"Nương, con muốn luyện võ, con muốn luyện võ..."
"Luyện võ cái gì? Nói còn không rõ, luyện võ thế nào được, đi đi, đi chơi đi! Đừng trở ngại nương ngươi kiếm tiền!" Lâm San không kiên nhẫn phất phất tay, tiếp tục vùi vào đống sổ sách.
Tiểu tử kia nắm góc áo nàng không chịu nghe lời: "Nương, con muốn luyện võ.. Luyện võ..."
Rốt cục, Lâm San nổi giận: "Vân Thành, ngươi lại phiền ta, ta sẽ mang Như Hoa nhà Vương lão bản đến nhà chúng ta chơi!"
Tiểu tử kia ngẩn ra, cô đơn xoay người, lắc lư...
"Phu nhân." Tiểu Lục vừa mới vào nhìn không nhịn được, "Thiếu gia còn nhỏ như vậy, người dọa hắn làm gì? Người cũng không phải không biết tiểu thư nhà Vương lão bản kia thấy thiếu gia liền thích, thiếu gia hôm qua còn bị dọa khóc."
"Cái gì?" Lâm San kinh hãi, "Hôm qua Như Hoa kia ăn đậu hủ con ta?"
"Không chỉ Như Hoa, hôm qua nhũ mẫu ôm thiếu gia ra ngoài xem biểu diễn ảo thuật, bị mấy tiểu thư phụ cận vây quanh, trừ bỏ Vương lão bản, còn có Tiền lão bản, Lý lão bản, Dương lão bản..."
"Đùa giỡn gì chứ!" Lâm San nhất thời nổi giận, "Đậu hủ con ta cũng dám ăn, một đám đều không muốn sống có phải hay không? Không được, ta muốn đi tìm bọn họ tính sổ!" Lâm San bỏ sổ sách lại, hấp tấp đi ra ngoài.
Tiểu Lục ở phía sau vội vã kêu: "Phu nhân, ngươi đừng đi, bên ngoài có..."
Lâm San đâu thèm nghe nàng nói gì, kéo tay áo chuẩn bị đi ra cửa phân xử, kết quả mới vọt tới tiền đường, đã bị một đám phu nhân lập tức vây quanh.
"Ai u, Liên phu nhân, ngài đã đến! Như Hoa nhà ta nói thích Vân Thành nhà ngươi, ta xem hai đứa nhỏ rất xứng, không bằng đính hôn sớm một chút, ngươi xem thế nào?" Vương phu nhân cười tủm tỉm chào đón.
"Khi nào thì đến phiên ngươi? Như Hoa nhà ngươi béo như heo, sao có thể so với chúng ta?" Tiền phu nhân một phen đẩy Vương phu nhân ra, hướng Lâm San nói, "Muội tử, đừng nghe nàng nói bừa, vẫn là nhà chúng ta tốt hơn nhiều, vừa nghe tên liền thấy vui hơn, nhiều tiền hơn, về sau cưới về tuyệt đối là tiền tài cuồn cuộn!"
"A! Cưới vợ chiêu tài, còn không bằng thỉnh thần tài đâu!" Lý phu nhân lao vào vòng vây, bắt lấy tay Lâm San, "Liên phu nhân, bọn họ đều bậy lắm! Nữ nhi nhà chúng ta mới tốt, tài đức vẹn toàn, tinh xảo đặc sắc, đi chỗ nào tìm được cô nương tốt như vậy!"
Lâm San lau mồ hôi: "Nữ nhi nhà các ngươi đều lớn tuổi hơn phải không?"
"Việc này thì đã sao? Nữ hơn ba, ôm cục vàng, con ngươi nếu cưới nữ nhi nhà chúng ta, có thể ôm năm cục vàng!"
Lâm San: "..."
"Đi đi, đều lớn như vậy đến đây náo loạn cái gì chứ? Liên phu nhân, Phương Nhi nhà chúng ta mới tốt, cùng Vân Thành của ngươi rất xứng!"
Lâm San muốn khóc: "Phương Nhi nhà các ngươi là nam mà?"
"Chính vậy! Nam nhi náo nhiệt làm gì? Biến thái! Như Hoa nhà ta gia mới tốt!"
"Nhà chúng ta tốt hơn nhiều!"
"Nữ nhi của ta mới là tốt nhất!"
"..."
Trong một mớ ồn ào, Lâm San rốt cục chịu không nổi, chạy thoát ra ngoài: "Má ơi, thế giới này rất khủng bố! Ta làm nương nhưng không bảo hộ hắn được, vẫn là cho hắn học võ đi!
Lâm San quả quyết cho con học võ.
Trong viện, Liên Phong đang luyện đao, thấy Lâm San vẻ mặt oán giận lại đây, thu hồi đao hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm San căm giận nói: "Ta quyết định, cho con chúng ta học võ!"
Liên Phong bật cười: "Vân Thành mới hai tuổi rưỡi, nàng gấp gì chứ?"
"Này không thể không gấp!" Lâm San vì thế đem chuyện vừa rồi từ đầu tới đuôi nói một lần, nói xong còn bóp cổ tay thương tiếc, "Sớm biết như vậy, sẽ không sinh con trai, sinh nữ nhi thật tốt..." Nói xong lại bắt đầu cố tình gây sự, "Này đều tại chàng, không có việc sao lại cao cường vậy làm chi? Làm hại con chúng ta, nhỏ như vậy liền một thân đào hoa... Đúng rồi! Nghe nói hôm qua ở võ quán có nữ nhân đến tìm chàng, bộ dạng còn rất xinh đẹp! Sao lại thế này? Thành thật nói chàng có phải hay không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt..."
Nàng càng nói càng vô lý, Liên Phong thân thủ mau lẹ, bưng kín miệng nàng: "Nàng toàn nói chuyện vô nghĩa."
"Cái gì vô nghĩa... Ta đây là... Ngô... &*^&%*"
"Đó là nữ đệ tử của Thần Kiếm sơn trang."
"Cái gì?! Quý Bạch Vũ phái người tới tìm chàng?" Lâm San có chút ngạc nhiên, sau sự kiện đã xảy ra ba năm trước, Quý Hồng Lân vùi thây trong thạch thất, Quý Bạch Vũ để lại giải dược rời đi, nàng cùng Liên Phong cũng chưa gặp lại người này. Sau lại có đồn đãi nói, hắn giải tán Hồng Lân Giáo, cải danh là Tần Vũ, dùng vàng bạc tài bảo Quý Hồng Lân nhiều năm cướp đoạt dựng nên Thần Kiếm sơn trang, hơn nữa nhanh nổi danh giang hồ, trở thành nhân sĩ chính phái, sự thực làm Lâm San kinh ngạc không thôi.
Nay hắn bỗng nhiên phái người đến tìm Liên Phong, này đến tột cùng có dụng ý gì? Lâm San không nghĩ ra, đem ánh mắt nghi hoặc hướng về Liên Phong.
"Nàng tới đưa thiệp mời." Liên Phong giải thích.
"Thiệp mời gì?"
"Từ hai mươi lăm năm trước, sau khi tiền nhiệm võ lâm minh chủ Tần Hạo Thiên một nhà bị hại, võ lâm như rắn mất đầu, lần này Thần Kiếm sơn trang cử hành đại hội võ lâm, đúng là muốn chọn ra một người tài đức vẹn toàn làm minh chủ, thống lĩnh quần hùng."
Thì ra là thế, không phải tìm đến phiền toái bọn họ? Lâm San nhẹ nhàng thở ra, bất quá rất nhanh lại nhận thấy được điều gì: "Chàng nói... Võ lâm minh chủ trước tên gọi là gì?"
"Tần Hạo Thiên."
Lâm San ngẩn ra, miệng há thành hình chữ O: "Tần Hạo Thiên? Tần Vũ? Bọn họ sẽ không là..."
"Nàng đoán đúng." Liên Phong gật đầu, "Năm đó Quý Hồng Lân dụng độc sát hại toàn gia Tần Hạo Thiên, còn mang theo đứa con còn quấn tã của Tần đại hiệp đi, thu làm nghĩa tử, nay thiện ác tất báo, Tần Vũ cuối cùng cũng đòi lại công đạo cho cha mẹ."
Nghe xong lời này, Lâm San thở dài thật sâu, lúc trước nàng vẫn không rõ Quý Bạch Vũ vì sao lâm trận phản chiến, nay mới biết được nguyên lai hắn nhịn nhục vì đại cuộc, không khỏi âm thầm khâm phục hắn.
"Nếu vậy, võ lâm đại hội kia, chàng tham gia không?" Lâm San hỏi, kỳ thật so công phu, hắn tuyệt sẽ không thua Tần Vũ.
Liên Phong lắc đầu: "Không phải nói rồi sao? Triều đình cùng giang hồ ta đều không muốn dính dáng đến, ta hiện tại nghĩ..." Hắn nói đến đây, bỗng nhiên dừng một chút, đem ánh mắt hướng Lâm San.
Lâm San đỏ mặt, tim đập liên hồi: "Xong rồi, xong rồi! Đã là phu thê, bị hắn nhìn vậy còn có thể thẹn thùng! Rất mất mặt!"
Lâm San có chút ngượng ngùng quay đầu, ngay sau đó bị Liên Phong kéo tay lại.
"Đi, ta dẫn nàng đến chỗ này." Hắn nói.
"Sắp ăn cơm chiều, còn muốn đi đâu?" Lâm San chưa kịp hỏi đến cùng, đã bị Liên Phong lôi ra phủ.
Khi trời chạng vạng, ánh nắng chiều nhiễm đỏ chân trời, làm trấn nhỏ Giang Nam bình thường thêm chút phong tình mê người. Ba năm trước bọn hắn từ phương bắc lặn lội đường xa đến đây, chỉ vì muốn kiếm một nơi yên tĩnh cho hai người bọn họ.
Theo phiến đá một đường thẳng về trước, một bên sông là tầng tầng lớp lớp nhà nhỏ đặc trưng của trấn Giang Nam, một bên là nhà trúc, mái đen nhánh, khói bếp tỏa lên, một mùi cơm thơm ngát phiêu tán trong không khí, đưa mắt nhìn lại, một dải sông xanh đã bị tịch dương nhuộm đỏ, ánh vào mi mắt, Lâm San vừa rồi còn vội vã về nhà ăn cơm lập tức bị cảnh sắc giống tranh vẽ này mê hoặc.
Cuối phố có tòa nhà bằng đá vừa xây bằng mấy tháng tiền của võ quán, cũng bị tịch dương nhuộm đỏ bừng.
Liên Phong kéo tay Lâm San đi lên cầu, đứng ở giữa, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thẳng đến cuối đường, ánh nắng chiều lúc này ửng hồng, trời nước hòa cùng một màu, không phân rõ chỗ nào là mây, chỗ nào là nước, tất cả đều sáng lạn, giống như có thể hút người ta bay vào.
Lâm San cảm thấy mình như đang nằm mơ, trong sương mờ thoáng nhìn thấy mấy chữ viết xinh đẹp trên bia đá.
"Tam Sinh Kiều..." Nàng nhẹ nhàng thốt lên.
"Thích tên này sao?" Hắn hỏi, thanh âm như nhuộm sắc nước màu trời, làm người ta có chút hơi mê muội.
Nàng như bị ma nhập, hai gò má ửng đỏ vì ráng chiều.
"Muốn biết vì sao đặt tên này? Bởi vì..." Hắn ngừng một chút, dắt tay nàng, độ ấm trong lòng bàn tay lập tức truyền vào lòng Lâm San, nàng thậm chí còn không đứng vững.
Liên Phong ôm nàng vào lòng, ngón tay vỗ về vai nàng, chậm rãi nói: "Bởi vì ta muốn cùng nàng ước thệ, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất phân ly..."
Một khắc kia, Lâm San tâm tình bay bổng tới tận chân trời.
Đời đời kiếp kiếp, ngươi với ta thệ ước, vĩnh bất phân ly!