Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảnh hưởng mà Địa Huyễn Liên mang lại không phải chỉ cần chém chết địa long là có thể tiêu trừ.

Những yêu thú trong bí cảnh toàn bộ đã bị hương sen mê hoặc, tụ tập cắn giết.

Ba người Diệp Tố còn chưa tiếp cận, từ xa đã ngửi được mùi máu tươi dày đặc, chờ đến khi bọn họ đến gần thì quả nhiên trên mặt đất đã có không ít thi thể yêu thú, có vài con đã bị đạp sắp thành thịt nát, có vài con vẫn còn nằm trên mặt đất giãy giụa.

Ở trung tâm của khu vực có ba con yêu thú đang điên cuồng cắn xé, các yêu thú khác đều không dám đến gần.

“Giác Bằng (Đại Bàng Có Sừng), Báo Gai và Cá Sấu Sương Mù.” Từ Trình Ngọc nhìn ba đầu yêu thú đằng xa nói, “Cảnh giới của chúng đều là Kim Đan hậu kỳ.”

Diệp Tố từ phía sau hắn đi ra, nhìn về phía xa xa: “Ở đối diện có không ít tu sĩ đang ẩn nấp.”

“Bọn họ muốn lấy yêu đan.” Từ Trình Ngọc nói, “Yêu thú từ Kim Đan kỳ trở lên sẽ có yêu đan.”

“Địa long vừa rồi cũng có sao?” Diệp Tố theo bản năng hỏi.

Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Địa Long cộng sinh với Địa Huyễn Liên thì không giống vậy, phải chờ sau khi hoàn thành giai đoạn tiến giai đầu tiên mới có thể sinh ra yêu đan.”

Thì ra là thế.

Ba người không có trực tiếp đến khu vực trung tâm, cũng không nấp vào gần đó mà đi dọc theo chung quanh bắt đầu nhặt hài cốt của yêu thú.

Xương cốt, hàm răng, da lông còn chưa bị tổn hại…… những thứ này đều là những thứ Diệp Tố cần.

Nàng không để bụng trên tay dính đầy máu tanh thịt nát, chỉ một lòng muốn lấy tài liệu có thể dùng để luyện khí.

Từ Trình Ngọc nắm kiếm ở bên cạnh cảnh giác những tu sĩ khác hoặc là yêu thú có thể xông qua tới, còn Du Phục Thời thì……

Hắn hiển nhiên không thích hoàn cảnh dơ bẩn như thế này, cũng nhìn không được phàm nhân này dơ hề hề ngâm mình trong đống máu loãng thịt nát đó, nên hắn không ngừng ném Thanh Khiết Thuật lên người nàng.

Diệp Tố: “…… Tiểu sư đệ, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đến phụ ta một chút đi.”

Du Phục Thời trăm triệu không nghĩ tới, hảo tâm giúp phàm nhân này nàng còn muốn kêu mình làm việc.

“Vụ Sát Hoa có thể mang nhiều thêm mười ngày.” Diệp Tố bỗng nhiên nói.

Du Phục Thời vốn dĩ giả bộ không nghe thấy bỏ đi sang một bên nhưng vừa nghe thấy lời này liền dừng lại, nhưng mặt vẫn ngoảnh về một hướng khác.

“Mười lăm ngày.”

Du Phục Thời tiếp tục vờ như không nghe thấy, nhưng chân lại tiến lên một bước.

“Mười ngày.”

Như thế nào lại giảm xuống rồi?

Du Phục Thời nhíu mày quay đầu nhìn Diệp Tố: “Tiếp theo mười lăm phải là hai mươi mới đúng.” Phàm nhân này số học còn không giỏi bằng hắn.

Diệp Tố cúi đầu thu thi thể yêu thú vào túi Càn Khôn: “Cơ hội mười lăm ngày đã cho, đệ không cần thì thôi.”

Du Phục Thời trong lòng lại yên lặng nhớ một bút cho phàm nhân này, sau đó chậm rì rì nói: “Sẽ làm dơ túi Càn Khôn.”

“Dùng của ta đi.” Từ Trình Ngọc tháo xuống túi Càn Khôn bên hông, “Sau khi ra ngoài trả lại ta là được.”

“Đa tạ.” Diệp Tố ý bảo Du Phục Thời nhận lấy.

Du Phục Thời không quan tâm, trực tiếp mở ra túi Càn Khôn của mình, bắt đầu thu thập thi thể yêu thú.

……

Hai người chỉ dọc theo phụ cận thu thập những tài liệu sẵn có, một số tu sĩ vốn đang giấu mình ở gần đó thấy bọn họ bình yên vô sự cũng dần dần chạy ra nhặt thi thể yêu thú.

Tu sĩ tụ tập càng lúc càng nhiều khiến cho ba đầu yêu thú đang chém giết đằng kia bắt đầu chú ý, tốc độ của bọn chúng chậm lại, đôi mắt yêu dị nhìn về phía các tu sĩ, tầm mắt đảo qua đảo lại trên những người này, dần dần ngừng cắn xé, ngược lại chạy về phía bọn họ bên này.

Giác Bằng vỗ cánh, Cá Sấu Sương Mù bò tới rào rạt, Báo Gai cũng tung tứ chi phóng tới băng băng, mục tiêu vậy mà lại là Du Phục Thời đang hòa trong đám đông nhặt thi thể yêu thú.

“Yêu thú tới!” Tu sĩ cách chúng nó gần nhất chỉ kịp hét lên một câu như thế liền bị Báo Gai cắn đứt thân thể.

Các tu sĩ khác nghe thấy động tĩnh thì ào ào chạy trốn, Diệp Tố nhíu mày nhìn Du Phục Thời đang đứng đưa lưng về đám yêu thú, nàng chạy nhanh đến trước mặt hắn, lôi kéo hắn bỏ chạy.



Lúc này ba đầu yêu thú đã đến nơi, vây quanh Diệp Tố, Du Phục Thời và Từ Trình Ngọc ở phía sau chạy tới.

Diệp Tố khởi động Phi Kính Giáp, dùng chuông phòng hộ ngăn trở công kích của ba con yêu thú.

Giác Bằng công kích ở phía trên, Báo Gai cùng Cá Sâu Sương Mù tả hữu giáp công, chuông phòng hộ dập dờn từng trận.

“Diệp Tố, các ngươi ở yên trong này.” Từ Trình Ngọc nắm chặt kiếm, trong mắt chiến ý sục sôi, “Để ta đối đầu chúng nó.”

Hắn đi ra khỏi chuông phòng hộ, ba đầu yêu thú nhìn nhìn người bên trong, cuối cùng quyết định giải quyết trước tên tu sĩ đi ra này.

Diệp Tố nhìn bên ngoài Từ Trình Ngọc đang triền đấu với ba con yêu thú, lại rũ mắt đảo qua thi thể yêu thú còn thừa trên mặt đất, bỗng nhiên nói với Du Phục Thời: “Vừa rồi chúng nó là nhắm vào đệ.”

Phương hướng của ba con yêu thú rất rõ ràng, chẳng qua là bị đông đảo tu sĩ ngăn trở, trên đường vọt đến lại công kích các tu sĩ không kịp trốn tránh nên mục tiêu là Du Phục đứng giữa đám đông cũng không quá rõ ràng, ít nhất Từ Trình Ngọc không phát hiện ra.

Trên người Du Phục Thời rất sạch sẽ, hắn không giống Diệp Tố dùng tay chạm vào thi thể yêu thú mà là dùng một chút linh lực đem yêu thú ném vào túi Càn Khôn.

Khi Diệp Tố nói chuyện hắn như là không nghe thấy, liếc mắt nhìn hai tay nàng dính máu lại bắt đầu ném Thanh Khiết Thuật.

“……”

Diệp Tố trầm mặc, nếu thật sự là yêu cũng không biết là loại yêu gì, có thói ở sạch, lại ghét bỏ những đồ vật xấu, chẳng lẽ là hoa thủy tiên yêu gì đó?

Từ Trình Ngọc bên ngoài giờ phút này đã bị Giác Bằng bắt lấy, bị móng vuốt của nó chế trụ, máu trên vai không ngừng chảy ra, kiếm trong tay hắn sớm đã bị Cá Sấu Sương Mù cắn.

“Kiếm tới!” Từ Trình Ngọc duỗi tay hô.

Thanh kiếm trong miệng Cá Sấu Sương Mù không ngừng đong đưa, thân kiếm dần dần bị kiếm ý bao trùm, rốt cuộc từ trong miệng Cá Sấu Sương Mù bay ra, cắt một vết thương lớn trên miệng nó.

Từ Trình Ngọc ở giữa không trung nắm lấy kiếm bay tới, quay người vung lên, chém đứt hai chân của Giác Bằng.

Giác Bằng gào lên một tiếng, cánh của nó khi chém giết trước đó đã có vết thương, nay lại mất đi hai chân, tức khắc sức mạnh liền giảm đi nhanh chóng, Báo Gai bên cạnh đã quan sát từ lâu, khom người lấy đà bật cao một cái, ngoạm đầu của Giác Bằng.

—— ba con yêu thú chỉ còn lại hai.

Lúc này Diệp Tố nhận được tin tức Mã Tòng Thu truyền đến.

“Sư đệ sư muội của cô đều đang ở đây đột phá.” Mã Tòng Thu quay mấy người Minh Lưu Sa đang ngồi đả tọa cho nàng nhìn một cái, “Linh khí ở mắt cảnh cực kỳ nồng đậm, hẳn là cảnh chủ đã thiết lập trận pháp gì đó bên dưới, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, các ngươi mau tới đây xem thử đi.”

“Lát nữa chúng ta sẽ qua tới…sư huynh của các người……” Diệp Tố nhìn Từ Trình Ngọc bên ngoài, mỗi lần hắn huy kiếm tựa hồ đều có thể khiến cho linh khí chung quanh dao động mãnh liệt, kiếm ý cũng càng thuần thục thêm một phần.

“Đại sư huynh bị làm sao?” Chu Vân khẩn trương nhìn qua.

“Ta nghĩ là sắp đột phá.” Diệp Tố nói, “Vừa rồi lĩnh ngộ kiếm ý.”

“Kiếm ý?!” Mã Tòng Thu tức khắc kích động.

Kiếm tu có thể ở Nguyên Anh kỳ lĩnh ngộ được kiếm ý đã là thiên túng chi tài, hiện tại đại sư huynh chỉ mới ở Kim Đan kỳ mà đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý?

Mã Tòng Thu biểu tình hưng phấn nói: “Kim Đan kiếm ý, nếu tông chủ biết được nhất định sẽ rất cao hứng!”

“Chờ xử lý xong bên này chúng ta sẽ chạy tới cảnh mắt.” Diệp Tố nói, “Thay ta bảo vệ sư đệ sư muội của ta.”

“Diệp đạo hữu, yên tâm.” Chu Vân đứng ở bên cạnh nói, “Có chúng ta ở đây, sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện.”

Mặt khác Từ Trình Ngọc đã thương tính đầy mình, nhưng tình huống của hai con yêu thú cũng không tốt hơn là bao.

Hắn đang lấy chiến dưỡng kiếm ý, kiếm ý vừa ngộ được còn đang không ngừng trở nên thuần thục, không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ.

“Ta đói bụng.” Khi Diệp Tố đang quan sát Từ Trình Ngọc thì Du Phục Thời đứng bên cạnh nói.

Diệp Tố sớm đã tập thành thói quen, thuận tay lấy ra một lọ Tích Cốc Đan cho hắn, tầm mắt vẫn dừng trên thân kiếm của Từ Trình Ngọc.

Du Phục Thời nhận lấy Tích Cốc Đan, ăn một cái đếm một cái, còn chưa ăn xong lại nói: “Diệp Tố, ta mệt mỏi.”

“…… Nơi này không có chỗ ngủ, đợi ra ngoài rồi ngủ tiếp.” Diệp Tố xoay mặt qua nhìn hắn, một gương mặt thanh lãng cao quý, tròng mắt đen huyền đạm mạc, dáng người thon dài, nhìn thế nào cũng không giống là người chỉ biết ăn rồi ngủ.

“Rống ——”

Lúc này một tiếng gào tuyệt vọng của yêu thú truyền đến.



Diệp Tố nhìn lại thì thấy Từ Trình Ngọc đã đứng yên, thanh kiếm trong tay không ngừng nhỏ máu xuống mặt đất, Báo Gai cùng với Cá Sấu Sương Mù đều đã bị chém đầu.

“Đi thôi.” Diệp Tố thu hồi Phi Kính Giáp, một tay lôi kéo Du Phục Thời, đi đến bên cạnh Từ Trình Ngọc, “Bọn họ đã tới mắt cảnh rồi.”

Từ Trình Ngọc lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, gật gật đầu, nói với nàng: “Xin lỗi, yêu cốt nát rồi.”

Đối với luyện khí sư mà nói, một bộ xương cốt hoàn chỉnh của yêu thú là tài liệu tốt nhất, nhưng hiện giờ bộ xương của ba con yêu thú Kim Đan kỳ đều đã bị đứt gãy.

So với yêu cốt thì Diệp Tố càng quan tâm một chuyện khác hơn: “Huynh sắp đột phá sao?”

Từ Trình Ngọc nhắm mắt, cảm thụ linh phủ dao động, rồi lại mở mắt ra: “Đúng vậy, kết anh cần thời gian, chúng ta tới mắt cảnh trước đã.”

Hắn có chút ngượng ngừng, rõ ràng đi theo bảo hộ nhóm Diệp Tố tới đây tăng lên cảnh giới, kết quả chính mình lại giành trước một bước muốn đột phá.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của hắn Diệp Tố cười nói: “Cơ hội đột phá của luyện khí sư khá phức tạp, không giống với kiếm tu.”

Tầm mắt Từ Trình Ngọc dừng ở trên người Du Phục Thời bên cạnh, do dự hỏi: “Hắn…… bị thương?”

Tuy rằng ngày thường không thường nói chuyện nhưng vị tiểu sư đệ Thiên Cơ Môn này cho hắn một cảm giác kiêu ngạo khó nói.

“Mệt mỏi.”

Từ Trình Ngọc trầm mặc, có thể ở trong bí cảnh mệt mỏi, cảm giác an toàn của bọn họ rất cao sao?

Ba người xoay người đi về phía mắt cảnh, các tu sĩ chạy trốn vừa nãy lúc này lại lục tục ló mặt ra, nhìn Từ Trình Ngọc cả người đầy thương tích rồi lại nhìn Diệp Tố, cuối cùng vẫn là không dám động thủ.

……

Trong mắt cảnh.

Mã Tòng Thu cùng Chu Vân ôm kiếm đứng ở trước sau ba người Minh Lưu Sa, không ngừng tuần tra xung quanh.

Bọn họ thừa lúc yêu thú tụ tập đi đến mắt cảnh, những tu sĩ có đầu óc linh hoạt cũng đồng dạng chạy tới, nhưng những người này không phải vì linh khí mà là vì bảo vật ở mắt cảnh.

Năm người tìm một chỗ để Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc, Hạ Nhĩ đả tọa hấp thu linh khí, nỗ lực đột phá.

Có người cho rằng chỗ bọn họ ngồi bên dưới có giấu gì đó, muốn xông tới công kích, đều bị Mã Tòng Thu cùng Chu Vân ngăn cản.

Kiếm tu chưa bao giờ là dễ chọc, đặc biệt là Ngô Kiếm Phái.

Mã Tòng Thu cùng Chu Vân xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tu sĩ chung quanh biết là không dễ đụng vào nên không dám tiến lên khiêu khích nữa.

“Đại sư huynh!” Chu Vân nhìn thấy Từ Trình Ngọc đến thì lập tức hô lên, lại thấy đạo bào hắn nhuốm đầy vết máu thì khẩn trương hỏi, “Đại sư huynh, huynh bị thương?”

“Không có việc gì.” Từ Trình Ngọc ý bảo nàng cứ đứng đó, bản thân sẽ đi qua.

Diệp Tố nắm tay Du Phục Thời tiến vào, nháy mắt liền có thể cảm nhận được linh khí thoắt cái bủa vây lấy cả người.

“Linh khí nơi này…… quá nồng.” Từ Trình Ngọc nhíu mày nói, linh phủ của hắn đã sôi trào, sắp áp không được cảnh giới.

Ngay cả đại đệ tử của Ngô Kiếm Phái còn phải thốt lên linh khí ở mắt cảnh này quá mức nồng đậm, ánh mắt của Diệp Tố đảo qua chung quanh, nơi này cũng có hồ nước, nở đủ loại hoa sen, nàng lại nhìn ở cách đó không xa các tu sĩ đang tranh đoạt pháp khí.

“Tứ Lăng Pháp Trượng.”

“Vạn Phật Tông Tứ Lăng Pháp Trượng?” Từ Trình Ngọc lắc đầu, “Ta đã thấy qua, đài sen của Tứ Lăng Pháp Trượng là ngọc đài.”

Diệp Tố lại một lần nữa nhìn về trung tâm mắt cảnh, nơi đó có một cái đài sen, ở giữa một pháp trượng hình Tứ Lăng cao bảy trượng đang trôi nổi, phần đầu là đài sen màu đen ba tầng giao điệp, xung quanh khắc bốn nửa vòng tròn, trong nửa vòng tròn lại có vòng tròn nhỏ.

“Là Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng ở trước Thần Vẫn kỳ.” Diệp Tố chậm rãi nói.

Ba người Ngô Kiếm Phái nghe thấy Thần Vẫn kỳ thì theo bản năng nhìn qua phía nàng, Chu Vân hỏi: “Thần Vẫn kỳ?”

Diệp Tố không lên tiếng, nàng chỉ thấy qua miêu tả trong một quyển bút ký của Thiên Cơ Môn.

Du Phục Thời đứng bên cạnh bỗng nhiên lấy Địa Huyễn Liên ra khỏi túi Càn Khôn của nàng, chỉ vào trung tâm cảnh mắt: “Bỏ nó lên đó đi, rất đẹp.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều: Vừa buồn ngủ vừa đói, còn phải chỉ điểm cho phàm nhân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK