Khúc Dạ vào hẳn trong phòng, bước từng bước tiến lại gần Lộ Sinh Nguyên, khí thế bức người. Lộ Sinh Nguyên ban đầu hơi hoảng nhưng sau đó mau chóng bình tĩnh lại. Anh cảm thấy mình chẳng thua kém gì Khúc Dạ. Chẳng qua cậu ta cao hơn, to hơn một chút, trước đó còn bị anh đá cho một cái ngã lăn. Vậy thì chẳng việc gì phải sợ. Lộ Sinh Nguyên đứng im tại chỗ, ngẩng đầu lên kiên quyết nói:
"Tôi đã nói là tôi không mặc. Cậu đừng có quá đáng! Nếu cậu bức tôi quá, tôi không làm nữa. Cậu muốn bẻ thì bẻ đi. Tôi không cần."
Khúc Dạ nhìn Lộ Sinh Nguyên một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.
"Tôi dĩ nhiên sẽ không bức anh. Tôi chỉ đùa thôi. Thực ra tôi không hề có ý định để anh mặc cái váy này. Nó quá nổi bật sẽ khiến anh bị người khác chú ý. Tôi không muốn anh bị lộ sớm quá đâu."
"Cậu…"
Lộ Sinh Nguyên tức giận. Anh túm lấy cổ áo Khúc Dạ kéo lại gần mình, gằn giọng hỏi:
"Cậu đem tôi ra làm trò tiêu khiển đấy phải không? Tôi nói cho cậu biết nếu cậu có ý định đó tôi sẽ giết cậu. Đừng tưởng tôi nói suông."
"Không có. Tôi dù có ý muốn trả thù anh nhưng cũng không phải kẻ đốn mạt như thế. Muốn anh giả làm bạn gái của tôi là thật nhưng cũng là có mục đích chính đáng."
"Bắt trai thẳng giả gái thì chính đáng quái gì."
Khúc Dạ nhìn quanh căn phòng của Lộ Sinh Nguyên. Căn phòng dưới hầm này diện tích gần một trăm mét. Máy móc la liệt khắp nơi. Có một chiếc giường đôi nằm trong góc. Một chiếc tủ quần áo bằng vải đơn giản. Còn lại không còn gì khác. Đến một cái ghế cho khách ngồi cũng không có.
"Chúng ta ngồi nói chuyện chút đi. Nhưng tôi có thể ngồi ở đâu đây?"
"Trước giờ tôi không bao giờ tiếp khách ở đây nên không có chuẩn bị ghế. Cậu ngồi ở cái giường kia đi."
"Ngồi ở trên giường? Vậy anh ăn uống ở đâu?"
"Tôi ăn với Tiểu Liên ở ngoài. Bộ cậu nghĩ tôi muốn ở dưới hầm suốt cách ly với thế giới bên ngoài luôn hả?"
"Cũng phải."
Khúc Dạ đi quanh căn hầm quan sát một hồi. Anh gõ nhẹ lên bức tường nghe thử âm thanh của nó.
"Bức tường dày như vậy nếu có gì xảy ra bên trong chắc người ở ngoài không biết đâu nhỉ."
Lộ Sinh Nguyên nhìn Khúc Dạ cảnh giác. Không lẽ định giết người diệt khẩu?
"Cậu có ý gì?"
"Đâu có ý gì đâu. Tôi chỉ nhận xét vậy thôi. Anh có biết căn hầm này ban đầu được xây dựng làm gì không?"
"Căn nhà này vốn là của một đại gia thời xưa, được xây cách đây năm mươi năm. Cái thời còn chiến tranh ấy. Hầm được xây dựng để tránh bom. Sau này căn nhà bị bom phá cho tan tành nhưng cái hầm thì còn nguyên. Chủ nhân của nó đem tặng cho một người họ hàng rồi đưa cả gia đình rời đi. Nó qua tay nhiều người cuối cùng lại nằm trong tay một tổ chức bán đấu giá. Tinh Húc và Tiểu Liên đã mua lại nơi này và xây dựng thành bar. Còn tôi thì thuê nhà ở đây."
Khúc Dạ ngồi xuống giường. Cái đệm khá dày. Trong đầu không biết nghĩ đến cái gì chợt mỉm cười.
"Cậu thôi ngay cái kiểu cười khó hiểu đó đi. Cứ thấy cậu cười thế này là tôi lại cảm thấy chẳng phải chuyện tốt lành gì. Nói đi. Cậu bảo cậu có mục đích chính đáng là cái gì?"
"Tôi nghĩ anh đã điều tra và biết được thân thế của tôi rồi. Bố nuôi của tôi là giám đốc của một công ty xuất khẩu đồ may mặc nhưng dạo gần đây công việc không quá thuận lợi. Sắp tới có một bữa tiệc họp mặt của các doanh nhân. Ông ấy muốn tôi đến đó dự tiệc. Tôi đoán là ông ấy muốn giới thiệu tôi với con gái của một đối tác kinh doanh nào đó. Mấy năm nay tôi gặp chuyện này quá nhiều lần. Tôi chán ngấy rồi."
"Sao cậu không nói thật tính hướng của cậu cho ông ấy biết?"
"Tôi nói rồi nhưng ông ta không tin. Cứ liên tục giới thiệu bạn gái cho tôi. Ông ấy còn mang chuyện ông ta có ơn nuôi dưỡng tôi để buộc tôi phải nghe lời ông ta. Tôi không thể từ chối được." Ngừng một lúc anh lại nói: "Thật ra tôi đã từng có một đời vợ rồi."
Lộ Sinh Nguyên kinh ngạc.
"Thật sao?"
"Cách đây bốn năm đã từng cưới vợ. Dĩ nhiên là theo sắp xếp của bố tôi. Ông ấy muốn tôi kết hôn với con gái của một đạo diễn vì để tạo mối quan hệ tốt với giới giải trí chỉ vì em trai tôi muốn làm diễn viên. Cô gái đó biết rõ tính hướng của tôi nhưng vẫn chấp nhận kết hôn vì cô ấy cũng cần cuộc hôn nhân đó để đối phó với gia đình. Cô ấy cũng là một người đồng tính. Sau một năm thì bọn tôi ly hôn. Ai đi đường nấy nhưng vẫn là bạn bè."
Lộ Sinh Nguyên hơi ngẩn người. Trong một chốc không biết phải nói gì. Cái người này nói chuyện của mình mà cứ như đang thuật lại chuyện của ai đó, hơn nữa còn kể bằng giọng điệu châm biếm, không có chút cảm xúc bất lực, khó chịu nào. Không lẽ chịu đựng nhiều đến nỗi thành quen luôn rồi?
"Chuyện ly kỳ nghe như phim ấy nhỉ."
"Ừm. Tôi cũng thấy rất buồn cười."
"Vậy cậu bảo tôi giả làm bạn gái cậu tới đó là muốn làm gì?"
"Tôi đưa bạn gái tới thì ông ta không thể giới thiệu tôi với cô nào được nữa."
"Vậy thì bố cậu sẽ bị chọc cho tức chết đấy. Cậu định trả ơn dưỡng dục tiếp kiểu gì?"
Biết rõ con mình đồng tính, thế mà nó còn đem bạn gái công khai tới bữa tiệc. Tưởng tượng là đủ biết ông chủ Từ sẽ tức giận đến mức nào.
"Bao năm qua tôi đã làm rất nhiều việc cho ông ta. Tôi tự thấy giờ nếu mình từ chối cũng chẳng có gì đáng trách. Ông ta cũng có còn xem tôi là con đâu. Tôi mệt rồi. Muốn đi."
Trong đầu Lộ Sinh Nguyên chợt tưởng tượng đến cảnh một con khỉ bị rơi vào bẫy của người đi săn rồi được một người khác cứu. Người đó nhốt nó vào chuồng, ngày ngày bắt nó làm xiếc, làm đủ trò tiêu khiển cho khán giả xem để kiếm tiền về cho người đó. So sánh có phần hơi khập khiễng nhưng cũng khá giống. Bất giác Lộ Sinh Nguyên giơ tay xoa đầu Khúc Dạ khiến anh kinh ngạc mở tròn mắt. Chính Lộ Sinh Nguyên khi hồi thần lại cũng kinh ngạc về hành động của mình. Anh vội vàng thu tay lại thì bị Khúc Dạ chộp lấy.
"Anh xem tôi là con nít cần sự an ủi sao?"
"Không có. Tôi thấy tóc cậu xấu quá nên muốn vò cho nó xấu thêm thôi."
Khúc Dạ ghé mặt lại gần, mỉm cười hỏi nhỏ: "Thật sao?"
"Bỏ tay ra đi! Làm cái gì đấy? Tôi là trai thẳng nhá. Mấy cái hành động thả thính này không có tác dụng gì với tôi đâu."
Khúc Dạ bật cười buông tay.
"Anh yên tâm. Tôi không có hứng thú với trai thẳng."
Lộ Sinh Nguyên nhíu mày. Tên khốn này bắt anh mặc váy, còn hôn anh, bây giờ thì nắm tay, thế mà lại bảo không có hứng thú với trai thẳng. Ý cậu ta anh là cong nên cậu ta mới làm thế hả?
"Ánh mắt anh nhìn tôi vậy là có ý gì? Đang giận à?"
"Không. Nếu nói chuyện xong rồi thì cậu đi đi. Tôi còn có việc."
"Này, có ai đuổi khách như anh không?"
"Tôi có xem cậu là khách à? Cậu là của nợ, là kẻ thù của tôi."
"Thẳng thắn quá nhỉ. Thế thì tôi phải làm của nợ của anh thật lâu dài mới được."
"Cái quái …"
Khúc Dạ mỉm cười đứng dậy.
"Tôi về đây. Ngày mai tôi sẽ mang đồ đến. Khi đó... anh đừng có mà chạy mất đấy."
"Biến giùm đi!"
Khúc Dạ bật cười, giơ tay chào rồi tự mở cửa đi ra ngoài. Lộ Sinh Nguyên thở dài.
Cửa một lần nữa mở ra. Nhưng lần này người bước vào là Liên Tĩnh. Vừa nhìn thấy bạn, Lộ Nguyên Sinh đã khó chịu nói:
"Sao cậu lại tùy tiện cho người khác vào đây vậy hả?"
"Em đâu có tùy tiện. Anh ta có thẻ VIP của anh Tinh Húc mà. Hơn nữa, em tưởng anh ấy là bạn anh."
"Bạn cái con khỉ, của nợ thì có."
Liên Tĩnh thấy thái độ của Lộ Sinh Nguyên rất bực dọc đột nhiên cảm thấy hứng thú, bước lại gần hỏi:
"Không phải anh lại chọc giận gì Tinh Húc bị anh ấy trả thù đấy chứ? Em thấy anh chàng kia có vẻ không phải là người dễ đối phó."
"Anh mày mà dám chọc giận Tinh Húc à. Tên đó là tình địch của Tinh Húc. Cậu ta không đối phó được thế là tìm mọi cách đẩy cái của nợ này qua cho anh. Cậu thấy có quá đáng không?!"
"Không phải chứ? Trên đời này mà cũng có người anh Tinh Húc không đối phó nổi à? Em không tin đâu. Em nghĩ là anh ấy muốn trị anh đó."
"Trị anh? Anh đã làm gì nên tội?"
"Anh đã gần ba mươi tuổi rồi mà làm việc vẫn quá tùy hứng. Trước giờ ngoại trừ là việc anh có hứng thú hoặc là bị ép thì anh mới chịu làm còn không thì đều bỏ lơ đó. Anh, em và anh Tinh Húc đều mong anh có thể có một định hướng cụ thể cho tương lai. Anh sống như vậy cả đời không được đâu."
Lộ Sinh Nguyên hơi sững người. Đây không phải lần đầu anh nghe những lời như thế. Cách đây một năm, trong ngày sinh nhật của anh, Tinh Húc cũng đã từng nói như thế. Anh biết Tinh Húc nói không sai nhưng khi đó anh vẫn chưa có định hướng cụ thể nào, không có mục đích thực sự. Anh là một người thích tự do.
"Vậy thì có liên quan gì đến cậu ta?"
"Lần đầu tiên em thấy ngoài trừ anh Tinh Húc có một người có thể áp chế được anh đấy."
"Hai người…" Lộ Sinh Nguyên nổi giận. "Hai người dùng thằng nhóc đó để áp chế tôi hả? Quá đáng rồi đó nhé! Bạn bè mà chơi nhau thế à?"
"Người ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải nhóc con đâu."
...***...
Tinh Húc dọn dẹp đồ đạc trong phòng một lần chuẩn bị ngày mai đón Sử Hồng đến ở. Anh muốn cậu có thể chuyển đến luôn hôm nay nhưng Sử Hồng lại muốn ở nhà bồi bố mẹ thêm tối nay nữa. Anh chỉ đành chiều ý.
Tinh Húc cất kết quả xét nghiệm vào cái két nhỏ để trong phòng làm việc, khoá số cẩn thận. Sáng nay anh vừa đến bệnh viện của vị bác sĩ về não mà mình quen biết kia chụp MRI kiểm tra. Và kết quả chuẩn đoán anh thực sự bị dị dạng mạch máu não dẫn đến não bị xuất huyết. Tình trạng vẫn chưa chuyển biến nặng nên chưa cần phải phẫu thuật. Anh chỉ cần uống thuốc và kiểm tra sức khỏe thường xuyên.
Mấy ngày rồi hôm nào Sử Hồng cũng gọi đến bốn, năm cuộc kiểm tra tình trạng sức khỏe của anh. Cậu luôn sợ anh sẽ bị ngất bất cứ lúc nào. Anh chỉ sợ Sử Hồng sẽ đến kiểm tra đột ngột rồi tình cờ phát hiện chuyện của anh thì cậu sẽ lo lắng. Vì vậy anh đã chủ động can thiệp một chút để cậu chuyển đến làm ở một nơi xa hơn. Cậu chỉ có thể đi làm từ sáng sớm đến chiều tối mới về. Vậy thì anh có thể yên tâm ban ngày đi điều trị mà không sợ bị cậu phát hiện mà đêm đến vẫn có thể ôm cậu ngủ mỗi ngày.
"Tôi đã nói là tôi không mặc. Cậu đừng có quá đáng! Nếu cậu bức tôi quá, tôi không làm nữa. Cậu muốn bẻ thì bẻ đi. Tôi không cần."
Khúc Dạ nhìn Lộ Sinh Nguyên một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.
"Tôi dĩ nhiên sẽ không bức anh. Tôi chỉ đùa thôi. Thực ra tôi không hề có ý định để anh mặc cái váy này. Nó quá nổi bật sẽ khiến anh bị người khác chú ý. Tôi không muốn anh bị lộ sớm quá đâu."
"Cậu…"
Lộ Sinh Nguyên tức giận. Anh túm lấy cổ áo Khúc Dạ kéo lại gần mình, gằn giọng hỏi:
"Cậu đem tôi ra làm trò tiêu khiển đấy phải không? Tôi nói cho cậu biết nếu cậu có ý định đó tôi sẽ giết cậu. Đừng tưởng tôi nói suông."
"Không có. Tôi dù có ý muốn trả thù anh nhưng cũng không phải kẻ đốn mạt như thế. Muốn anh giả làm bạn gái của tôi là thật nhưng cũng là có mục đích chính đáng."
"Bắt trai thẳng giả gái thì chính đáng quái gì."
Khúc Dạ nhìn quanh căn phòng của Lộ Sinh Nguyên. Căn phòng dưới hầm này diện tích gần một trăm mét. Máy móc la liệt khắp nơi. Có một chiếc giường đôi nằm trong góc. Một chiếc tủ quần áo bằng vải đơn giản. Còn lại không còn gì khác. Đến một cái ghế cho khách ngồi cũng không có.
"Chúng ta ngồi nói chuyện chút đi. Nhưng tôi có thể ngồi ở đâu đây?"
"Trước giờ tôi không bao giờ tiếp khách ở đây nên không có chuẩn bị ghế. Cậu ngồi ở cái giường kia đi."
"Ngồi ở trên giường? Vậy anh ăn uống ở đâu?"
"Tôi ăn với Tiểu Liên ở ngoài. Bộ cậu nghĩ tôi muốn ở dưới hầm suốt cách ly với thế giới bên ngoài luôn hả?"
"Cũng phải."
Khúc Dạ đi quanh căn hầm quan sát một hồi. Anh gõ nhẹ lên bức tường nghe thử âm thanh của nó.
"Bức tường dày như vậy nếu có gì xảy ra bên trong chắc người ở ngoài không biết đâu nhỉ."
Lộ Sinh Nguyên nhìn Khúc Dạ cảnh giác. Không lẽ định giết người diệt khẩu?
"Cậu có ý gì?"
"Đâu có ý gì đâu. Tôi chỉ nhận xét vậy thôi. Anh có biết căn hầm này ban đầu được xây dựng làm gì không?"
"Căn nhà này vốn là của một đại gia thời xưa, được xây cách đây năm mươi năm. Cái thời còn chiến tranh ấy. Hầm được xây dựng để tránh bom. Sau này căn nhà bị bom phá cho tan tành nhưng cái hầm thì còn nguyên. Chủ nhân của nó đem tặng cho một người họ hàng rồi đưa cả gia đình rời đi. Nó qua tay nhiều người cuối cùng lại nằm trong tay một tổ chức bán đấu giá. Tinh Húc và Tiểu Liên đã mua lại nơi này và xây dựng thành bar. Còn tôi thì thuê nhà ở đây."
Khúc Dạ ngồi xuống giường. Cái đệm khá dày. Trong đầu không biết nghĩ đến cái gì chợt mỉm cười.
"Cậu thôi ngay cái kiểu cười khó hiểu đó đi. Cứ thấy cậu cười thế này là tôi lại cảm thấy chẳng phải chuyện tốt lành gì. Nói đi. Cậu bảo cậu có mục đích chính đáng là cái gì?"
"Tôi nghĩ anh đã điều tra và biết được thân thế của tôi rồi. Bố nuôi của tôi là giám đốc của một công ty xuất khẩu đồ may mặc nhưng dạo gần đây công việc không quá thuận lợi. Sắp tới có một bữa tiệc họp mặt của các doanh nhân. Ông ấy muốn tôi đến đó dự tiệc. Tôi đoán là ông ấy muốn giới thiệu tôi với con gái của một đối tác kinh doanh nào đó. Mấy năm nay tôi gặp chuyện này quá nhiều lần. Tôi chán ngấy rồi."
"Sao cậu không nói thật tính hướng của cậu cho ông ấy biết?"
"Tôi nói rồi nhưng ông ta không tin. Cứ liên tục giới thiệu bạn gái cho tôi. Ông ấy còn mang chuyện ông ta có ơn nuôi dưỡng tôi để buộc tôi phải nghe lời ông ta. Tôi không thể từ chối được." Ngừng một lúc anh lại nói: "Thật ra tôi đã từng có một đời vợ rồi."
Lộ Sinh Nguyên kinh ngạc.
"Thật sao?"
"Cách đây bốn năm đã từng cưới vợ. Dĩ nhiên là theo sắp xếp của bố tôi. Ông ấy muốn tôi kết hôn với con gái của một đạo diễn vì để tạo mối quan hệ tốt với giới giải trí chỉ vì em trai tôi muốn làm diễn viên. Cô gái đó biết rõ tính hướng của tôi nhưng vẫn chấp nhận kết hôn vì cô ấy cũng cần cuộc hôn nhân đó để đối phó với gia đình. Cô ấy cũng là một người đồng tính. Sau một năm thì bọn tôi ly hôn. Ai đi đường nấy nhưng vẫn là bạn bè."
Lộ Sinh Nguyên hơi ngẩn người. Trong một chốc không biết phải nói gì. Cái người này nói chuyện của mình mà cứ như đang thuật lại chuyện của ai đó, hơn nữa còn kể bằng giọng điệu châm biếm, không có chút cảm xúc bất lực, khó chịu nào. Không lẽ chịu đựng nhiều đến nỗi thành quen luôn rồi?
"Chuyện ly kỳ nghe như phim ấy nhỉ."
"Ừm. Tôi cũng thấy rất buồn cười."
"Vậy cậu bảo tôi giả làm bạn gái cậu tới đó là muốn làm gì?"
"Tôi đưa bạn gái tới thì ông ta không thể giới thiệu tôi với cô nào được nữa."
"Vậy thì bố cậu sẽ bị chọc cho tức chết đấy. Cậu định trả ơn dưỡng dục tiếp kiểu gì?"
Biết rõ con mình đồng tính, thế mà nó còn đem bạn gái công khai tới bữa tiệc. Tưởng tượng là đủ biết ông chủ Từ sẽ tức giận đến mức nào.
"Bao năm qua tôi đã làm rất nhiều việc cho ông ta. Tôi tự thấy giờ nếu mình từ chối cũng chẳng có gì đáng trách. Ông ta cũng có còn xem tôi là con đâu. Tôi mệt rồi. Muốn đi."
Trong đầu Lộ Sinh Nguyên chợt tưởng tượng đến cảnh một con khỉ bị rơi vào bẫy của người đi săn rồi được một người khác cứu. Người đó nhốt nó vào chuồng, ngày ngày bắt nó làm xiếc, làm đủ trò tiêu khiển cho khán giả xem để kiếm tiền về cho người đó. So sánh có phần hơi khập khiễng nhưng cũng khá giống. Bất giác Lộ Sinh Nguyên giơ tay xoa đầu Khúc Dạ khiến anh kinh ngạc mở tròn mắt. Chính Lộ Sinh Nguyên khi hồi thần lại cũng kinh ngạc về hành động của mình. Anh vội vàng thu tay lại thì bị Khúc Dạ chộp lấy.
"Anh xem tôi là con nít cần sự an ủi sao?"
"Không có. Tôi thấy tóc cậu xấu quá nên muốn vò cho nó xấu thêm thôi."
Khúc Dạ ghé mặt lại gần, mỉm cười hỏi nhỏ: "Thật sao?"
"Bỏ tay ra đi! Làm cái gì đấy? Tôi là trai thẳng nhá. Mấy cái hành động thả thính này không có tác dụng gì với tôi đâu."
Khúc Dạ bật cười buông tay.
"Anh yên tâm. Tôi không có hứng thú với trai thẳng."
Lộ Sinh Nguyên nhíu mày. Tên khốn này bắt anh mặc váy, còn hôn anh, bây giờ thì nắm tay, thế mà lại bảo không có hứng thú với trai thẳng. Ý cậu ta anh là cong nên cậu ta mới làm thế hả?
"Ánh mắt anh nhìn tôi vậy là có ý gì? Đang giận à?"
"Không. Nếu nói chuyện xong rồi thì cậu đi đi. Tôi còn có việc."
"Này, có ai đuổi khách như anh không?"
"Tôi có xem cậu là khách à? Cậu là của nợ, là kẻ thù của tôi."
"Thẳng thắn quá nhỉ. Thế thì tôi phải làm của nợ của anh thật lâu dài mới được."
"Cái quái …"
Khúc Dạ mỉm cười đứng dậy.
"Tôi về đây. Ngày mai tôi sẽ mang đồ đến. Khi đó... anh đừng có mà chạy mất đấy."
"Biến giùm đi!"
Khúc Dạ bật cười, giơ tay chào rồi tự mở cửa đi ra ngoài. Lộ Sinh Nguyên thở dài.
Cửa một lần nữa mở ra. Nhưng lần này người bước vào là Liên Tĩnh. Vừa nhìn thấy bạn, Lộ Nguyên Sinh đã khó chịu nói:
"Sao cậu lại tùy tiện cho người khác vào đây vậy hả?"
"Em đâu có tùy tiện. Anh ta có thẻ VIP của anh Tinh Húc mà. Hơn nữa, em tưởng anh ấy là bạn anh."
"Bạn cái con khỉ, của nợ thì có."
Liên Tĩnh thấy thái độ của Lộ Sinh Nguyên rất bực dọc đột nhiên cảm thấy hứng thú, bước lại gần hỏi:
"Không phải anh lại chọc giận gì Tinh Húc bị anh ấy trả thù đấy chứ? Em thấy anh chàng kia có vẻ không phải là người dễ đối phó."
"Anh mày mà dám chọc giận Tinh Húc à. Tên đó là tình địch của Tinh Húc. Cậu ta không đối phó được thế là tìm mọi cách đẩy cái của nợ này qua cho anh. Cậu thấy có quá đáng không?!"
"Không phải chứ? Trên đời này mà cũng có người anh Tinh Húc không đối phó nổi à? Em không tin đâu. Em nghĩ là anh ấy muốn trị anh đó."
"Trị anh? Anh đã làm gì nên tội?"
"Anh đã gần ba mươi tuổi rồi mà làm việc vẫn quá tùy hứng. Trước giờ ngoại trừ là việc anh có hứng thú hoặc là bị ép thì anh mới chịu làm còn không thì đều bỏ lơ đó. Anh, em và anh Tinh Húc đều mong anh có thể có một định hướng cụ thể cho tương lai. Anh sống như vậy cả đời không được đâu."
Lộ Sinh Nguyên hơi sững người. Đây không phải lần đầu anh nghe những lời như thế. Cách đây một năm, trong ngày sinh nhật của anh, Tinh Húc cũng đã từng nói như thế. Anh biết Tinh Húc nói không sai nhưng khi đó anh vẫn chưa có định hướng cụ thể nào, không có mục đích thực sự. Anh là một người thích tự do.
"Vậy thì có liên quan gì đến cậu ta?"
"Lần đầu tiên em thấy ngoài trừ anh Tinh Húc có một người có thể áp chế được anh đấy."
"Hai người…" Lộ Sinh Nguyên nổi giận. "Hai người dùng thằng nhóc đó để áp chế tôi hả? Quá đáng rồi đó nhé! Bạn bè mà chơi nhau thế à?"
"Người ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải nhóc con đâu."
...***...
Tinh Húc dọn dẹp đồ đạc trong phòng một lần chuẩn bị ngày mai đón Sử Hồng đến ở. Anh muốn cậu có thể chuyển đến luôn hôm nay nhưng Sử Hồng lại muốn ở nhà bồi bố mẹ thêm tối nay nữa. Anh chỉ đành chiều ý.
Tinh Húc cất kết quả xét nghiệm vào cái két nhỏ để trong phòng làm việc, khoá số cẩn thận. Sáng nay anh vừa đến bệnh viện của vị bác sĩ về não mà mình quen biết kia chụp MRI kiểm tra. Và kết quả chuẩn đoán anh thực sự bị dị dạng mạch máu não dẫn đến não bị xuất huyết. Tình trạng vẫn chưa chuyển biến nặng nên chưa cần phải phẫu thuật. Anh chỉ cần uống thuốc và kiểm tra sức khỏe thường xuyên.
Mấy ngày rồi hôm nào Sử Hồng cũng gọi đến bốn, năm cuộc kiểm tra tình trạng sức khỏe của anh. Cậu luôn sợ anh sẽ bị ngất bất cứ lúc nào. Anh chỉ sợ Sử Hồng sẽ đến kiểm tra đột ngột rồi tình cờ phát hiện chuyện của anh thì cậu sẽ lo lắng. Vì vậy anh đã chủ động can thiệp một chút để cậu chuyển đến làm ở một nơi xa hơn. Cậu chỉ có thể đi làm từ sáng sớm đến chiều tối mới về. Vậy thì anh có thể yên tâm ban ngày đi điều trị mà không sợ bị cậu phát hiện mà đêm đến vẫn có thể ôm cậu ngủ mỗi ngày.