• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thùy Dương xuống xe, lúc đóng cửa ô tô lại còn không quên hôn gió mấy cái với sếp trên xe.

Vừa đi vừa cúi đầu đọc tin nhắn Đặng Minh Duy gửi đến từ lúc chiều, Ngô Thùy Dương đâm sầm vào ai đó, đang định vội vàng xin lỗi thì ngẩng mặt lên thấy một khuôn mặt đẹp trai đang cúi nhìn cô.

Ngô Thùy Dương quyết định đâm đầu vào người ta thêm lần nữa, lần này cố tình đâm mạnh hơn.

“Anh đau.” Đặng Minh Duy bất lực lên tiếng.

Ngô Thùy Dương lại cố tình lùi lại 2 bước rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Ui em xin lỗi anh ạ, em đang mải xem điện thoại nên không để ý.” Giọng cô khách sáo như không quen biết trai đẹp trước mặt.

Đặng Minh Duy cũng không để cô diễn trò không quen biết với anh, kéo tay cô lại nhẹ nhàng ôm, dịu dàng xoa đầu cô: “Sao hôm nay về muộn thế? Mệt không em?”

Ngô Thùy Dương tính tiếp tục trêu anh, cuối cùng lại vì cái ôm kia và cả cái giọng nhẹ nhàng kia lại không nỡ.

“Mệt lắm, không gặp anh ở đây thì chắc ngã vào bồn hoa kia vì hết năng lượng rồi.” Ngô Thùy Dương nũng nịu nói.

Đặng Minh Duy bật cười: “Anh cũng thế, hết năng lượng suýt thì ngã, cũng may ngã vào tim em.”

Ngô Thùy Dương cũng phì cười, đưa tay đánh vào lưng anh hai cái.

Tính ôm anh thêm một lúc, nhưng ngoài trời không có gió nên rất nóng.

Cô buông anh ra rồi chống tay nói: “Còn nhiều thứ muốn tính sổ với anh lắm, nhưng mà dưới này nóng chết mất. Chưa gì em đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, hay là lên phòng em đi, trong phòng điều hòa vẫn mát hơn. À chiều nay Uyên về quê rồi nên anh không cần ngại.”

Nói xong, Ngô Thùy Dương không cảm thấy có gì sai nhưng bạn trai cô lại chớp mắt ngạc nhiên nhìn cô: “Hả?”

“Sao à anh?”

“Em rủ anh lên phòng?” Đặng Minh Duy chớp chớp mặt, ra vẻ thiếu nữ e thẹn.

Ngô Thùy Dương nghĩ ngợi một lúc, ngẫm lại lời nói của mình.

Ừmm có vẻ hơi gây hiểu nhầm thì phải.

“Này Đặng Minh Duy, anh nghĩ cái gì đấy?” Cô đưa tay đánh anh một cái.



“Nghĩ như em nghĩ. Được rồi đi thôi.”

Anh kéo tay cô đi.

Ngô Thùy Dương cảm thấy có gì đó sai sai, liền kéo anh lại: “Không đi nữa, dưới đây nói cũng được.”

Đặng Minh Duy cười, tiếp tục trêu cô đến đỏ mặt.

Ngô Thùy Dương không ngại giơ chân đá anh.

“Dạo này hở một cái là bạo lực với anh rồi đấy.”

“Tại anh xứng đáng!”

Ngô Thùy Dương không thèm liếc anh một cái, đi thẳng về phía cửa vào tòa nhà.

Rất nhanh Đặng Minh Duy cũng xuất hiện ở trong thang máy cùng cô.

Thang máy dừng ở tầng 12, Ngô Thùy Dương bước đi trước, Đặng Minh Duy cũng đi ngay bên cạnh.

Tay bị ra mồ hôi, Ngô Thùy Dương ấn vân tay mở cửa phòng mãi không xong.

Đặng Minh Duy đứng bên cạnh, tay vẫn nắm tay cô, không quên trêu: “Không sao, không cần gấp thế.”

Khi nãy thì cô bắt nhịp hơi chậm, giờ thì kịp thời hiểu anh muốn nói cái gì.

“Anh cút!”

Cô định đá anh một cái thì cửa phòng bên cạnh mở ra.

Ngô Thùy Dương giật mình, 1206 là phòng trước kia của Hoàng Phương Bảo Anh, sau khi chuyển đi vẫn để trống, sao bây giờ lại có người ở?

Cô quay qua nhìn, đúng lúc bạn nữ vừa mở cửa phòng đi ra cũng đang nhìn về phía cô, đúng hơn là nhìn bạn trai cô trước, sau đó mới nhìn sang cô.

Ngô Thùy Dương không rõ là ai, chỉ cảm thấy rất quen, nhưng cũng lễ phép gật đầu chào một cái, cũng có thể là hàng xóm mới, hàng xóm mới rất xinh đẹp, lại còn có khí chất.

Cô quay lại thì vân tay đã hợp lệ, cửa đã được mở ra.

Ngô Thùy Dương vẫn đang nghĩ, chị gái kia là ai mà cô trông rất quen, đang định nhìn thêm một lần nữa thì chị gái đã đi qua cô.

“Minh Vy không ngủ được, đòi anh về.” Đặng Minh Duy đọc tin nhắn xong, cất điện thoại nói.

“Bố mẹ đi công tác hết hả? Thế mà anh để con bé ở nhà một mình à? Đi về nhanh đi.”

“Thật tiếc.”

Đặng Minh Duy ra vẻ tiếc nuối, Ngô Thùy Dương vẫn đang bắt kịp sóng của anh, vẫn hiểu anh đang tiếc cái gì.

Cô thật lòng muốn đá anh một cái.

“Ôm anh một cái.”

Đặng Minh Duy nói rồi kéo cô lại vòng tay ôm lấy.

Ngô Thùy Dương vùi đầu vào anh, cả một ngày mệt mỏi, lại mãi đến sáng mới ngủ, giờ phút này xem ra vẫn rất đáng hưởng thụ.



Cô thích ôm anh như vậy, càng muốn ôm lâu hơn một chút, ôm bù ngày hôm qua không được ôm anh.

Lúc này bao nhiêu thứ cô muốn nói đều không có ý nghĩa gì nữa.

Thấy anh không muốn nhắc đến, Ngô Thùy Dương cũng không nỡ nhắc đến, nhắc đến chuyện không vui cũng khiến tâm trạng thêm xấu đi.

“Anh không buồn nữa, không phải lo lắng cho anh. Thực sự xin lỗi em, hôm qua anh mệt quá nên về đến nhà liền đi ngủ, không biết em lại lo lắng cho anh như vậy. Trưa nay tỉnh dậy ngồi nghe hết 50 phút số voice em gửi qua, anh không nỡ để em khóc như thế.”

“Hôm qua lúc xem lại video anh bị run tay, em rất xót anh biết không hả?”

Đặng Minh Duy xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh biết, biết công chúa của anh vì anh mà đau lòng, cũng rất giận anh vì đã không cho em có cơ hội an ủi anh. Anh hứa sẽ không có lần sau ạ.”

Cô thật lòng không muốn buông anh ra, nhưng lại nghĩ đến Minh Vy ở nhà một mình, cô giúp việc ngủ ở phòng dưới nhà, một mình con bé trên phòng nhất định sẽ rất sợ nên không nỡ giữ anh lại.

“Lát nữa công chúa nhà anh muốn gọi video, anh phải nói chuyện với em 2 tiếng. Sáng mai em không phải đi học cũng không phải đi làm, mai ngủ dậy em về nhà.”

Đặng Minh Duy gật gật đầu: “Được ạ. Giờ vào tắm rồi anh về cho Minh Vy xong thì sẽ gọi cho em.”

Ngô Thùy Dương cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Đặng Minh Duy đợi cô vào phòng khóa cửa rồi mới quay đi.

Ngô Thùy Dương không vội đi tắm, cô quyết định nằm lăn ra ghế, lấy điện thoại gọi cho Uyên, cô vẫn tò mò rốt cuộc chị gái khi nãy cô thấy là ai mà quen như thế.

“Không, chưa gặp lần nào, nhưng nhìn có nét giống Annie không?”

Ngô Thùy Dương ngẫm lại một chút, hình như có vẻ giống: “Hình như có.”

“Ừ thế là người yêu cũ của bạn trai mày đấy.”

Ngô Thùy Dương từng nói cho Uyên biết bạn gái cũ của Đặng Minh Duy là chị gái của Bảo Anh, thế nào Uyên vẫn nhớ và chắc chắn như vậy.

“Thế mày vẫn chưa xem xem dung nhan bạn gái cũ của bạn trai như nào à?”

“Chưa, nhưng nếu như là chị gái tao vừa nhìn thấy, thì có xinh hơn tao.”

Năm chữ cuối cùng, Ngô Thùy Dương nói nhỏ hơn hẳn.

Cô nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp của chị gái khi nãy, tự nhiên cảm thấy có chút tự ti.

Bởi vậy lúc trước nghe anh kể về bạn gái cũ, nghe đến là chị gái của Bảo Anh cô cũng đã tưởng tượng ra dung nhan như thế nào, lại thêm xuất sắc giành học bổng của NUS, cô lại càng không có can đảm đi xem người ta như thế nào.

Hơn nữa cũng cảm thấy không cần thiết.

Nhưng lúc này thì đối gặp rồi, vẫn là rất tự ti.

Uyên vừa nói chuyện tiếp vừa đi tìm ra Instagram của chị gái Bảo Anh, rồi kiếm ảnh gửi qua cho cô.

Ngô Thùy Dương chớp chớp mắt vài lần, nhìn thế nào cũng vẫn thấy giống chị gái vừa nãy cô gặp.

“Ừm giống, bảo sao khi nãy gặp, lúc tao quay qua thấy chị ý vừa nhìn anh Duy xong rồi mới quay qua nhìn tao.”

“Gặp ở đâu? À, gặp ở cửa phòng? Ngô Thùy Dương! Mày dẫn anh Duy về phòng làm gì?”

“Tính tâm sự tuổi hồng nhưng dưới nhà không có lại nóng, trên phòng có điều hòa mát hơn.”



“Tao mách mẹ Hạnh nhà mày.”

Ngô Thùy Dương: “…”

Cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Mà cùng lúc đó, ở dưới sảnh tước tòa chung cư, Đặng Minh Duy đi từ thang máy ra thì gặp bạn gái cũ Hoàng Phương Bảo Trang đi vào, trên tay cầm túi đồ mua ở siêu thị ngay bên dưới sảnh tòa nhà.

Hoàng Phương Bảo Trang không bất ngờ khi gặp Đặng Minh Duy ở đây, bởi vì vừa rồi ở trước cửa phòng cô đã đủ ngỡ ngàng, đâu ai ngờ rằng lại ở ngay sát cửa phòng với bạn gái mới của bạn trai cũ, lại còn gặp người ta hạnh phúc nắm tay nhau.

Cô vẫn nhớ dáng vẻ của bạn gái của anh, cô bé kia nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp, lại rất nhõng nhẽo, giọng nói dễ thương, so với cô thì rất khác.

Trước kia cô không thể làm nũng được như thế, cũng không đáng yêu như vậy.

Cô cũng vẫn nhớ khuôn mặt vui vẻ cùng với ánh mắt nuông chiều vừa rồi của Đặng Minh Duy nhìn bạn gái anh, rất dịu dàng.

Còn Đặng Minh Duy lúc này thì đang rất ngạc nhiên, anh chớp mắt mắt hai cái xác nhận đúng là mình không có nhìn nhầm.

Hơn 4 năm không gặp, ai cũng rất khác, từ lúc chia tay, cho dù có học chung trường cũng không gặp nhau lấy một lần nào, sau đó Đặng Minh Duy lại còn về nước.

Chỉ có Đặng Minh Duy mới không biết được tin tức về Bảo Trang chứ cô thì không muốn cũng không thể không biết tin tức của anh, đơn giản là Đặng Minh Duy rất nổi tiếng.

Đặng Minh Duy không nghĩ nhiều, lên tiếng chào hỏi trước, dẫu sao chia tay thì cũng là bạn, lại còn học cùng lớp 12 năm liền.


"Lâu lắm không gặp."


Bảo Trang vốn định đi thẳng không dừng lại nhưng nghe Đặng Minh Duy lên tiếng trước thì liền dừng bước, quay lại chào anh.


"Ừ, không biết nên bảo rất vui gặp lại hay là rất không may gặp lại bây giờ?"


"Chắc là không may vì nhìn em có vui vẻ gì khi gặp lại đâu."


Cô không bất ngờ, Đặng Minh Duy vẫn rất thẳng thắn như thế.


Đặng Minh Duy cũng không biết nói thêm gì, hơn nữa anh cũng đang vội vàng đi về với Minh Vy nên chào một câu rồi đi luôn.


Cho đến lúc nói chuyện với Ngô Thùy Dương, chưa kịp để cô tò mò nhắc đến việc gặp bạn gái cũ của anh thì Đặng Minh Duy đã kể lại cho cô nghe mình vừa gặp bạn gái cũ, giọng nói thoải mái chẳng có gì giấu giếm khiến Ngô Thùy Dương cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK