• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn 10 giờ tối, Ngô Thùy Dương thực sự không muốn đi ăn quá nhiều, sẽ rất khó ngủ, nghĩ ngợi một hồi, vẫn là nên đi ăn phở, ăn xong đi bộ một chút cũng không quá no nữa.

Dẫn Đặng Minh Duy vào quán phở cô vẫn hay ăn ở khá gần trường, vừa bước vào, cô tính quay ra luôn nhưng lại không kịp.

Các anh chị và các bạn trong câu lạc bộ đang ở trong này, buổi tối mọi người hẹn nhau đi xem phim, nhưng Ngô Thùy Dương từ chối vì phải đi dạy, kết quả là hiện tại mọi người đang đi ăn, đúng là bắt gặp cô đi ăn, lại còn là đi cùng với một người rất đẹp trai.

Lỡ để mọi người thấy mình, Ngô Thùy Dương không có cách nào để né tránh, cũng biết nếu có giải thích như thế nào cũng không tin, chính là cô từ chối đi chơi cùng mọi người để đi chơi cùng bạn trai.

Ngô Thùy Dương kéo tay Đặng Minh Duy bảo anh giúp cô gọi một tô phở gà, sau đó ở bàn đợi cô một chút.

Hít thở thật sâu, Ngô Thùy Dương quyết định đi lại bàn chào hỏi mọi người trong câu lạc bộ, tận 15 người, mỗi người trêu một câu chắc chắn cô không có đất để giải thích.

Vừa đi lại, chị chủ nhiệm câu lạc bộ liền lên tiếng:

“Ôi, tôi còn tưởng em sẽ đi vào luôn và làm như không quen biết chúng tôi cơ?”

“Em đi dạy, hôm nay em bận! Em lừa mọi người thế à Bắp?”

“Lại còn dám bảo không có bạn trai, thế mà ai cũng tin là thật. Tôi thấy không thuyết phục lắm, vì làm gì có ai xinh như thế lại không có bạn trai, hóa ra đúng là mình tin sai người.”

Mỗi người nói một câu, Ngô Thùy Dương nhất thời không biết nói gì.

“Sao em không giải thích gì đi?”

Ngô Thùy Dương bĩu môi, cô giải thích thì mọi người sẽ tin sao?



“Em đi dạy thật, em vừa mới về, anh em đưa em đi ăn rồi gặp mọi người. Em mà nói dối thì em sẽ không cao lên được.”

“Anh em? Anh trai mưa hả? Bé Dương càng ngày càng biết nói dối rồi.”

Mọi người trong nhóm đều cười lên, Ngô Thùy Dương lại không biết nói gì nữa, mọi lời giải thích đều không có tác dụng.

“Được rồi, cô chính thức làm mất lòng tin của chúng tôi rồi, lại cùng bạn trai đi, tuần sau đi họp tôi mới hỏi tội cô, dám lừa chúng tôi.”

“Em thề, những lời em nói không có một chữ nào sai sự thật cả, kia không có phải bạn trai em mà.”

Chị gái Thùy Dương chơi thân nhất trong câu lạc bộ liền lên tiếng trêu cô:

“Vậy giới thiệu cho chị đi, đẹp trai thế!”

Ngô Thùy Dương cứng họng, bỗng không biết nói gì nữa, khuôn mặt ngơ ra, biểu cảm của cô cũng khiến mọi người cười bò.

Không dám ở lại nói thêm câu nào nữa, Ngô Thùy Dương chào mọi người rồi đi lại bàn Đặng Minh Duy ngồi xuống.

Nhanh chóng phở gà của cô được mang ra, Đặng Minh không ăn thêm nữa, vừa rồi livestream anh đã uống tận 2 ly nước nên rất no.

Khuôn mặt anh lại đang không biểu cảm gì cả, lau đũa và thìa đưa cho cô xong rồi không nói một lời nào.

Không phải là lại đang dỗi cái gì đấy chứ?

“Này Đặng Minh Duy, sao anh lại mang cái bản mặt như thất tình thế kia?”

Đặng Minh Duy liếc nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày:

“Em gọi anh trai em kiểu gì thế? Ai cho phép gọi người lớn mà gọi cả họ và tên ra như thế?”

Ngô Thùy Dương: “…”

Rõ là vừa rồi anh nghe cô nói chuyện cùng mọi người, nên là lại không vui rồi.

Nhưng rõ ràng là cô có nói sai chữ nào đâu?



Không phải là bạn trai còn gì nữa?

“Anh thử để bộ mặt đấy nữa xem, em đá anh một cái!”

Ngô Thùy Dương liếc nhìn Đặng Minh Duy đe dọa.

Anh không thèm để ý đến lời cô nói, tiếp tục duy trì vẻ mặt không vui:

“Ai là anh em gì của em?”

Cái tên này, vẫn là đang dỗi cô giới thiệu với mọi người là anh trai, Ngô Thùy Dương bĩu môi:

“Thế thôi anh làm em em luôn đi, trước anh gọi em là chị nghe cũng vui lắm. Gọi chị một tiếng đi nào!”

“Ngô Thùy Dương!”

Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ tên của cô ra, với khẩu khí rất muốn đánh cô.

Ngược lại, Ngô Thùy Dương rất thích trêu cho anh giận dỗi, sau đó cô sẽ đi dỗ anh.

“Tiểu Duy à, anh lại giận dỗi gì em đấy?”

Đặng Minh Duy cứng họng không biết nói gì, tuần trước Ngô Thùy Dương còn gửi cho anh một cái video, chó nhà cô đang sủa rất ồn ào, sau đó cô liền quát hai tiếng “Tiểu Duy”, con chó liền lập tức im lặng.

Lúc xem được video, anh đã bày ra vẻ mặt không biết nói gì, anh rất bất lực với Ngô Thùy Dương.

Giờ lại tiếp tục lấy cái tên rất buồn nôn “Tiểu Duy” kia để gọi anh.

Đặng Minh Duy bày ra vẻ mặt 3 phần bất lực, 7 phần muốn đánh cô một cái cho đỡ láo.

Ngô Thùy Dương vừa cười lại tiếp tục ăn, cô rất vui vẻ mỗi khi trêu Đặng Minh Duy.

Ngô Thùy Dương lấy đầu còn lại của đôi đũa chọc chọc vào tay anh:

“Ơ kìa, anh lại dỗi một người xinh như em à?”

“Em xinh bao giờ?”

Ngô Thùy Dương bị sặc một chút, ai kêu cô cho hơi nhiều ớt chưng chứ?

“Thế mà có người bảo là, chưa bao giờ anh lại cảm thấy tự ti đến như thế, anh không biết làm như thế nào để lấy lòng một cô gái xinh đẹp như em.”

Ngô Thùy Dương hí hửng liếc nhìn Đặng Minh Duy, anh có vẻ lại tiếp tục không biết nói lại gì với cô nữa rồi.

Dạo gần đây Ngô Thùy Dương rất to gan, rất thích trêu anh mà không còn ngại ngùng gì cả.

Cô cố tình nhắc lại lời mà anh nói hôm anh say không nhớ gì, trước đó anh hỏi cô anh đã nói gì, nhưng cô nhất định không hé nửa lời, sau đó thì cứ cố tình cắt từng câu một của cuộc trò chuyện để trêu anh đến không biết nói gì.


Ngô Thùy Dương vẫn không dừng lại:


“Anh có muốn lấy lòng em không? Lát nữa mua kem cho em ăn nhé?”


“Lạnh như thế này hết bingsu rồi kem, em thích chết à?”


Lúc này cô lại lắc lắc đầu, giọng ngọt xớt:


“Ai lại thích chết, em thích Tiểu Duy.”


Đặng Minh Duy không còn biết nói lại gì, anh hoàn toàn bất lực.


Tiểu Duy trong miệng cô nói ra, anh còn không biệt được là cô gọi anh hay là gọi chó ở nhà của cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK