Mục lục
THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI - tác giả Sercet
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở về kinh thành, hai vị hoàng tử cùng đi báo cáo nhiệm vụ cho hoàng đế. Đối với khả năng hoàn thành công việc của hai đứa con, hoàng đế rất tán thưởng, đặc biệt là đối với Minh Thành. Ông cho rằng Minh Thành không có năng lực thuật sĩ như Tinh Húc mà vẫn có thể làm xong công việc nhanh như vậy là rất có tiềm năng. Nhất là khi nghe Minh Thành đưa người đến cứu Tinh Húc, ông đối với Minh Thành càng có sự tín nhiệm hơn.

“Con bị Nhật Nguyệt Lâu ám sát đến hai lần, tại sao bây giờ con mới nói? Con có biết chuyện này quan trọng đến thế nào không?”

“Con chỉ muốn xác nhận chính xác lại chuyện này. Trước giờ Nhật Nguyệt Lâu chưa từng động tay với thuật sĩ, vậy mà lần này lại ngông cuồng như vậy. Nhưng sau lần vừa rồi con có thể chắc chắn xác định bọn chúng đang muốn lấy mạng con.”

Hoàng đế tức giận đập mạnh tay xuống bàn vang lên một tiếng rầm rất lớn. Chén trà để trên bàn bị hành động này làm cho nảy lên rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng! Không được. Ta phải liên hệ với các quốc gia khác cùng nhau hợp lực diệt trừ bọn chúng.”

“Xin phụ hoàng hãy bình tĩnh! Nhật Nguyệt Lâu không thể diệt.”

Tinh Húc trợn mắt nhìn Minh Thành.

“Nhị ca, huynh đang nói gì đó? Bọn chúng đang muốn giết đệ đó.”

“Minh Thành, con nói cho rõ ràng.”

“Phụ hoàng, người hẳn đã biết Nhật Nguyệt Lâu vì sao lại hình thành và vì sao nó vẫn đứng vững sau hàng chục năm như vậy. Trong quá khứ và cả hiện tại, không chỉ chúng ta mà những quốc gia không ít lần sử dụng đến sức mạnh của Nhật Nguyệt Lâu để tiêu diệt kẻ thù của mình. Bọn chúng tuy là một tồn tại nguy hiểm nhưng lại là cần thiết. Bây giờ phụ hoàng viết thư kêu gọi, nhi thần tin chắc sẽ chẳng mấy ai đáp lại lời kêu gọi đó đâu.”

Hoàng đế bàng hoàng, mặt tái xanh.

“Nhưng Tinh Húc... Chúng muốn giết Tinh Húc đó. Chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho chúng giết Tinh Húc sao?”

“Xin phụ hoàng đừng quá lo lắng. Con sẽ viết thư gửi cho Lâu chủ của Nhật Nguyệt Lâu thuyết phục hắn ta. Tinh Húc không chỉ là thái tử mà còn là thuật sĩ của Vĩnh Hy quốc. Đệ ấy không thể chết được. Con tin chắc sẽ có cách thuyết phục được hắn bỏ qua vụ giao dịch kia.”

“Không được.” Tinh Húc ngay lập tức phản đối. “Đệ không đồng ý. Cứ cho là nhị ca thuyết phục được hắn tha cho đệ đi. Vậy những người khác thì sao? Nếu bọn chúng lại nhắm đến những tướng lĩnh, những cận thần quan trọng của triều đình ta thì sao? Để mặc cho chúng giết họ?”

“Đây đều là nghiệt mà mấy người đó phải trả. Là do họ tự gánh thôi.”

“Sao huynh có thể nói những lời vô tình đến như vậy? Huynh chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mà bỏ mặc những người khác à? Huynh có từng nghĩ lỡ như có một ngày chúng nhắm tới những người bên cạnh huynh, thậm chí đến cả phụ hoàng cũng không tha thì huynh định như thế nào?!”



“Tinh Húc! Đừng có loạn ngôn! Đệ dám trù chết phụ hoàng.”

“Đệ không có. Đây rõ ràng là việc có thể xảy ra.”

“Thái tử điện hạ, xin điện hạ hãy bình tĩnh lại. Mọi chuyện vẫn chưa đến mức độ nghiêm trọng như vậy.”

Tinh Húc nhíu mày. Sử Tân Vinh từ nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Câu đầu tiên của y lại là như vậy. Tinh Húc nhớ ra người này hình như trong quá khứ có giao dịch rất nhiều với Nhật Nguyệt Lâu, nhất là trong giai đoạn hình thành nên Vĩnh Hy quốc. Sử Tân Vinh chắc chắn sẽ không ủng hộ ý định này của hắn.

“Khang vương, đến thái tử đương triều mà bọn chúng cũng nhắm tới rồi. Ngươi nghĩ phải thế nào mới là nghiêm trọng?”

“Bẩm bệ hạ, bẩm thái tử, theo như vi thần biết Nhật Nguyệt Lâu tuy nhận tiền để ám sát nhưng vẫn có những quy tắc riêng. Thuật sĩ, các vị quan thanh liêm, chính trực, có ơn với dân, tuyệt đối sẽ không đụng đến. Ngoài ra nếu đối tượng ám sát là những người có vị trí quan trọng trong một nước, có liên quan đến sự tồn vong của một quốc gia thì Nhật Nguyệt Lâu cũng sẽ không nhận. Việc bọn chúng nhắm đến thái tử điện hạ những ngày qua hẳn là có nhầm lẫn gì đấy. Chuyện này vi thần sẽ tìm hiểu kỹ càng và cho điện hạ câu trả lời.”

“Nhầm lẫn? Nhầm lần thì có thể tùy tiện giết người sao? Vì sự nhầm lần của chúng mà ta suýt nữa đã bỏ mạng. Đến lúc ta chết rồi thì Khang vương vẫn sẽ nói là nhầm lẫn sao hả?”

“Thái tử điện hạ, chuyện liên quan đến sự tồn tại của Nhật Nguyệt Lâu là vấn đề rất nhạy cảm. Chúng ta không thể diệt, chỉ có thể tìm cách khống chế.”

“Để một tổ chức sát thủ nguy hiểm như vậy tồn tại ngang nhiên, ta thật không hiểu nổi các người nghĩ gì. Nếu các người không dám đụng đến chúng thì để ta.” Tinh Húc kìm nén cơn tức giận đang dâng ngùn ngụt quay qua nói với hoàng thượng: Phụ hoàng, nhi thần hơi mệt. Nhi thần xin phép được về nghỉ ngơi.”

“À.. ừ. Con về nghỉ đi.”

Tinh Húc thi lễ rồi quay đầu ra ngoài. Hoàng đế lo lắng không biết phải làm sao.

“Phụ hoàng, tam đệ vừa trải qua một khoảng thời gian khó khăn xém nửa là mất mạng nên không được bình tĩnh. Xin người đừng trách đệ ấy.”

“Trẫm dĩ nhiên sẽ không trách nhưng con và Sử ái khanh nói sẽ lo liệu tốt việc của Nhật Nguyệt Lâu là thật chứ? Bọn họ sẽ không truy sát Tinh Húc nữa?”

“Xin bệ hạ an tâm. Vi thần chắc chắn sẽ xử lý ổn thoả.” Sử Tân Vinh cúi đầu nói. Hắn nghĩ mình phải thông báo trước cho bên đó một lời. Nhìn thái độ của Đường Tinh Húc có vẻ sẽ không chịu để yên chuyện này.

...***...

Tinh Húc giận dữ rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng. Hắn không ngờ không chỉ nhị ca và ngay cả Khang vương lại dung túng cho một tổ chức sát thủ nguy hiểm như vậy. Cái gì mà nhầm lẫn? Nhầm lẫn một thời gian lâu đến như vậy hay sao. Rõ ràng bọn chúng đã nhắm đến hắn ngay từ đầu. Cho dù không có việc ngày hôm nay thì hắn cũng đã không chấp nhận Nhật Nguyệt Lâu này từ lâu rồi. Hắn không thích việc sử dụng một tổ chức sát thủ thay mình đi tiêu diệt một kẻ nào đó. Kẻ có tội thì cần phải để luật pháp xử trí, nhờ sát thủ làm thì còn vương pháp ở đâu?

Nếu bọn họ e ngại sức mạnh của Nhật Nguyệt Lâu mà không dám ra tay thì để hắn. Một thuật sĩ không được thì nhiều người hợp lực lại còn sợ không diệt nổi bọn chúng sao? Tinh Húc có trong tay tên và thông tin của những thuật sĩ tài ba ở các quốc gia khác. Hắn tin chắc ngoài hắn ra cũng có nhiều người khác không ưa tổ chức sát thủ đó. Chỉ cần có đủ sức mạnh thì dù có thuật sĩ trấn giữ Nhật Nguyệt Lâu cũng không thể trụ được.



...***...

Hai ngày sau đó, tại một vùng núi hẻo lánh, nơi chỉ tồn tại duy nhất một toà lâu đài bằng đá, đại bản doanh của Nhật Nguyệt Lâu. Bình thường rất ít ai qua lại nơi này ngoài người của Nhật Nguyệt Lâu, nhưng hôm nay bỗng xuất hiện một vị khách rất đặc biệt. Đó một nam tử mặc y phục trắng thuần, gương mặt tuấn mỹ đẹp tựa tranh, dáng đi thanh thoát tựa như thần tiên hạ phàm. Những người canh gác cổng Nhật Nguyệt Lâu bị vẻ đẹp này làm cho ngây ngất. Đến lúc định thần lại đã thấy mỹ nhân tiến đến trước cổng. Người đó đột ngột co chân đạp bay cánh cổng trước sự kinh hoàng của tất cả những người đứng đó.

Đột ngột có người xâm nhập lập tức hàng chục sát thủ lao ra bao vây xung quanh người lạ mặt kia. Y dường như không thèm quan tâm đến chúng, hít một hơi thật sâu rồi hét to:

“Phượng Cẩn! Ngươi cút ra đây cho ta!”

Tiếng gọi lớn vô cùng vang vọng khiến tất cả giật mình, nhưng khiến chúng kinh hoàng hơn là kẻ nào lại dám ngang nhiên gọi thẳng tên của Lâu chủ như thế.

“To gan! Ngươi là kẻ nào? Sao dám gọi tên...”

Người kia còn chưa kịp nói xong tên đã thấy một bóng người từ phía sau phóng vụt lên. Nhìn kỹ lại mới thấy đó là Lâu chủ của mình.

“Thanh Ngôn! Ngươi đến rồi!”

Phượng Cẩn vừa gọi vừa nhào về phía người mà y gọi là Thanh Ngôn kia. Nhưng tay còn chưa chạm được vào vạt áo đã bị người kia tung một đạp bay thẳng vào bức tường. Chưa dừng lại, hắn lại lao đến đánh túi bụi vào người Phượng Cẩn.

“A a Thanh Ngôn! Đừng... Đừng đánh mặt a!”

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Lâu chủ của bọn họ võ công cao cường, còn là một thuật sĩ, sao lại cam tâm tình nguyện để cho người đó đánh đập dữ dội thế kia? Bọn họ bắt đầu kháo nhau, đây có phải là Lâu chủ phu nhân trong truyền thuyết mà họ vẫn nghe đồn hay không? Thế ra Lâu chủ phu nhân lại là một nam tử à?

Đánh một thôi một hồi chắc tầm nửa tiếng đồng hồ Thanh Ngôn mới chịu dừng lại. Phượng Cẩn bị đánh cho bầm dập, từ đầu đến chân không chỗ nào còn lành lặn. Thậm chí cả gương mặt mà hắn tự hào là tuấn mỹ không ai bằng cũng đã bị đánh cho biến dạng. Phượng Cẩn vẫn cố giương lên một nụ cười mà hỏi:

“Ngươi đã nguôi giận chưa?”

Tỉnh Thanh Ngôn lúc này đang đứng đạp một chân lên người Phượng Cẩn, gương mặt giận dữ nhưng trong mắt y vẫn đẹp đến say lòng. Hắn nhíu mày nhìn Phượng Cẩn mà nghiến răng:

“Tên khốn nhà ngươi! Sao dám ra lệnh ám sát đồ đệ của ta hả?”

T/g: CP của sư phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK