuất hiện quấy rầy, nàng lấy ra một xấp Kim Cương Phù dán vòng quanh ba người, trước người, sau lưng, trên đầu chỗ nào nàng cũng dán, chỉ còn thiếu dán lên mặt bọn họ nữa mà thôi.
Vài canh giờ trôi qua, trên đỉnh đầu ba người cơ hồ cùng lúc xuất hiện lốc xoáy linh khí, không ngừng đổ vào linh phủ của họ, thậm chí ảnh hưởng đến Diệp Tố bên cạnh.
Nàng tiến vào Trúc Cơ đã hơn nửa năm, hiện giờ trong linh phủ tràn đầy linh khí, nhanh chóng chuyển hóa thành linh lực, cảnh giới của nàng vậy mà cũng ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Diệp Tố dùng toàn lực áp xuống linh khí trong linh phủ, củng cố lại cảnh giới, đứng ở đối diện chờ ba người thành công đạt được Trúc Cơ.
Lại hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, ba người rốt cuộc có động tĩnh.
—— Lục hợp tứ hải, linh lực kinh du, Trúc Cơ thành lập, linh phủ hiện hình.
Tây Ngọc mở mắt ra, cúi đầu nhìn bụng của mình, cảm thấy có chút không quen, ngẩng đầu nói: “Đại sư tỷ, hình như muội có linh phủ rồi.”
“Có linh phủ chính là Trúc Cơ đã thành công.” Diệp Tố cười nói, quay đầu nhìn Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ, “Hai đệ thì thế nào?”
“Đệ cũng Trúc Cơ thành công.” Hạ Nhĩ hưng phấn nói.
Minh Lưu Sa tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn quăng từng chữ: “Đệ, cũng, thành”
Bí cảnh này quả nhiên không vào nhầm, ba người họ sau khi Trúc Cơ thành công sẽ có thể bắt đầu luyện chế pháp khí trình độ càng cao hơn nữa.
“Đại sư tỷ, để ba đứa muội ở bên cạnh thủ, tỷ tu luyện đi, nói không chừng có thể đột phá.” Tây Ngọc nói.
“Đúng vậy, linh khí trong bí cảnh nhiều như vậy, không thể lãng phí.” Hạ Nhĩ liên tục gật đầu.
Minh Lưu Sa là người đầu tiên đứng dậy, chuẩn bị nhường vị trí cho đại sư tỷ.
“Suỵt ——” Diệp Tố khom lưng giơ tay ý bảo Minh Lưu Sa đừng manh động, nàng hất đầu về phía sườn núi ra hiệu, nàng vừa rồi nghe thấy có động tĩnh gì đó.
Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ trong nháy mắt cũng đứng dậy, cong lưng đi theo đại sư tỷ, bốn người lặng yên không một tiếng động bò lên sườn núi trên cao, nấp vào một phiến đá nhìn xuống.
Đằng xa có hai kiếm tu đang đánh nhau với một con Xích Bọ Ngựa, con bọ ngựa đó cao khoảng chừng 1m, dài 2m, đôi mắt kép lồi màu xanh lục, chi trước của nó màu đỏ thẩm chuyển sang tím, trên đó có một hàng răng cưa cứng rắn, cuối răng cưa còn có móc câu giúp chúng nhanh chóng leo lên mọi địa hình. Đôi cánh cũng một màu đỏ tím bao lấy toàn bộ thân thể, phần bụng to lớn.
Một người kiếm tu không tránh được công kích của Xích Bọ Ngựa, muốn dùng kiếm cản lại chi trước của nó, chi trước của Xích Bọ Ngựa không khác gì một thanh “đại đao” bổ thẳng xuống người kiếm tu nọ, chặt đứt thanh kiếm hắn giơ lên cản, thuận thế chẻ xuống thân thể của hắn, trực tiếp chẻ hắn ra làm đôi.
Kiếm tu mặc lục bào còn lại thấy thế nhân cơ hội chui vào từ phía sau sườn, muốn công kích vào vùng bụng của nó nhưng đángtiếc bị Xích Bọ Ngựa phát hiện. Xích Bọ Ngựa nhanh chóng lui về phía sau, giơ lên chi trước còn lại, vừa nhanh vừa tàn nhẫn chém xuống lục bào kiếm tu.
Thời khắc mắt thấy sắp bị Xích Bọ Ngựa chém làm đôi thì bỗng kiếm tu thấy quanh thân nổi lên một tầng kim sắc nhàn nhạt, nhờ vậy trong nháy mắt kiếm tu có thể chạy trốn.
Nhưng mà Xích Bọ Ngựa không định cứ thế mà buông tha kiếm tu này, nó đuổi theo lục bào kiếm tu không ngừng tung ra công kích.
Hạ Nhĩ quỳ rạp sau phiến đá, rốt cuộc nhớ ra vì sao lục bào kiếm tu đang chạy thục mạng phía dưới nhìn có chút quen mắt, hắn quay đầu nhỏ giọng nói với Diệp Tố: “Đại sư tỷ, người đó có phải là đạo hữu đầu tiên mua phù của chúng ta hay không?”
“Đúng vậy.” Diệp Tố bỗng nhiên đứng dậy, “Chuẩn bị.”
Minh Lưu Sa đẩy Hạ Nhĩ ra, bản thân thì nhanh chóng đứng vào vị trí mà đại sư tỷ có thể duỗi tay ra kéo lấy.
Quả nhiên, ngay sau đó Diệp Tố liền duỗi tay kéo lấy hai sư đệ muội gần bên người nhất.
Hạ Nhĩ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, tất cả lực chú ý của cậu nhóc vẫn đang đặt trên người lục bào nữ kiếm tu.
“Chạy a!!!” Tây Ngọc vừa kéo tứ sư đệ vừa hô.
Diệp Tố dán Tật Tốc Phù lên người, lại một lần nữa một kéo ba, muốn rời khỏi hiện trường đánh nhau.
Nhưng mà Xích Bọ Ngựa nó biết bay!
“Đạo hữu? Đạo hữu! Thật là các người!” Lục bào nữ kiếm tu vốn còn tưởng là ảo giác của bản thân, liều mạng chạy tới mới phát hiện thật sự chính là nhóm đạo hữu lúc trước bán phù ở Định Hải thành.
“Ngươi đừng có chạy về phía chúng ta!” Tây Ngọc đều không rảnh lo cho dung nhan của bản thân, “Chúng ta cũng không phải kiếm tu!”
Lục bào nữ kiếm tu ở xa xa sau khi nghe rõ cũng ngượng ngùng hô lại: “Xin lỗi, ban đầu ta không biết các ngươi thật sự ở đây.”
“Muộn rồi, nó đã phát hiện chúng ta.” Diệp Tố quay đầu nhìn Xích Bọ Ngựa bay đến ngày càng gần, bỗng nhiên dừng chân, nói với Hạ Nhĩ: “Tứ sư đệ, kiếm.”
Hạ Nhĩ lập tức lấy kiếm ra từ trong túi Càn Khôn, đưa cho Diệp Tố.
Diệp Tố đứng lên thân kiếm, điều khiển nó bay lên, lại nói với lục bào nữ kiếm tu: “Phiền đạo hữu yểm trợ cho ta.”
Lục bào nữ kiếm tu tuy trong lòng có nghi vấn nhưng lúc này không có chỗ cho bất kì sự do dự nào, nàng huy kiếm cố ý tấn công Xích Bọ Ngựa, muốn hấp dẫn lực chú ý của nó.
Diệp Tố ngự kiếm bay đến điểm mù của Xích Bọ Ngựa, bắt đầu điên cuồng ném Mê Ngủ Phù.
Mê Ngủ Phù này có tác dụng với tu sĩ nhưng không biết có hiệu quả với yêu thú hay không, nhưng Diệp Tố cũng chỉ có thể căng da đầu mà ném, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ thành bữa cơm chiều trong miệng con yêu thú này mất.
Bọ Ngựa một khi xích hóa (màu của thân thể dần biến thành màu tím) thì cảnh giới thấp nhất cũng phải tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, con Xích Bọ Ngựa trước mặt này chi trước của nó đã xích hóa toàn bộ, thực lực của nó ít nhất cũng phải bằng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Năm tờ, mười tờ……
Diệp Tố ném ra hai mươi tờ Mê Ngủ Phù thì cánh của Xích Bọ Ngựa rốt cuộc mới hạ xuống, rũ trên mặt đất, lúc này nó rốt cuộc phát hiện sau lưng có người, quay đầu giơ lên chi sau muốn tấn công nàng.
Diệp Tố đã sớm có chuẩn bị, hai ngón tay kẹp hai tờ Kim Cương Phù dán lên người mình, chống đỡ công kích của Xích Bọ Ngựa.
Lúc này, lục bào nữ kiếm tu vọt tới, đôi tay nắm chặt lấy kiếm, cắm thẳng vào đầu Xích Bọ Ngựa.
Ba người đứng ở xa vẫn luôn khẩn trương từ nãy đến giờ rốt cuộc có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Hạ Nhĩ chạy đến hỏi.
Diệp Tố xua tay: “Ta không sao.”
Tây Ngọc thì đưa cho Diệp Tố chiếc gương nhỏ, cho đại sư tỷ sửa sang lại dung nhan.
Chỉ có Minh Lưu Sa nhỏ giọng nhắc nhở: “Tài, liệu.”
Diệp Tố nhìn về phía lục bào nữ kiếm tu vẫn còn đang nửa quỳ trước xác của Xích Bọ Ngựa: “Đạo hữu, chi trước của Xích Bọ Ngựa có bán không?”
“Vừa rồi nếu không phải nhờ ngươi ta cũng giết không được nó, hơn nữa thiếu chút nữa làm liên lụy các ngươi.” Lục bào nữ kiếm tu rút kiếm đứng lên, “Con Xích Bọ Ngựa này thuộc về các ngươi.”
Diệp Tố ngược lại không vội muốn Xích Bọ Ngựa mà lại hỏi tiếp: “Đạo hữu tới bí cảnh này làm gì?”
Lục bào nữ kiếm tu lau sạch máu trên mặt: “Luyện kiếm, thuận tiện kiếm chút linh thạch.”
Mỗi khi ra khỏi bí cảnh sẽ có không ít các tài liệu hành đứng đợi ở bên ngoài để thu mua yêu thú cũng như các loại thiên địa linh thực, không ít tán tu là dựa vào cách này để kiếm sống.
“Đạo hữu, ngươi có muốn hợp tác với chúng ta không?” Diệp Tố hỏi, “Ta ra phù, ngươi xuất kiếm, tài liệu tìm được mỗi bên một nửa.”
Bí cảnh quá nguy hiểm, nàng biết vẽ phù chú cũng vẫn chưa đủ, bọn họ cần một kiếm tu.
Lục bào nữ kiếm tu không hề do dự mà đáp ứng ngay: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chưởng môn ở nơi xa: Một đám nghiệt đồ! Tuổi trẻ không biết tiết kiệm phù!
Diệp Tố ngự kiếm mang theo ba sư đệ muội đến khu vực phụ cận của bí cảnh, sau khi hạ kiếm bốn người cũng ngồi trên mặt đất cùng với các tu sĩ khác đợi cửa vào bí cảnh mở ra.
Trong bí cảnh có linh khí, lại còn là miễn phí, Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ chỉ còn thiếu một chút linh khí nữa là có thể đạt thành Trúc Cơ nên Diệp Tố mới quyết định bí quá hóa liều mang cả đám đến nơi này.
Nàng lấy ra một xấp lá phù trống, dùng bút chấm lấy chu sa, lấy đất làm bàn, vẽ hết tờ này đến tờ khác.
Kim Cương Phù, Mê Ngủ Phù, Tật Tốc Phù…… Chỉ cần là phù chú hữu dụng thì nàng đều cố gắng vẽ ra càng nhiều càng tốt, sau đó phân cho sư đệ sư muội.
Cách đó không xa có một tu sĩ ngồi đả tọa quan sát bọn họ thật lâu, hắn nhìn Diệp Tố vẽ từ buổi tối vẽ đến hừng đông, không nhịn được mà tiến đến hỏi: “Đạo hữu, đang vẽ phù sao?”
Diệp Tố nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, là một tu sĩ khô gầy mặc hoàng bào (đạo bào màu vàng), trông nét mặt lấm la lấm lét, không giống người tốt.
“Ta chỉ là tò mò hỏi một chút thôi, không có ý gì khác.” Đối phương gãi gãi mặt, “Phù này các ngươi có bán không?”
“Ngươi muốn mua loại phù nào?” Diệp Tố hỏi hắn.
Tu sĩ khô gầy mặc hoàng bào lập tức nói: “Phù hộ mệnh hay phù công kích loại nào cũng được.”
Diệp Tố không tiếp lời, chỉ nhìn hắn chăm chăm.
Tu sĩ khô gầy nhanh chóng nhích tới gần bọn họ, kích động nói: “Tán tu chúng ta mệnh thiệt là khổ, không có pháp bảo gì lợi hại, thực lực lại không cao, muốn đi vào bí cảnh một chuyến cũng là chuyện cửu tử nhất sinh. Bất quá…Nếu đạo hữu có thể bán mấy tờ phù cho chúng ta thì thật là vô cùng cảm tạ.”
“…… Chúng ta có Tật Tốc Phù, Mê Ngủ Phù, có tác dụng trong thời gian giới hạn mười lăm phút.” Diệp Tố bỗng nhiên nói, “Muốn mua không?”
“Có thể trước tiên cho ta xem hiệu quả của phù như thế nào được không?” Khô gầy tu sĩ mặc hoàng bào nỗ lực làm cho bản thân trở nên chính khí một chút.
Diệp Tố thuận tay rút ra một tờ Mê Ngủ Phù, quay đầu nhìn về phía các sư đệ sư muội: “Có thể.”
Minh Lưu Sa thấy thế trong nháy mắt liền muốn trốn sang bên cạnh, nhưng mà tốc độ của cậu chàng không nhanh bằng tay Diệp Tố, bị nàng chụp Mê Ngủ Phù lên lưng: “Lại, là, đệ……”
Hắn kiên cường chống đỡ nói xong ba chữ mới nhắm mắt ngã xuống đất.
“Phù này có tác dụng với tu sĩ cảnh giới nào?” Khô gầy tu sĩ trong lòng kích động không thôi nhưng ngoài mặt cố gắng trấn định hỏi Diệp Tố.
Ánh mắt của Diệp Tố dừng trên gương mặt lấm la lấm lét của hắn một lát mới lại hỏi: “Đạo hữu hiện giờ đang ở cảnh giới nào?”
“Ta? Không cao, chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, ta đã tu luyện gần 50 năm rồi.” Khô gầy tu sĩ xua xua tay, “Không có thiên phú gì.”
“Ừ.” Diệp Tố quá để ý mà ừ một tiếng, ngay sau đó hai ngón tay nhanh chóng kẹp Mê Ngủ Phù, phóng về phía hoàng bào tu sĩ.
Đối phương thập phần nhạy bén, tốc độ nhanh gấp đôi Minh Lưu Sa, nhưng khi phóng Mê Ngủ Phù Diệp Tố cũng đồng thời dán một tờ Tật Tốc Phù lên bản thân, đuổi theo hoàng bào tu sĩ, lại một lần nữa lấy ra Mê Ngủ Phù dán lên người hắn.
Thân thể khô gầy tu sĩ liền bất động, nhanh chóng ngã xuống đất.
Diệp Tố cúi đầu nhìn người ngã lăn ra đất, đợi một lúc mới hảo tâm xé lá bùa xuống, chờ khô gầy tu sĩ tỉnh lại mới từ từ nói: “Mê Ngủ Phù có tác dụng với tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ sơ kỳ, Tật Tốc Phù thì không giới hạn cảnh giới, vừa rồi ta đã dùng nó để đuổi theo ngươi.”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ: “……”
Diệp Tố phe phẩy xấp Mê Ngủ Phù cùng Tật Tốc Phù: “Mua không, đạo hữu?”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ đứng dậy: “Mua, ngươi có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Diệp Tố tiếp tục lắc lắc xấp bùa: “Hai mươi trung phẩm linh thạch một tờ.”
“Ngươi ăn cướp à?” Hoàng bào tu sĩ vẻ mặt khiếp sợ, “Phù chú cho cảnh giới Trúc Cơ của Ngũ Hành Tông cũng chỉ mới mười trung phẩm linh thạch một tờ, đạo hữu, ngươi ra giá như vậy có chút thất đức đó.”
“Có đáng giá hai mươi trung phẩm linh thạch hay không thì đạo hữu cũng đã chứng kiến hiệu quả của phù chú mà ta họa rồi.” Diệp Tố làm bộ như muốn cất xấp phù đi, “Ở trong bí cảnh mệnh quan trọng hơn hay là linh thạch quan trọng hơn?”
“Ấy ấy, đạo hữu, chúng ta thương lượng chút nhé?” Hoàng bào tu sĩ không cam lòng nói.
Động tác tay của Diệp Tố chỉ hơi hơi dừng lại, sau đó thẳng tay cất xấp phù vào túi trữ vật, xoay người quay lại chỗ sư đệ sư muội.
Hoàng bào tu sĩ không nghĩ tới tiểu đạo hữu này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, bộ dáng mới rời sư môn không lâu thế mà lại hành sự dứt khoát như thế, hắn vội vàng chạy theo kêu to: ““Đạo hữu, đạo hữu! Hai mươi thì hai mươi!”
Diệp Tố lúc này mới dừng bước chân, một lần nữa lấy ra xấp phù, đếm từng tờ: “Mê Ngủ Phù cùng Tật Tốc Phù mỗi thứ một nửa, tổng cộng 40 tờ, 800 trung phẩm linh thạch.”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ xót xa lấy ra 800 trung phẩm linh thạch, hắn cảm thấy tim mình nhỏ máu, miệng lại không ngừng lải nhải: “Thật sự luôn, tiểu đạo hữu này, phù này của ngươi bán quá mắc rồi, may là gặp phải ta.”
Diệp Tố cũng không bị bộ dáng này của hắn đả động mảy may: “Vậy ngươi cứ đi chỗ khác mà mua.”
Hoàng bào khô gầy tu sĩ cầm lấy phù hậm hực rời đi.
Minh Lưu Sa lúc này cũng đã tỉnh lại, nhìn chằm chằm Diệp Tố trở lại chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục vẽ phù.
“Đợi lát nữa cho đệ nhiều thêm mấy tờ phù.” Diệp Tố đầu cũng không ngẩng lên nói với hắn.
“Cảm ơn Đại sư tỷ.” Minh Lưu Sa lập tức vứt sự bực dọc ra sau đầu, còn đắc ý nhướng mày với Tây Ngọc và Hạ Nhĩ.
Tây Ngọc hừ một tiếng, cúi đầu lật đọc ngọc giản mà đại sư tỷ viết trước dó. Còn Hạ Nhĩ, cậu chàng còn đang bận chăm chú nhìn đại sư tỷ vẽ phù nên cũng chẳng để ý gì đến sự đắc ý của Minh Lưu Sa.
……
Lại một ngày nữa trôi qua, Tây Ngọc đi dạo một vòng trở về nói: “Đại sư tỷ, bọn họ đều nói bí cảnh có thể ngày mốt sẽ mở ra.”
Thời gian cửa vào bí cảnh mở ra trước nay đều không cố định, chỉ có một ít tu sĩ trình độ cao mới có thể loáng thoáng cảm nhận được dao động trong đó.
“Vậy chúng ta ít nhất còn phải ở ngoài này đợi hai ngày nữa.” Hạ Nhĩ chống cằm nói, “Nhưng đệ cũng nghe nói thời gian bí cảnh đóng lại cũng không cố định, lỡ khi chúng ta ra đến lại lỡ mất tỷ thí của Phá Nguyên Môn thì làm sao bây giờ?”
“Thời gian tồn tại của tiểu bí cảnh sẽ không quá một tháng.” Diệp Tố trước đó đã hỏi thăm qua.
Nàng giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, vẽ phù chú một ngày một đêm, lúc này linh phủ của nàng đã trống không.
Linh lực khô cạn đối với tu sĩ mà nói là một tình trạng thập phần không thoải mái.
Nhưng Diệp Tố cũng đã sớm quen, lực chú ý của nàng lúc này lại đặt trên cây bút, bút này quá bình thường lại bị dùng để vẽ phù trong thời gian dài, vừa rồi đã trực tiếp gãy nát.
Cũng may nàng có chuẩn bị bút dự phòng.
“Phù, chú, chắc, cũng, đủ, rồi.” Minh Lưu Sa ngồi xổm bên cạnh Diệp Tố, nhìn từng xấp từng xấp phù chậm rì rì nói.
“Trong bí cảnh không an toàn, vẽ nhiều một tờ là an toàn thêm một phần.” Diệp Tố vừa dứt lời thì từ nơi xa đột nhiên nổi lên tiếng ồn ào xôn xao.
Các tu sĩ vốn đang ngồi yên đả tọa chờ đợi nay đột nhiên sôi nổi đứng dậy, nhóm Diệp Tố đứng xa bên ngoài nên cũng không rõ lắm tình huống, chỉ thấy các tu sĩ liều mạng chen lên phía trước. Lúc này rốt cuộc có người hô một tiếng với nhóm người đang đứng ngoài: “Cửa vào bí cảnh mở ra trước dự đoán rồi!”
“Đại sư tỷ?” Tây Ngọc quay đầu nhìn Diệp Tố.
Diệp Tố cầm phù phân cho ba người bọn họ: “Chúng ta cũng đi vào.”
Thời gian cửa vào bí cảnh mở ra không dài, các tu sĩ chen nhau mà vào, thậm chí không ít người đã động thủ đánh nhau.
“Tiểu sư huynh, làm sao vậy?”
Ở trước cửa vào bí cảnh, tuấn mỹ thiếu niên thu hồi dư quang, chắc là nhìn nhầm rồi, ở đây có quá nhiều tu sĩ mặc đạo bào màu đen: “……không có việc gì.”
Hai người đạp chân nhảy về phía trước, trong nháy mắt liền biến mất.
Ở đằng xa Diệp Tố duỗi tay nắm lấy sư đệ sư muội, trên lưng dán một tờ Tật Tốc Phù, nhanh chóng len qua đám người, chạy nhanh về phía lối vào bí cảnh.
Minh Lưu Sa bị Tây Ngọc và Hạ Nhĩ mỗi người một bên cắp nách lôi ngược đi, lưng hắn quay về phía trước, cảm nhận được gió thổi qua mặt, rầu rĩ nói: “Đại sư tỷ dùng Tật Tốc phù càng ngày càng thuận tay.”
Đại sư tỷ một kéo ba, rốt cuộc ngay trước thời khắc bí cảnh đóng lại, vọt vào được bên trong.
Mọi người chỉ cảm thấy không gian xung quanh vặn vẹo sau đó trong nháy mắt đã thấy bản thân ở một địa phương khác.
Cách đó không xa là một khu rừng xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc, hình như có cả tiếng người.
Diệp Tố vừa tiến vào liền cảm nhận được linh khí nồng đậm, linh phủ vốn khô cạn không tự chủ mà bắt đầu hấp thu linh khí chuyển hóa thành linh lực, nhưng nàng lại không lo cho bản thân mà xoay người nói với sư đệ sư muội: “Chúng ta trước tiên tìm một chỗ để tu luyện, lần này là cơ hội để ba đứa tiến vào Trúc Cơ.”
Ba người chỉ còn thiếu một chút linh khí hỗ trợ là có thể đạt thành Trúc Cơ, hiện tại trong bí cảnh linh khí dư thừa, đồ miễn phí thì phải tận dụng, còn những đồ vật khác trong bí cảnh thì cứ để từ từ tính sau.
Bốn luyện khí sư, thân vô pháp bảo, lại không có kiếm tu hộ vệ, chỉ vì muốn đột phá cảnh giới mà cứ như vậy tùy tiện tiến vào bí cảnh. Nếu Vu thủ vệ biết được cách làm của bọn họ chỉ sợ sẽ trầm mặt hô một tiếng hoang đường.
Nhưng đại sư tỷ của nhóm hoang đường giờ phút này đã mang sư đệ sư muội đến một khu vực có địa thế cao một chút: “Các đệ ở đây hấp thu linh khí, ta sẽ canh giữ ở bên cạnh.”
Minh Lưu Sa, Hạ Nhĩ và Tây Ngọc ngồi đối lưng với nhau đả tọa, tay để trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, linh khí ở phụ cận không ngừng chảy về phía này.
Đột phá cảnh giới đối với người tu đạo mà nói cực kì trọng yếu, chỉ cần một chút sơ ý nhỏ cũng có thể khiến linh lực chảy ngược, thậm chí là nổ tan xác mà chết, thế nên Diệp Tố không dám thả lỏng một chút nào.
Để phòng ngừa có tu sĩ hoặc thứ gì đó trong bí cảnh xuất hiện quấy rầy, nàng lấy ra một xấp Kim Cương Phù dán vòng quanh ba người, trước người, sau lưng, trên đầu chỗ nào nàng cũng dán, chỉ còn thiếu dán lên mặt bọn họ nữa mà thôi.
Vài canh giờ trôi qua, trên đỉnh đầu ba người cơ hồ cùng lúc xuất hiện lốc xoáy linh khí, không ngừng đổ vào linh phủ của họ, thậm chí ảnh hưởng đến Diệp Tố bên cạnh.
Nàng tiến vào Trúc Cơ đã hơn nửa năm, hiện giờ trong linh phủ tràn đầy linh khí, nhanh chóng chuyển hóa thành linh lực, cảnh giới của nàng vậy mà cũng ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Diệp Tố dùng toàn lực áp xuống linh khí trong linh phủ, củng cố lại cảnh giới, đứng ở đối diện chờ ba người thành công đạt được Trúc Cơ.
Lại hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, ba người rốt cuộc có động tĩnh.
—— Lục hợp tứ hải, linh lực kinh du, Trúc Cơ thành lập, linh phủ hiện hình.
Tây Ngọc mở mắt ra, cúi đầu nhìn bụng của mình, cảm thấy có chút không quen, ngẩng đầu nói: “Đại sư tỷ, hình như muội có linh phủ rồi.”
“Có linh phủ chính là Trúc Cơ đã thành công.” Diệp Tố cười nói, quay đầu nhìn Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ, “Hai đệ thì thế nào?”
“Đệ cũng Trúc Cơ thành công.” Hạ Nhĩ hưng phấn nói.
Minh Lưu Sa tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn quăng từng chữ: “Đệ, cũng, thành”
Bí cảnh này quả nhiên không vào nhầm, ba người họ sau khi Trúc Cơ thành công sẽ có thể bắt đầu luyện chế pháp khí trình độ càng cao hơn nữa.
“Đại sư tỷ, để ba đứa muội ở bên cạnh thủ, tỷ tu luyện đi, nói không chừng có thể đột phá.” Tây Ngọc nói.
“Đúng vậy, linh khí trong bí cảnh nhiều như vậy, không thể lãng phí.” Hạ Nhĩ liên tục gật đầu.
Minh Lưu Sa là người đầu tiên đứng dậy, chuẩn bị nhường vị trí cho đại sư tỷ.
“Suỵt ——” Diệp Tố khom lưng giơ tay ý bảo Minh Lưu Sa đừng manh động, nàng hất đầu về phía sườn núi ra hiệu, nàng vừa rồi nghe thấy có động tĩnh gì đó.
Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ trong nháy mắt cũng đứng dậy, cong lưng đi theo đại sư tỷ, bốn người lặng yên không một tiếng động bò lên sườn núi trên cao, nấp vào một phiến đá nhìn xuống.
Đằng xa có hai kiếm tu đang đánh nhau với một con Xích Bọ Ngựa, con bọ ngựa đó cao khoảng chừng 1m, dài 2m, đôi mắt kép lồi màu xanh lục, chi trước của nó màu đỏ thẩm chuyển sang tím, trên đó có một hàng răng cưa cứng rắn, cuối răng cưa còn có móc câu giúp chúng nhanh chóng leo lên mọi địa hình. Đôi cánh cũng một màu đỏ tím bao lấy toàn bộ thân thể, phần bụng to lớn.
Một người kiếm tu không tránh được công kích của Xích Bọ Ngựa, muốn dùng kiếm cản lại chi trước của nó, chi trước của Xích Bọ Ngựa không khác gì một thanh “đại đao” bổ thẳng xuống người kiếm tu nọ, chặt đứt thanh kiếm hắn giơ lên cản, thuận thế chẻ xuống thân thể của hắn, trực tiếp chẻ hắn ra làm đôi.
Kiếm tu mặc lục bào còn lại thấy thế nhân cơ hội chui vào từ phía sau sườn, muốn công kích vào vùng bụng của nó nhưng đángtiếc bị Xích Bọ Ngựa phát hiện. Xích Bọ Ngựa nhanh chóng lui về phía sau, giơ lên chi trước còn lại, vừa nhanh vừa tàn nhẫn chém xuống lục bào kiếm tu.
Thời khắc mắt thấy sắp bị Xích Bọ Ngựa chém làm đôi thì bỗng kiếm tu thấy quanh thân nổi lên một tầng kim sắc nhàn nhạt, nhờ vậy trong nháy mắt kiếm tu có thể chạy trốn.
Nhưng mà Xích Bọ Ngựa không định cứ thế mà buông tha kiếm tu này, nó đuổi theo lục bào kiếm tu không ngừng tung ra công kích.
Hạ Nhĩ quỳ rạp sau phiến đá, rốt cuộc nhớ ra vì sao lục bào kiếm tu đang chạy thục mạng phía dưới nhìn có chút quen mắt, hắn quay đầu nhỏ giọng nói với Diệp Tố: “Đại sư tỷ, người đó có phải là đạo hữu đầu tiên mua phù của chúng ta hay không?”
“Đúng vậy.” Diệp Tố bỗng nhiên đứng dậy, “Chuẩn bị.”
Minh Lưu Sa đẩy Hạ Nhĩ ra, bản thân thì nhanh chóng đứng vào vị trí mà đại sư tỷ có thể duỗi tay ra kéo lấy.
Quả nhiên, ngay sau đó Diệp Tố liền duỗi tay kéo lấy hai sư đệ muội gần bên người nhất.
Hạ Nhĩ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, tất cả lực chú ý của cậu nhóc vẫn đang đặt trên người lục bào nữ kiếm tu.
“Chạy a!!!” Tây Ngọc vừa kéo tứ sư đệ vừa hô.
Diệp Tố dán Tật Tốc Phù lên người, lại một lần nữa một kéo ba, muốn rời khỏi hiện trường đánh nhau.
Nhưng mà Xích Bọ Ngựa nó biết bay!
“Đạo hữu? Đạo hữu! Thật là các người!” Lục bào nữ kiếm tu vốn còn tưởng là ảo giác của bản thân, liều mạng chạy tới mới phát hiện thật sự chính là nhóm đạo hữu lúc trước bán phù ở Định Hải thành.
“Ngươi đừng có chạy về phía chúng ta!” Tây Ngọc đều không rảnh lo cho dung nhan của bản thân, “Chúng ta cũng không phải kiếm tu!”
Lục bào nữ kiếm tu ở xa xa sau khi nghe rõ cũng ngượng ngùng hô lại: “Xin lỗi, ban đầu ta không biết các ngươi thật sự ở đây.”
“Muộn rồi, nó đã phát hiện chúng ta.” Diệp Tố quay đầu nhìn Xích Bọ Ngựa bay đến ngày càng gần, bỗng nhiên dừng chân, nói với Hạ Nhĩ: “Tứ sư đệ, kiếm.”
Hạ Nhĩ lập tức lấy kiếm ra từ trong túi Càn Khôn, đưa cho Diệp Tố.
Diệp Tố đứng lên thân kiếm, điều khiển nó bay lên, lại nói với lục bào nữ kiếm tu: “Phiền đạo hữu yểm trợ cho ta.”
Lục bào nữ kiếm tu tuy trong lòng có nghi vấn nhưng lúc này không có chỗ cho bất kì sự do dự nào, nàng huy kiếm cố ý tấn công Xích Bọ Ngựa, muốn hấp dẫn lực chú ý của nó.
Diệp Tố ngự kiếm bay đến điểm mù của Xích Bọ Ngựa, bắt đầu điên cuồng ném Mê Ngủ Phù.
Mê Ngủ Phù này có tác dụng với tu sĩ nhưng không biết có hiệu quả với yêu thú hay không, nhưng Diệp Tố cũng chỉ có thể căng da đầu mà ném, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ thành bữa cơm chiều trong miệng con yêu thú này mất.
Bọ Ngựa một khi xích hóa (màu của thân thể dần biến thành màu tím) thì cảnh giới thấp nhất cũng phải tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, con Xích Bọ Ngựa trước mặt này chi trước của nó đã xích hóa toàn bộ, thực lực của nó ít nhất cũng phải bằng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Năm tờ, mười tờ……
Diệp Tố ném ra hai mươi tờ Mê Ngủ Phù thì cánh của Xích Bọ Ngựa rốt cuộc mới hạ xuống, rũ trên mặt đất, lúc này nó rốt cuộc phát hiện sau lưng có người, quay đầu giơ lên chi sau muốn tấn công nàng.
Diệp Tố đã sớm có chuẩn bị, hai ngón tay kẹp hai tờ Kim Cương Phù dán lên người mình, chống đỡ công kích của Xích Bọ Ngựa.
Lúc này, lục bào nữ kiếm tu vọt tới, đôi tay nắm chặt lấy kiếm, cắm thẳng vào đầu Xích Bọ Ngựa.
Ba người đứng ở xa vẫn luôn khẩn trương từ nãy đến giờ rốt cuộc có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Hạ Nhĩ chạy đến hỏi.
Diệp Tố xua tay: “Ta không sao.”
Tây Ngọc thì đưa cho Diệp Tố chiếc gương nhỏ, cho đại sư tỷ sửa sang lại dung nhan.
Chỉ có Minh Lưu Sa nhỏ giọng nhắc nhở: “Tài, liệu.”
Diệp Tố nhìn về phía lục bào nữ kiếm tu vẫn còn đang nửa quỳ trước xác của Xích Bọ Ngựa: “Đạo hữu, chi trước của Xích Bọ Ngựa có bán không?”
“Vừa rồi nếu không phải nhờ ngươi ta cũng giết không được nó, hơn nữa thiếu chút nữa làm liên lụy các ngươi.” Lục bào nữ kiếm tu rút kiếm đứng lên, “Con Xích Bọ Ngựa này thuộc về các ngươi.”
Diệp Tố ngược lại không vội muốn Xích Bọ Ngựa mà lại hỏi tiếp: “Đạo hữu tới bí cảnh này làm gì?”
Lục bào nữ kiếm tu lau sạch máu trên mặt: “Luyện kiếm, thuận tiện kiếm chút linh thạch.”
Mỗi khi ra khỏi bí cảnh sẽ có không ít các tài liệu hành đứng đợi ở bên ngoài để thu mua yêu thú cũng như các loại thiên địa linh thực, không ít tán tu là dựa vào cách này để kiếm sống.
“Đạo hữu, ngươi có muốn hợp tác với chúng ta không?” Diệp Tố hỏi, “Ta ra phù, ngươi xuất kiếm, tài liệu tìm được mỗi bên một nửa.”
Bí cảnh quá nguy hiểm, nàng biết vẽ phù chú cũng vẫn chưa đủ, bọn họ cần một kiếm tu.
Lục bào nữ kiếm tu không hề do dự mà đáp ứng ngay: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chưởng môn ở nơi xa: Một đám nghiệt đồ! Tuổi trẻ không biết tiết kiệm phù!