Tinh Húc cố gắng tránh né Sử Hồng vì sợ bản thân sẽ không giữ được lòng mà rơi vào một tình cảm không nên có. Những ngày tránh tránh né né anh đã rất khổ sở. Anh nhận ra mình càng muốn tránh thì lại càng nghĩ đến Sử Hồng nhiều hơn. Mỗi lúc rãnh rỗi là lại nghĩ đến nên anh buộc mình lao vào làm việc. Như lúc này đây Sử Hồng cố tình ngồi bên cạnh anh, nhìn anh chằm chằm đã khiến anh căng thẳng, đầu óc cũng không giữ được bình tĩnh.
Sử Hồng thấy kinh ngạc khi Tinh Húc đột nhiên đứng dậy. Giây tiếp theo cậu bị anh ta tóm lấy cánh tay, lôi cậu dậy rồi áp vào tường. Hai tay chống hai bên đầu không cho cậu có cơ hội bỏ trốn. Gương mặt Tinh Húc hiện tại đã tối sầm, nhiệt độ xung quanh dường như bị tác động bởi khí tức lạnh lẽo cũng bất giác hạ xuống. Sử Hồng thấy lạnh run.
Khí tức này rất quen thuộc, tựa như lần đầu cậu giáp mặt thái tử Đường Tinh Húc tại phủ của y. Khi đó y một lòng muốn giết cậu, đè cậu xuống đất, dùng linh lực suýt nữa đã đánh thẳng vào người cậu nếu Cảnh Điền không kịp thời chạy vào ngăn cản. Cảnh tượng đó cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, bây giờ lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.
Tại sao lại giống nhau như thế? Rõ ràng là hai người khác nhau, tại sao lại hết lần này đến lần khác lại mang đến cho cậu những cảm giác giống hệt như vậy? Cổ họng như nghẹn lại. Cậu cảm thấy khó thở.
"Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Công việc của tôi ngày thường rất mệt mỏi, không muốn gặp cậu là vì tôi cảm thấy rất phiền. Cho nên nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì cảm phiền tránh xa chút. Hiểu chứ?"
Không tìm được một lý do hợp lý để giải thích, Tinh Húc quyết định doạ cho Sử Hồng sợ để cậu tránh xa mình ra, ghét mình cũng được, giống như hồi đầu hai đứa gặp nhau vậy. Thà để cậu ghét mà tránh mình còn hơn để cậu ấy ngày càng tiến gần rồi đến lúc tình cảm kìm nén bên trong ngày một lớn thêm thì lại càng không kìm chế được.
Thấy thái độ của Sử Hồng có vẻ khác lạ, dường như rất sợ hãi khiến Tinh Húc không khỏi kinh ngạc. Anh chỉ doạ một chút không đến mức khiến cậu ấy sợ như vậy chứ? Anh cảm thấy hối hận, muốn chạm vào gương mặt trắng bệch của cậu ấy để trấn an thì đột nhiên Sử Hồng nắm chặt lấy bàn tay của anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mà nói:
"Đường Tinh Húc, là ngươi phải không? Có phải ngươi đến thế giới này tìm ta không?"
"..."
Sử Hồng đang nói cái gì vậy? Có phải là đang mê sảng không?
Sử Hồng chạm tay vào gương mặt của Tinh Húc, hai hàng nước mắt chảy xuống giàn dụa, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ và nhung nhớ khôn nguôi.
"Đúng là ngươi rồi. Ngươi là thuật sĩ tài ba, thông thạo dịch chuyển thời không. Ngươi dùng pháp thuật để xuyên không tới nơi này gặp ta sao?"
Trán Tinh Húc bắt đầu nổi gân xanh. Anh nhận ra Sử Hồng không phải đang nói mình.
"Này, Sử Hồng, cậu nhìn cho kỹ xem tôi…"
Tinh Húc còn chưa nói xong Sử Hồng đã đột nhiên ôm chặt lấy anh mà khóc:
"Ta nhớ ngươi lắm Tinh Húc. Ngày nào ta cũng nhớ ngươi, muốn gặp ngươi. Tại sao bây giờ ngươi mới đến tìm ta?"
Tinh Húc nổi điên lôi Sử Hồng ra ép cậu vào tường, chửi thề:
"Mẹ nó, Sử Hồng, cậu nhìn rõ đi cho tôi. Cậu nhầm tôi với thằng Tinh Húc nào hả?"
(Au: không phải cũng đều là anh sao?)
Sử Hồng ngẩn ra, dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Tinh Húc cắn môi tức giận, cúi xuống ngậm lấy môi của Sử Hồng.
Sử Hồng há hốc kinh ngạc. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì răng bị cạy mở, cái lưỡi ấm nóng lùa vào trong khoang miệng. Tinh Húc hôn Sử Hồng rất mãnh liệt, như muốn hút hết không khí bên trong khiến cậu khó thở, không chỉ vậy còn vừa hôn vừa cắn. Hành động đó khiến Sử Hồng tỉnh táo hẳn.
Cậu nhận ra vừa rồi trong lúc kích động đã nhận nhầm người. Lúc cậu chết ở thế giới ấy, pháp lực của Tinh Húc chỉ còn rất ít, không thể đủ để thi pháp xuyên đến nơi này. Cho dù có thì làm như vậy chẳng khác nào tự sát. Lý tưởng của Tinh Húc là dùng cả cuộc đời cống hiến năng lực của mình cho Đông Vân quốc. Hắn sẽ chẳng nguyện liều mạng như vậy vì cậu. Làm sao có thể xuyên đến nơi này. Hành động của Tinh Húc chứng tỏ anh ta không phải là người mà cậu đã nghĩ đến.
Sử Hồng muốn đẩy Tinh Húc ra nhưng bị anh ta ép rất chặt, hai bàn tay còn bị anh ta giữ chặt trên tường, không cách nào phản kháng. Môi càng bị ép xuống, hôn đến càng sâu. Sử Hồng liền cắn vào lưỡi Tinh Húc. Anh ta mới đau quá mà chịu thả người. Gần như ngay lập tức, Sử Hồng vung tay tát cho Tinh Húc một phát trời giáng.
Tinh Húc đưa tay gạt đi vệt máu chảy trên khoé miệng, gương mặt càng thêm âm trầm nhìn Sử Hồng.
"Cậu dám đánh tôi?"
"Anh phát điên cái gì đấy hả? Hành động biến thái của anh có đáng bị đánh không?"
"Vậy cậu ôm lấy tôi khóc lóc gọi tên một thằng đàn ông khác thì nên gọi thế nào?"
Sử Hồng tức đến mức run tay. Cậu tức giận bản thân không kìm chế được lòng. Làm sao trong một phút không kiểm soát lại có thể nhận nhầm người này là thái tử Tinh Húc. Bây giờ muốn giải thích cũng không có cách nào.
"Tinh Húc kia là thằng nào? Thằng nào mà khiến cậu ngày nhớ đêm mong, khóc lóc khổ sở như thế? Lại còn nhìn nhầm tôi thành hắn ta?"
"Không… không phải chuyện của anh."
Sử Hồng quay đi muốn lên phòng thì lại bị Tinh Húc túm cổ tay kéo lại.
"Đứng lại nói chuyện cho rõ ràng. Cậu xem tôi như vật thế thân cho hắn ta mà bảo là không liên quan?"
"Ban đầu nhận nhầm anh là tôi sai. Tôi xin lỗi. Nhưng hiện tại tôi rất mệt mỏi. Anh để cho tôi nghỉ ngơi được không? Có gì ngày mai chúng ta nói tiếp."
Đây rõ ràng là đang trốn tránh không dám trả lời. Trì hoãn đến ngày mai chẳng qua là muốn tìm một lý do để giải thích cho chuyện này thôi. Tinh Húc nghĩ vậy thì cảm thấy rất tức giận. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy tức giận đến như vậy.
Hoá ra lâu nay anh bị Sử Hồng xem như vật thế thân ư? Thế mà mấy ngày nay anh còn lo nghĩ tìm cách trốn tránh Sử Hồng, sợ tình cảm của mình không kìm chế được. Anh trốn tránh đau khổ như thế, hoá ra đều là tự huyễn hoặc mình. Người ta lâu nay xem anh là vật thế thân cho một thằng đàn ông khác. Anh cảm thấy bản thân bị xúc phạm, tình cảm bị xem thường.
"Vậy hoá ra cậu thích đàn ông?"
Sử Hồng kinh ngạc nhìn Tinh Húc. Hai mắt mở lớn.
"Dì Mạn có biết tính hướng này của cậu không?"
"Anh im đi. Chuyện không như anh nghĩ."
"Không như tôi nghĩ? Chẳng phải cậu vừa mới ôm lấy tôi kêu khóc nói nhớ thương ngày đêm một thằng đàn ông có tên giống tôi sao? Bị phản bội rồi à?"
"Anh…" Sử Hồng giận đến tím mặt. Hai bàn tay run run siết chặt.
Tinh Húc vẫn không chịu nhượng bộ. Lúc này anh đang bị cơn giận lấn át lí trí. Trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ: nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Anh tiến gần đến bên Sử Hồng, tiếp tục nói chuyện với giọng điệu vừa lạnh lùng, vừa cay nghiệt:
"Đây có lẽ là bí mật mà cậu cố gắng che giấu lâu nay nhỉ. Chắc hẳn cũng chưa có ai biết đâu. Nếu việc hôm nay chẳng may lộ ra không biết sẽ xảy đến những chuyện gì."
Sử Hồng tức giận vung tay muốn đấm vào mặt Tinh Húc nhưng nắm đấm đã nhanh chóng bị giữ lại.
"Sao? Nói không lại thì muốn đánh?"
"Khốn kiếp! Anh muốn gì?"
"Tôi chỉ muốn làm rõ một vài chuyện. Đường Tinh Húc trong lời của cậu là ai?"
Sử Hồng không khỏi kinh ngạc. Chẳng qua là nhầm người, sao phải hỏi cặn kẽ như vậy làm gì?"
"Anh hỏi làm gì? Dù sao anh cũng mãi mãi không thể gặp được người đó."
"Tại sao lại không thể gặp? Hắn ở nước ngoài sao?"
"... Cứ cho là vậy đi. Tóm lại là ở một nơi rất xa. Tôi cũng không có hi vọng gặp được."
Tinh Húc nhíu mày. Anh cho rằng Sử Hồng đang muốn giấu diếm.
"Cậu yêu hắn sao?"
Sử Hồng sững lại. Yêu ư? Đúng. Cậu phát hiện ra cậu đã yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại, cho nên lúc nãy mới kích động mà làm ra hành động xấu hổ như vậy. Chỉ tiếc khi cậu nhận ra đã là quá muộn. Hai người đã không bao giờ có thể gặp lại.
"Không phải việc của anh."
Lại là cái câu "không phải viêc của anh". Vậy như thế nào mới được tính là việc của anh đây? Yêu thầm một người, vậy mà người ta lại xem mình như một người khác rồi tỏ tình một cách thương tâm như thế. Bây giờ lại phũ phàng phủ nhận tất cả.
Mẹ nó chứ! Lòng tự tôn của một thằng đàn ông đâu?
Sử Hồng thấy Tinh Húc đột nhiên bước lại gần ép cậu vào tường một lần nữa, lạnh lùng nói:
"Nếu cậu không nói thật tôi sẽ hôn cậu ngay bây giờ."
"Cái gì?"
Tinh Húc nắm cằm Sử Hồng giữ cho mặt của cậu đối mặt với mình, hơi nghiêng đầu lại gần, hỏi lại bằng giọng khàn khàn:
"Nói cho tôi biết hắn là ai. Tôi đếm đến ba, cậu còn không nói thì tôi không chỉ có hôn cậu thôi đâu mà còn làm những cái khác nữa đấy."
"Đồ biến thái! Buông tay!"
Sử Hồng muốn vùng ra nhưng sức cậu không địch nổi Tinh Húc. Rốt cuộc vẫn bị ép vào tường.
"Tôi nói được làm được."
"Khốn kiếp! Anh việc gì phải như thế hả?"
"Một."
"Hai."
* Tinh Húc ăn dấm của chính mình mà không biết.
Sử Hồng thấy kinh ngạc khi Tinh Húc đột nhiên đứng dậy. Giây tiếp theo cậu bị anh ta tóm lấy cánh tay, lôi cậu dậy rồi áp vào tường. Hai tay chống hai bên đầu không cho cậu có cơ hội bỏ trốn. Gương mặt Tinh Húc hiện tại đã tối sầm, nhiệt độ xung quanh dường như bị tác động bởi khí tức lạnh lẽo cũng bất giác hạ xuống. Sử Hồng thấy lạnh run.
Khí tức này rất quen thuộc, tựa như lần đầu cậu giáp mặt thái tử Đường Tinh Húc tại phủ của y. Khi đó y một lòng muốn giết cậu, đè cậu xuống đất, dùng linh lực suýt nữa đã đánh thẳng vào người cậu nếu Cảnh Điền không kịp thời chạy vào ngăn cản. Cảnh tượng đó cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, bây giờ lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.
Tại sao lại giống nhau như thế? Rõ ràng là hai người khác nhau, tại sao lại hết lần này đến lần khác lại mang đến cho cậu những cảm giác giống hệt như vậy? Cổ họng như nghẹn lại. Cậu cảm thấy khó thở.
"Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Công việc của tôi ngày thường rất mệt mỏi, không muốn gặp cậu là vì tôi cảm thấy rất phiền. Cho nên nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì cảm phiền tránh xa chút. Hiểu chứ?"
Không tìm được một lý do hợp lý để giải thích, Tinh Húc quyết định doạ cho Sử Hồng sợ để cậu tránh xa mình ra, ghét mình cũng được, giống như hồi đầu hai đứa gặp nhau vậy. Thà để cậu ghét mà tránh mình còn hơn để cậu ấy ngày càng tiến gần rồi đến lúc tình cảm kìm nén bên trong ngày một lớn thêm thì lại càng không kìm chế được.
Thấy thái độ của Sử Hồng có vẻ khác lạ, dường như rất sợ hãi khiến Tinh Húc không khỏi kinh ngạc. Anh chỉ doạ một chút không đến mức khiến cậu ấy sợ như vậy chứ? Anh cảm thấy hối hận, muốn chạm vào gương mặt trắng bệch của cậu ấy để trấn an thì đột nhiên Sử Hồng nắm chặt lấy bàn tay của anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mà nói:
"Đường Tinh Húc, là ngươi phải không? Có phải ngươi đến thế giới này tìm ta không?"
"..."
Sử Hồng đang nói cái gì vậy? Có phải là đang mê sảng không?
Sử Hồng chạm tay vào gương mặt của Tinh Húc, hai hàng nước mắt chảy xuống giàn dụa, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ và nhung nhớ khôn nguôi.
"Đúng là ngươi rồi. Ngươi là thuật sĩ tài ba, thông thạo dịch chuyển thời không. Ngươi dùng pháp thuật để xuyên không tới nơi này gặp ta sao?"
Trán Tinh Húc bắt đầu nổi gân xanh. Anh nhận ra Sử Hồng không phải đang nói mình.
"Này, Sử Hồng, cậu nhìn cho kỹ xem tôi…"
Tinh Húc còn chưa nói xong Sử Hồng đã đột nhiên ôm chặt lấy anh mà khóc:
"Ta nhớ ngươi lắm Tinh Húc. Ngày nào ta cũng nhớ ngươi, muốn gặp ngươi. Tại sao bây giờ ngươi mới đến tìm ta?"
Tinh Húc nổi điên lôi Sử Hồng ra ép cậu vào tường, chửi thề:
"Mẹ nó, Sử Hồng, cậu nhìn rõ đi cho tôi. Cậu nhầm tôi với thằng Tinh Húc nào hả?"
(Au: không phải cũng đều là anh sao?)
Sử Hồng ngẩn ra, dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Tinh Húc cắn môi tức giận, cúi xuống ngậm lấy môi của Sử Hồng.
Sử Hồng há hốc kinh ngạc. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì răng bị cạy mở, cái lưỡi ấm nóng lùa vào trong khoang miệng. Tinh Húc hôn Sử Hồng rất mãnh liệt, như muốn hút hết không khí bên trong khiến cậu khó thở, không chỉ vậy còn vừa hôn vừa cắn. Hành động đó khiến Sử Hồng tỉnh táo hẳn.
Cậu nhận ra vừa rồi trong lúc kích động đã nhận nhầm người. Lúc cậu chết ở thế giới ấy, pháp lực của Tinh Húc chỉ còn rất ít, không thể đủ để thi pháp xuyên đến nơi này. Cho dù có thì làm như vậy chẳng khác nào tự sát. Lý tưởng của Tinh Húc là dùng cả cuộc đời cống hiến năng lực của mình cho Đông Vân quốc. Hắn sẽ chẳng nguyện liều mạng như vậy vì cậu. Làm sao có thể xuyên đến nơi này. Hành động của Tinh Húc chứng tỏ anh ta không phải là người mà cậu đã nghĩ đến.
Sử Hồng muốn đẩy Tinh Húc ra nhưng bị anh ta ép rất chặt, hai bàn tay còn bị anh ta giữ chặt trên tường, không cách nào phản kháng. Môi càng bị ép xuống, hôn đến càng sâu. Sử Hồng liền cắn vào lưỡi Tinh Húc. Anh ta mới đau quá mà chịu thả người. Gần như ngay lập tức, Sử Hồng vung tay tát cho Tinh Húc một phát trời giáng.
Tinh Húc đưa tay gạt đi vệt máu chảy trên khoé miệng, gương mặt càng thêm âm trầm nhìn Sử Hồng.
"Cậu dám đánh tôi?"
"Anh phát điên cái gì đấy hả? Hành động biến thái của anh có đáng bị đánh không?"
"Vậy cậu ôm lấy tôi khóc lóc gọi tên một thằng đàn ông khác thì nên gọi thế nào?"
Sử Hồng tức đến mức run tay. Cậu tức giận bản thân không kìm chế được lòng. Làm sao trong một phút không kiểm soát lại có thể nhận nhầm người này là thái tử Tinh Húc. Bây giờ muốn giải thích cũng không có cách nào.
"Tinh Húc kia là thằng nào? Thằng nào mà khiến cậu ngày nhớ đêm mong, khóc lóc khổ sở như thế? Lại còn nhìn nhầm tôi thành hắn ta?"
"Không… không phải chuyện của anh."
Sử Hồng quay đi muốn lên phòng thì lại bị Tinh Húc túm cổ tay kéo lại.
"Đứng lại nói chuyện cho rõ ràng. Cậu xem tôi như vật thế thân cho hắn ta mà bảo là không liên quan?"
"Ban đầu nhận nhầm anh là tôi sai. Tôi xin lỗi. Nhưng hiện tại tôi rất mệt mỏi. Anh để cho tôi nghỉ ngơi được không? Có gì ngày mai chúng ta nói tiếp."
Đây rõ ràng là đang trốn tránh không dám trả lời. Trì hoãn đến ngày mai chẳng qua là muốn tìm một lý do để giải thích cho chuyện này thôi. Tinh Húc nghĩ vậy thì cảm thấy rất tức giận. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy tức giận đến như vậy.
Hoá ra lâu nay anh bị Sử Hồng xem như vật thế thân ư? Thế mà mấy ngày nay anh còn lo nghĩ tìm cách trốn tránh Sử Hồng, sợ tình cảm của mình không kìm chế được. Anh trốn tránh đau khổ như thế, hoá ra đều là tự huyễn hoặc mình. Người ta lâu nay xem anh là vật thế thân cho một thằng đàn ông khác. Anh cảm thấy bản thân bị xúc phạm, tình cảm bị xem thường.
"Vậy hoá ra cậu thích đàn ông?"
Sử Hồng kinh ngạc nhìn Tinh Húc. Hai mắt mở lớn.
"Dì Mạn có biết tính hướng này của cậu không?"
"Anh im đi. Chuyện không như anh nghĩ."
"Không như tôi nghĩ? Chẳng phải cậu vừa mới ôm lấy tôi kêu khóc nói nhớ thương ngày đêm một thằng đàn ông có tên giống tôi sao? Bị phản bội rồi à?"
"Anh…" Sử Hồng giận đến tím mặt. Hai bàn tay run run siết chặt.
Tinh Húc vẫn không chịu nhượng bộ. Lúc này anh đang bị cơn giận lấn át lí trí. Trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ: nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Anh tiến gần đến bên Sử Hồng, tiếp tục nói chuyện với giọng điệu vừa lạnh lùng, vừa cay nghiệt:
"Đây có lẽ là bí mật mà cậu cố gắng che giấu lâu nay nhỉ. Chắc hẳn cũng chưa có ai biết đâu. Nếu việc hôm nay chẳng may lộ ra không biết sẽ xảy đến những chuyện gì."
Sử Hồng tức giận vung tay muốn đấm vào mặt Tinh Húc nhưng nắm đấm đã nhanh chóng bị giữ lại.
"Sao? Nói không lại thì muốn đánh?"
"Khốn kiếp! Anh muốn gì?"
"Tôi chỉ muốn làm rõ một vài chuyện. Đường Tinh Húc trong lời của cậu là ai?"
Sử Hồng không khỏi kinh ngạc. Chẳng qua là nhầm người, sao phải hỏi cặn kẽ như vậy làm gì?"
"Anh hỏi làm gì? Dù sao anh cũng mãi mãi không thể gặp được người đó."
"Tại sao lại không thể gặp? Hắn ở nước ngoài sao?"
"... Cứ cho là vậy đi. Tóm lại là ở một nơi rất xa. Tôi cũng không có hi vọng gặp được."
Tinh Húc nhíu mày. Anh cho rằng Sử Hồng đang muốn giấu diếm.
"Cậu yêu hắn sao?"
Sử Hồng sững lại. Yêu ư? Đúng. Cậu phát hiện ra cậu đã yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại, cho nên lúc nãy mới kích động mà làm ra hành động xấu hổ như vậy. Chỉ tiếc khi cậu nhận ra đã là quá muộn. Hai người đã không bao giờ có thể gặp lại.
"Không phải việc của anh."
Lại là cái câu "không phải viêc của anh". Vậy như thế nào mới được tính là việc của anh đây? Yêu thầm một người, vậy mà người ta lại xem mình như một người khác rồi tỏ tình một cách thương tâm như thế. Bây giờ lại phũ phàng phủ nhận tất cả.
Mẹ nó chứ! Lòng tự tôn của một thằng đàn ông đâu?
Sử Hồng thấy Tinh Húc đột nhiên bước lại gần ép cậu vào tường một lần nữa, lạnh lùng nói:
"Nếu cậu không nói thật tôi sẽ hôn cậu ngay bây giờ."
"Cái gì?"
Tinh Húc nắm cằm Sử Hồng giữ cho mặt của cậu đối mặt với mình, hơi nghiêng đầu lại gần, hỏi lại bằng giọng khàn khàn:
"Nói cho tôi biết hắn là ai. Tôi đếm đến ba, cậu còn không nói thì tôi không chỉ có hôn cậu thôi đâu mà còn làm những cái khác nữa đấy."
"Đồ biến thái! Buông tay!"
Sử Hồng muốn vùng ra nhưng sức cậu không địch nổi Tinh Húc. Rốt cuộc vẫn bị ép vào tường.
"Tôi nói được làm được."
"Khốn kiếp! Anh việc gì phải như thế hả?"
"Một."
"Hai."
* Tinh Húc ăn dấm của chính mình mà không biết.