Đám người vừa xuất hiện, chẳng biết chuyện đầu đuôi thế nào. Chỉ dựa vào lời nói và hành động của Đới Hân Hân mà vội chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt dò xét đặt lên người cô. Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Tâm Di thấy rất khó chịu.
“Sao hả? Cô có xin lỗi hay không?”
Nhìn thấy người ta kéo lại mỗi lúc một đông hơn, Đới Hân Hân ỷ vào việc cô ta đang có thai mà càng thêm vênh váo. Hất cằm lên nhìn Tâm Di, cô ta nói với giọng đầy thách thức.
“Nếu như cô không xin lỗi vậy thì đừng trách tôi.”
“Đúng đó! Cô gái trẻ à, người ta đang có thai, cô lại gây sự là không tốt lắm đâu.”
“Phải đó phải đó.”
Đám dân buôn dưa lê kia không biết chuyện gì mà cũng hùa theo Đới Hân Hân, cho rằng cô mới là người có lỗi. Đứng trước lời chỉ trích của bọn họ, Tâm Di siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt tức giận nhìn về phía Thẩm Thiên Nam.
“Rốt cuộc các người muốn thế nào?”
“Chẳng phải vợ của tôi đã nói rồi sao, cô ấy muốn cô xin lỗi kia mà. Chỉ cần cô xin lỗi thì cô ấy sẽ đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho cô.”
Nói rồi, cô ta lại đưa tay lên, nhắm vào gương mặt non nớt của Ngọc Mai mà đánh xuống. Ngọc Mai yếu đuối, lại chẳng thể chống đối lại khách hàng, chỉ có thể đứng im để mặc cho cô ta tùy ý làm loạn.
Tâm Di đứng đó nhìn, thật sự là không thể nhịn được nữa. Trước khi cái tát của cô ta giáng xuống, cô đã kịp giữ chặt lấy cổ tay của cô ta.
“Dù cô có là ai đi nữa thì cũng không thể tùy ý đánh người.”
Tâm Di cau mày, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Đới Hân Hân. Cô ta nghe mấy lời cô nói, càng nghe lại càng thêm tức giận.
“Tao thích đánh người thì đã sao hả? Tao là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Đới, ai dám ngăn cản tao?”
Mọi người ở đó xem như đã rõ thân phận của cô ta. Ở Đông Hà này ai mà lại không biết, Đới gia quyền cao chức trọng, là tập đoàn lớn nhất quản lý tất cả một chuỗi các cửa hàng tiện lợi. Hơn nữa, Đới Anh, ông nội của Đới Hân Hân còn là cựu Cục trưởng cục cảnh sát cấp cao. Có thể nói, muốn tiền có tiền muốn quyền thì liền có quyền.
Có lẽ, cũng vì điều đó nên Đới Hân Hân mới xem trời bằng vung, tự tung tự tác, chẳng biết sợ ai. Cũng chẳng trách, Thẩm Thiên Nam lại vì cô ta mà phản bội lại mối tình mấy năm của Tâm Di.
Ngọc Mai nghe xong, chắc cũng đã tự biết thân biết phận của mình. Đi tới trước mặt Đới Hân Hân, cô gái đáng thương chỉ có thể cuối đầu xin lỗi.
“Đới tiểu thư, là tôi có mắt như mù, không biết bản thân đã đắc tội đến cô. Xin cô đại nhân đại lượng mà tha thứ cho tôi.”
Có được lời xin lỗi của Ngọc Mai, Đới Hân Hân lại càng thêm đắc ý. Đôi mắt hai mí nhìn về phía Tâm Di, giọng nói sắc sảo vang lên khiến người nghe lập tức khó chịu.
“Muốn tôi tha thứ cũng không phải là không thể. Trừ phi cô ta quỳ xuống xin lỗi tôi.”
Vừa nghe qua ai cũng biết, cô ta là cố tình gây sự. Nhưng biết rồi thì sao chứ, ai lại dám gây sự với tiểu thư nhà họ Đới đâu.
Ngọc Mai mím môi, ánh mắt khó xử nhìn về phía Tâm Di. Cô đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo kèm theo sự tức giận mà nhìn chằm chằm Đới Hân Hân. Rõ ràng là cô ta cố ý nhắm vào cô, dùng quyền lực của mình để bắt cô phải cúi đầu đây mà.
Nếu chỉ là một mình cô, cô sẽ không bao giờ cúi đầu với loại người này. Nhưng bây giờ, lại có thêm một người khác bị kéo vào, cô không thể để chuyện của mình làm liên lụy đến cô gái nhỏ ấy.
“Chỉ cần tôi xin lỗi thì cô sẽ bỏ qua cho cô ấy đúng không?”
“Đúng vậy! Sao hả, có cần suy nghĩ lại chút không?”
“Cô không được nuốt lời.”
“Tất nhiên!”
Tâm Di siết chặt hai tay thành nắm đấm. Cô chậm rãi đi tới trước mặt cô ta, cố gắng kiềm nén sự tức giận của mình. Đới Hân Hân nhìn thấy cô như thế, trong lòng liền rất phấn khích.
“Mau lên! Tôi không có kiên nhẫn đâu.”
“Cô Đới! Tôi xin lỗi.”
“Gì chứ? Cô nói nhỏ quá, tôi nghe không rõ.”
“Cô…”
“À! Mà cô phải quỳ xuống xin lỗi thì mới có thành ý chứ.”