• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc kệ cô có mắng chửi thế nào, anh cũng nhất quyết không buông cô ra. Tâm Di thật là khóc không ra nước mắt. Cô nhìn anh cứ bám lấy mình như một đứa trẻ, thật sự là cô bất lực rồi.

An Hạo ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Anh cứ ôm chặt cô như thế, nhìn biểu cảm của cô mà không thể không bật cười.

Thật may mắn... may mắn vì sau biến cố ấy, anh và cô vẫn ở bên nhau.

"An Hạo à! Em năn nỉ đó, anh đi tắm đi."

"Không được! Lỡ trong lúc anh tắm, em lén trốn đi mất thì sao?"

"Không mà! Em hứa, trong lúc anh tắm em sẽ nấu bữa tối cho anh."

"Thật không?"

"Thật mà! Em hứa."

"Tạm tin em một lần vậy."

Nói đùa chứ quần áo xộc xệch, cả người toàn mùi hôi thế này, anh khó chịu chết đi được. Bây giờ anh phải mau chóng vào trong tắm trước đã.


Tâm Di nhìn anh đi vào phòng tắm, cô khẽ phì cười. Ừ thì như lời đã hứa, cô sẽ nấu bữa tối cho anh.

Lúc An Hạo bước ra, cô cũng vừa làm xong bữa tối. Bước về phía phòng bếp, anh nghiêng đầu hỏi cô.

"Thức ăn khuya đâu?"

"Đây!"

Cô đưa tay chỉ vào hai tô mì nóng hổi đang toả khói nghi ngút. An Hạo nhìn xong thì không nói nên lời mà chỉ có thể thở dài một hơi.

Tâm Di nhìn biểu cảm của anh, cô nhíu mày tỏ vẻ không vui.

"Thái độ của anh là sao hả?"


"Có... có sao đâu."

"Anh đang chê em không biết nấu ăn có đúng không hả?"

"Làm gì có chứ. Anh hiểu rõ hơn ai hết, bảo em đi nấu ăn thì chẳng thà sai em đi đốt nhà còn dễ hơn."

"Anh... Anh muốn chết có đúng không hả?"

"Hừm... đúng là anh muốn chết... muốn chết trong lòng em."

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng ngọt ngào. Tâm Di đứng đó, đôi mắt dịu dàng nhìn anh thật lâu.

An Hạo đi về phía cô, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình rồi nhỏ giọng nói.

"Nếu như bắt anh phải chết, anh hy vọng có thể chết trong vòng tay của em."

Tâm Di nhíu mày, cô đưa tay lên cốc đầu anh một cái.

"Ăn nói xà lơ! Anh nhịn một bữa sẽ không chết được đâu."

"Ai nói nhịn một bữa? Hình như anh đã nhịn hơn một tháng rồi đó."

"Gì chứ?"

Nghe anh nói cô cũng giật mình. Nhịn ăn hơn một tháng, vậy anh phải làm sao... chẳng lẽ, anh uống nước để sống ư?

"Vợ à! Anh đói rồi."

"Đói thì ăn đi."

"Thật không?"

"Thì thật mà."

Bất trí bất giác, cô cảm thấy ánh mắt của anh nhìn cô có chút kì hoặc. Đại não bắt đầu xử lý thông tin, đến khi cô hiểu được ý anh thì mọi chuyện liền trở nên muộn rồi.

Cơ thể nhỏ nhắn bị anh siết chặt, Tâm Di có thể nghe rõ được cả từng hơi thở của anh. Trong phút chốc, nhịp tim của cô lại trở nên hoảng loạn.

"Anh... Anh muốn làm gì?"

"Tất nhiên là làm chuyện mà anh muốn làm rồi."

[...]

Trên chiếc giường đặt trong căn phòng nhỏ, có hai người đang quấn quýt lấy nhau...

Đặt cô nằm dưới thân mình, anh cúi xuống mạnh mẽ chiếm lấy từng hơi thở của cô. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, kẻ đưa người đẩy cứ day dưa không dứt. Anh hôn cô thật sâu, giống như thể muốn chiếm trọn hết từng hơi thở của cô vậy.

Bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài của anh cũng không chịu yên phận. Lần vào trong chiếc áo mỏng, anh nhẹ nhàng xoa lên bầu ngực đẫy đà của cô. Qua lớp áo nhỏ, anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.

Tâm Di nằm dưới thân anh, bản thân bất lực để mặc cho anh tùy ý làm càn. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai người gần gũi, nhưng với cô thì cảm giác vẫn giống như lần đầu.

Rồi khỏi đôi môi mềm mềm ấy, anh dịu dàng nhìn cô. Khoé môi mỏng kéo ra một nụ cười, anh hơi dùng sức bóp mạnh lên ngực một cái khiến cô phải kêu lên.
"Anh làm gì vậy?"

"Vợ... anh chịu hết nổi rồi."

"Anh thật là..."

"Vợ... chúng ta... sinh một đứa đi."

"Không... ưʍ..."

Còn chưa nói hết câu, Tâm Di đã bị anh cưỡng hôn thêm lần nữa. Bàn tay anh rút ra khỏi áo, lần mò mở từng cút áo trên người cô ra. Cứ như thế, nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, từng lớp vải trên cơ thể hai người đều bị vứt dưới sàn không chút thương tiếc.

Rời khỏi môi cô, anh vùi mặt vào hõm cổ cô rồi để lại trên đó một dấu hôn.

Môi mỏng tham lam hôn xuống rồi ngậm lấy một bên ngực của cô mà l.i.ế.m m.ú.t. Bàn tay anh lần mò xuống dưới, tìm đến nơi ẩm ướt nhất của cô mà ra sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi nhạy cảm ấy.

Nằm dưới thân anh, hứng chịu từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà anh mang lại, Tâm Di nhỏ giọng phát ra những tiếng rêи ɾỉ động lòng người. Mỗi một nơi mà anh hôn xuống đều giống như có vô số con kiến nhỏ cứ lúc nhúc khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
"An Hạo... dừng lại đi mà... em... không chịu nổi nữa."

"Anh còn chưa có làm gì mà."

"Anh đừng chọc ghẹo em nữa mà."

"Vậy em muốn anh phải làm sao... Hửm"

"Ông xã..."

Tất cả sự kiện nhẫn của anh đều bị hai tiếng đó của cô làm cho tan chảy cả rồi. Mà thật sự ra, người anh em của anh cũng không chịu đựng nổi nữa.

Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, anh cầm lấy thứ to lớn ấm nóng của mình đặt trước nơi cửa động ẩm ướt ấy. Khẽ động người một chút, nó chậm rãi di chuyển vào bên trong. Một chút, một chút, rồi lại sâu hơn một chút. Cuối cùng thì thứ to lớn cứng nhắc của anh cũng lấp đầy trong cô. An Hạo khẽ gầm nhẹ một tiếng, nơi thân dưới bắt đầu vận động để làm nhiệm vụ của mình...

Môi lưỡi hai người lại tìm tới nhau, cùng nhau day dưa triền miên không dứt. Nơi thân dưới vẫn điều đặn đ.â.m vào rồi rút ra. Lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng lúc lại mạnh mẽ. Tâm Di nằm dưới thân anh, chỉ biết để mặc cho anh tùy ý làm bừa. Hai cánh tay bị anh giữ chặt, đôi môi nhỏ bị anh hôn lên không chút thương tiếc, cô chỉ có thể phát ra những âm thanh rêи ɾỉ từ trong cổ mà thôi.
Sau một nụ hôn day dưa cuồng nhiệt, anh ghé vào tai cô rồi nhỏ giọng hỏi.

"Có thoải mái không?"

"Ưʍ... rất tốt..."

"Chỗ nào tốt?"

"Anh xã..."

"Bà xã à! Em bỏ đói anh lâu như vậy, có phải nên bù đắp cho anh rồi không?"

"Chẳng phải... em đang lấy thân bù đắp sao hả?"


"Là em nói đó, xem lần này anh có làm chết em hay không."


"Ưʍ..."


Tâm Di khẽ kêu lên khi anh dùng sức đ.â.m vào nơi ẩm ướt đó. Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí bỗng chốc liền trở nên nóng hẳn lên. Trên chiếc giường nhỏ, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau. Kẻ đưa người đẩy, day dưa triền miên cả một đêm...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK