"Nhìn xem, ngủ như chết?" Là tiếng của lão nhân kia.
"Còn nhìn? Trúng mê hương của lão thái bà ta cho dù là trâu cũng gục." Lão bà ngữ khí cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống Lâm San.
Mê hương? Lâm San nằm trên mặt đất trong lòng cả kinh, chẳng lẽ đây là hắc điếm trong truyền thuyết? Trong lòng nàng âm thầm tự hỏi phỏng chừng Liên Phong vừa rồi nghe được động tĩnh mới cố ý điểm huyệt, dẫn xà xuất động. Nghĩ Liên Phong đang ở gần mình, sợ hãi lập tức giảm không ít, từ từ nhắm hai mắt vờ hôn mê.
Hai vợ chồng kia thấy Lâm San ngủ như chết, thanh âm nói chuyện dần dần lớn hơn, chỉ nghe lão nhân kia nghi hoặc nói: "Lão thái bà, ngươi nói đây thật sự là cô nương? Ta thấy không giống. Ngươi xem tướng ngủ này như heo, tất cả cỏ khô đều bị nàng làm tán loạn như vậy."
Ngươi mới là heo! Cả nhà người đều là heo! Lâm San trong lòng thầm mắng.
"Hừ! Ngươi đừng không tin, có phải cô nương hay không, lão thái bà ta dùng mũi có thể ngửi được, đây chẳng những là cô nương, còn là hoàng hoa khuê nữ hệt như người trước, thích hợp cho chúng ta luyện thuốc."
Má ơi! Thì ra hắc điếm này ngoài chuyện giết người cướp của còn bắt người luyện thuốc! Đợi chút! Lâm San bỗng cảm thấy lời này có chút không ổn, người trước kia? Chẳng lẽ lão thái bà nói Đỗ Minh Nguyệt? Nàng bỗng nhớ tới cây trâm vừa rồi tìm được trong đám cỏ khô, nhất thời khẩn trương.
Nếu Đỗ Minh Nguyệt thật đã bị hai lão quái vật này đem đi luyện thuốc thì nàng làm sao bây giờ? Lâm San đang khẩn trương chợt nghe lão nhân kia nói: "Là hoàng hoa khuê nữ mà ngươi cũng ngửi ra được, ta nghĩ vẫn nên nghiệm lại..."
"Nghiệm cái đầu ngươi! Ngươi chết đi lão sắc quỷ! Cẩn thận ta cắt cái kia của ngươi ngâm rượu!" Lão thái bà mắng.
Đang lo lắng cho Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San run một trận! Ta nói đại nương, ngươi cũng quá bạo lực!
Bị lão thái bà mắng, lão nhân liền im lặng. Một lát sau, Lâm San bỗng nhiên nghe có cái tiếng chà xát, ngay sau đó lão thái bà thúc giục: "Còn cọ xát làm gì? Nhanh qua lấy máu."
Ta nói, con mẹ nó các ngươi không có vệ sinh! Tẩy cũng không tẩy liền trực tiếp lấy máu, thuốc này làm ra sao có ai dám uống? Lâm San mắng xong lập tức nghe có tiếng bước chân tiến về phía mình, nàng vụng trộm hé mắt nhìn, trong ánh đèn lồng mỏng manh nàng thấy một trủy thủ sắc bén.
Trong lòng nàng khẩn trương, Liên Phong sao còn không ra? Lão bà ngươi sắp bị người ta lấy máu! Lâm San hô hào âm thầm, thấy ánh sáng bén nhọn kia dần dần tới gần, ngay khi trủy thủ đến trước mắt, bỗng ánh đao chợt lóe, ngay sau đó huyệt đạo của nàng được giải khai, một lực lớn mạnh mẽ kéo nàng ra sau.
"Nói, các ngươi là ai?" Thanh âm lạnh lùng của Liên Phong vang lên, lưỡi đao đè thẳng trên yết hầu của lão nhân kia.
Lâm San núp ở sau, thấy con dao lão nhân cầm trong tay thật kỳ quái, nhìn qua hơi giống dao giải phẫu hiện đại, vẻ mặt hoảng sợ, lão thái bà ở sau cũng bị biến cố bất thình lình dọa phải, đứng ngay đơ, không biết làm sao.
"Ta hỏi lại một lần, các ngươi là ai?" Liên Phong nhích đao tới gần, ép lên cổ lão nhân làm hắn sợ tới mức cả người run run, vội vàng giải thích: "Này... Vị anh hùng này... Hiểu lầm... Đây là hiểu lầm... Chúng ta không phải là người xấu..."
Nếu không nghĩ đối phương đã lớn tuổi, Lâm San hận không thể đi qua nắm lấy hai tay hắn, đều đã bảy tám mươi tuổi, tự trọng một chút được không? Nửa đêm phóng mê hương muốn lấy máu người ta còn mặt mũi nào nói mình không phải người xấu!
Liên Phong lại nhích thêm chút nữa, da cổ lão nhân đã bị cứa sâu thêm.
"Lần thứ ba, nếu không nói, đừng trách ta không khách khí!" Liên Phong nói.
"Đừng giết ta, đừng giết ta!" Lão nhân sợ tới mức kêu to.
Lâm San ở phía sau khuyên Liên Phong: "Đúng vậy, ngươi đừng giết hắn, người ta đã có tuổi, muốn kính lão chỉ cần cắt cái đồ chơi kia ngâm rượu cũng được.."
Lão nhân chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn ra đất.
Lão thái bà cuối cùng cũng phản ứng, vội vàng nói: "Vị anh hùng này thủ hạ lưu tình, ta nói, biết cái gì đều nói!"
Thấy lão thái bà thỏa hiệp, Liên Phong không hề ngưng lại mà tiếp tục kề đao trên cổ lão nhân, hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao đánh lén chúng ta? Cô nương mà các ngươi vừa nhắc đến hiện đang ở đâu? Tất cả đều nói rõ cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí." Ngữ khí lại sắc bén vài phần.
"Ta nói, ta nói!" Lão thái bà vội vàng ưng thuận rồi giải thích.
Thì ra vợ chồng này căn bản không phải người trong thôn, bọn họ chính là một đôi giang hồ du y, vì bị cừu gia đuổi giết trốn vào rừng rậm được thôn dân cứu nên ở lại đây. Nhưng một năm trước, nơi này phát bệnh truyền nhiễm kỳ quái, thôn dân nhiễm bệnh cả người lấm tấm vàng, đến khi lan ra toàn thân, cuối cùng thống khổ mà chết.
Hai vợ chồng này mặc dù không phải là người tốt nhưng chứng kiến thôn dân đã cứu mình chết thảm, lo lắng không thôi, vì thế nghĩ mọi biện pháp nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc có thể trị được nhưng bệnh này thật sự rất kỳ quái, thế nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng lần lượt chết đi.
Sau cùng thôn nhân cơ hồ chết hết, chỉ còn vài đứa bé, đại khái tuổi còn nhỏ nên có thể miễn cưỡng chống chọi. Hai vợ chồng vì cứu chúng, nghĩ đủ biện pháp, ngày đêm nghiên cứu, rốt cục đã tìm ra. Nhưng dược vật cần đến máu của bốn mươi chín xử nữ làm thuốc dẫn nên hai vợ chồng không ngại bị kẻ thù đuổi giết lần nữa mạo hiểm đi tìm, cuối cùng còn thiếu hai người nữa. Bọn họ vì sắp bị cừu gia phát hiện đành phải lui về rừng nghĩ biện pháp khác.
Nói đến đây, lão thái bà cảm khái: "Kỳ thật chúng ta chỉ cần lấy từ đầu ngón tay của vị cô nương này vài giọt làm thuốc dẫn cũng không muốn hại nàng, thỉnh anh hùng vì chuyện cứu người của hai lão chúng ta, tha cho chúng ta."
Lâm San nghe được trắng mắt! Chớp mắt người xấu biến người tốt, chuột hóa mèo, lão hòa thượng bị bọn họ nói thành cô nương trẻ tuổi! Nàng một phen đoạt dao trong tay lão nhân ném xuống đất, vờ hung hăng nói: "Các ngươi lại nói dối dọa người, nói mau, cô nương kia đang ở đâu? Nếu các ngươi dám lấy nàng luyện thuốc, ta hiện tại liền diệt các ngươi!"
Lão nhân kia suýt khóc, ta đã từng tuổi này, người gì cũng từng gặp qua. Cô nương lần trước đã đủ hung hăng, cô này càng hung! Vẻ mặt cầu xin, hắn nói: "Tiểu cô nãi nãi, chúng ta thực không lừa các ngươi, không tin các ngươi có thể xuống hầm xem, mấy đứa nhỏ đang bệnh đang nằm chờ thuốc."
Lời này vừa ra, nghe như thật, Lâm San nhìn Liên Phong thấy hắn bất động thanh sắc, tiếp tục tra hỏi: "Cô nương kia đâu? Các ngươi giấu chỗ nào rồi?"
"Ai dám giấu cô nãi nãi kia? Đại lão gia đồng hành đã dẫn đi rồi, lúc đó nàng còn cắn người, cánh tay thô ráp vậy cũng bị cắn máu chảy đầm đìa. .." Lão nhân kia nhớ lại, tựa hồ trong lòng còn sợ hãi.
Nghe hắn miêu tả thật đúng là giống tác phong Đỗ Minh Nguyệt, chẳng lẽ nàng thực ở đây? Còn có, đại lão gia đồng hành là ai? Chẳng lẽ chính là người cướp đi Đỗ Minh Nguyệt? Giờ phút này trong đầu Lâm San sinh ra một đống dấu chấm hỏi, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là đem quyền quyết định giao cho Liên Phong.
Liên Phong quyết đoán hỏi: "Bọn họ đi về hướng nào?"
Sau khi biết được phương hướng từ miệng hai vợ chồng, Liên Phong đánh thức những người còn lại lên đường tìm kiếm Đỗ Minh Nguyệt. Trước khi đi, Lâm San còn cho máu làm hai vợ chồng suýt chút nữa quỳ xuống tạ ơn.
Trên đường, Lâm San nhịn không được hỏi Liên Phong: "Ngươi sao có thể khẳng định hai quái nhân kia không phải lừa gạt chúng ta? Không phải đoán chứ?"
"Đương nhiên không phải." Liên Phong nói, "Kỳ thật lúc chúng ta gặp họ trong rừng, ta đã thấy có điểm không thích hợp, người nọ rõ ràng biết võ công. "
Lâm San bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên ngươi cố ý đi cùng lão thái bà kia?"
"Đúng vậy." Liên Phong gật đầu.
"Vậy ngươi làm sao xác định bọn họ không nói dối?"
"Rất đơn giản, đầu tiên đao trong tay lão nhân kia rất nhỏ, không đủ sắc bén, không nhắm động mạch chủ mà cắt có thể thấy hắn không tính giết người. Tiếp theo, trong phòng bọn họ có lương khô, hai cái lão nhân này không thể ăn thứ đó được. Hơn nữa, trong nhà còn có giày vải rất nhỏ, có thể thấy có trẻ con ở nơi này. Bởi vậy ta chắc bọn họ không nói dối."
Liên Phong nói xong, Lâm San không khỏi bội phục sự thận trọng của hắn, thì ra khi mình không hề hay biết, hắn đã phát hiện nhiều manh mối như vậy. Đây chẳng lẽ chính là kỹ thuật phá án trong truyền thuyết? Một khắc kia, Lâm San có chút mơ hồ.
Bởi vì đã biết phương hướng tìm kiếm, hành động trở nên rõ ràng, để mau chóng tìm được công chúa, Liên Phong quyết định giải tán đội ngũ, sai thủ hạ tiến vào rừng liên hệ với các tiểu đội khác, dốc toàn lực truy tìm. Mà hắn cùng Lâm San nhờ Vô Ảnh dò đường, dẫn đầu đội quân tìm người.
Căn cứ vào miêu tả của hai vợ chồng lão nhân, Đỗ Minh Nguyệt mới rời đi hai ba ngày trước, rừng cây địa hình kỳ lạ, thực vật đông đúc, mới đi không xa Liên Phong cùng Lâm San đã phát hiện vài manh mối, trong đó có vạt áo vàng nhạt khẳng định là đồ trong cung càng làm Lâm San quyết tâm tìm kiếm Đỗ Minh Nguyệt tại các vùng phụ cận.
Đến ngày thứ ba, cách kỳ hạn mười ngày chưa đến một ngày, dựa theo kế hoạch lúc trước, nếu trưa mai vẫn không tìm thấy, bọn họ nhất định phải rút khỏi rừng cây, hồi cung phục mệnh. Thời gian càng tới gần, Lâm San ban đầu tràn ngập hy vọng dần dần lo lắng không yên.
Nếu quả thật tìm không thấy Đỗ Minh Nguyệt, nàng sẽ như thế nào? Theo lời hoàng thượng, phỏng chừng cả nhà bọn họ đều bị đuổi ra khỏi thành, cha nàng làm cả đời quan, lúc về già lại bị nữ nhi liên lụy, còn có mẹ nàng thân thể không tốt, không biết ra khỏi thành màn trời chiếu đất làm sao chịu được? Tống Lâm Phong kia chắc không có việc gì, dù sao còn có thể ra ngoài tiêu dao thật sự, còn mình... Lâm San nghĩ vậy không khỏi ngẩng đầu, vụng trộm nhìn Liên Phong đang đi trước.
Nếu nàng đi rồi, hắn có thể cùng đi sao?
Từ khi biết bí mật của Liên Phong, Lâm San kỳ thật vẫn rất sợ hắn chọn hoàng đế lão cha mà vứt bỏ nàng, dù sao hắn một mình đi theo sư phụ lâu như vậy, đối với cha mẹ cùng gia đình là cực độ khát vọng, nếu đến lúc đó hắn thực lựa chọn ở lại kinh thành, kia bọn họ...
Nghĩ vậy Lâm San không khỏi nín thở, thoáng thả chậm cước bộ.
Động tác này rất nhỏ rất nhanh nhưng cũng bị Liên Phong phát hiện, hắn dừng bước xoay người nhìn nàng: "Sao vậy?"
Bốn mắt giao nhau, Lâm San bỗng nhiên rất muốn đi qua cầm vạt áo hắn lớn tiếng chất vấn: "Ngươi mẹ nó rốt cuộc là muốn ta hay muốn cha, chỉ cho chọn một, lập tức, lập tức, nếu chọn cha ngươi ta liền thiến ngươi!"
Bất quá nàng cũng là một cô gái ôm ấp tình cảm, yết hầu nghẹn lại, chờ lúc nói ra thanh âm mềm hơn nhiều: "Liên Phong, nếu hoàng thượng thật muốn đày cha ta, ngươi sẽ giúp ta sao?"