Đã hơn một tháng kể từ lần rời kinh trước đó, chỉ một tháng ngắn ngủi mà thế lực trong thành đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bè phái do Đỗ Diệp cầm đầu đã bị dọn dẹp sạch sẽ, các quan lại liên quan đến đại hoàng tử, vô luận lớn nhỏ, đều bị cách chức điều tra. Danh sách các quan viên bị cách chức dán đầy phố xá cùng thông cáo của Đỗ Minh Nguyệt làm một đám dân chúng tranh nhau xem.
Lâm San do tò mò cũng liếc mắt thăm dò, vừa nhìn một cái, biểu tình của nàng liền cứng lại.
"Làm sao vậy?" Liên Phong hỏi.
Lâm San thanh âm run run, chỉ vào một tên trên hoàng bảng: "Ta... Cha ta..."
Đúng vậy, Tống Hiền bị xếp vào danh sách cách chức điều tra, đừng nói là Lâm San, Liên Phong cũng thấy bất ngờ.
Liên Phong trấn an Lâm San: "Ngươi đừng vội, trước tiên chúng ta tìm hiểu xem sao."
Ngày đó, hai người cải trang tìm hiểu mới biết được tuy Tống Hiền có tên trong danh sách cách chức lần này nhưng vì triều đình cảm thấy tuổi tác đã cao, lại có công lao to lớn với triều đình, vì thế cho hắn một đường sống, chỉ tịch thu quan hàm cùng phủ đệ, cho hắn cáo lão hồi hương, không thể lại tham dự triều chính.
Biết được kết quả, Lâm San nhẹ lòng, cha mẹ tuy không có quan chức nhưng giữ được mạng, không cần cao tuổi rồi còn ăn cơm tù. Nhưng nàng nghi hoặc, cha nàng từ xưa đến nay đều an an ổn ổn phụng sự triều đình, đừng nói tội lớn như mưu phản, người hầu trong nhà hắn còn không đánh qua. Theo lý, cha nàng làm sao có quan hệ với đại hoàng tử?
Lâm San càng nghĩ càng không hiểu, muốn cùng Liên Phong đi tìm vợ chồng Tống Hiền, làm rõ ẩn tình bên trong.
Nói đến Tống Hiền từ sau khi bị triều đình cách chức đã mang theo phu nhân đến nương tựa thông gia của mình -- đại tướng quân Dương Tùy, cả hai vợ chồng hiện đang ở tại phủ tướng quân.
Lâm San tìm hiểu được tin này, liền cùng Liên Phong suốt đêm đến phủ tướng quân, vì tránh sinh sự, hai người không trực tiếp bái kiến mà Liên Phong mang Lâm San trà trộn vào phủ.
Dương Tùy thân là một đại tướng, canh phòng trong phủ tự nhiên sâm nghiêm nhưng Liên Phong công phu thâm hậu, ban đêm mang theo Lâm San xông vào cũng không ai phát hiện. Hai người tiến vào, rất nhanh nghe ngóng được từ miệng các tỳ nữ chỗ ở của vợ chồng Tống Hiền, lập tức đi qua, không ngờ vừa đến biệt viện lại ngoài ý muốn gặp Tống Lâm Phong.
Tống Lâm Phong công phu không thua kém Liên Phong, nghe được động tĩnh trong viện, liền đi ra tìm kiếm, kết quả còn chưa rút kiếm ra đã bắt gặp Lâm San đang mặc nữ trang đi cùng thái tử, thiếu chút nữa nghĩ mình hoa mắt. Bất quá trời sinh hắn bình tĩnh, rất nhanh thấy được kim đao bên hông Liên Phong, nhất thời hiểu được hơn phân nửa, ra dấu cho hai người bọn họ đừng lên tiếng, tiện đà dẫn hai người vào mật thất nói chuyện.
Vừa tiến vào mật thất, Tống Lâm Phong chưa nói gì, trước tiên gõ đầu Lâm San một cái thật mạnh: "Xú nha đầu, ngươi còn biết trở về!"
Lâm San đau chảy nước mắt: "Ngươi hơi quá đáng, ta là muội muội của ngươi!"
Tống Lâm Phong liếc nàng: "Như thế nào? Ngươi chẳng lẽ mong chờ ta gặp lại sẽ ôm ngươi khóc rống?"
Lâm San giận không nói gì, quay đầu xin Liên Phong giúp đỡ, kết quả Liên Phong quay đầu, giả vờ không thấy. Lâm San bi phẫn: "Nam nhân không một ai tốt!"
Ngay khi Lâm San vô cùng buồn bực, Tống Lâm Phong mở miệng nhập đề: "Ta biết các ngươi tới đây vì chuyện gì, ta có thể nói cho các ngươi mọi chuyện, bất quá trước tiên các ngươi giải quyết nghi hoặc của ta." Hắn nói xong, hướng qua Liên Phong, mắt mang thâm ý, "Thế nào, ngươi nói hay xú nha đầu nói?"
"Ai là xú nha đầu!" Lâm San kháng nghị bị Tống Lâm Phong một tay đẩy mặt ra, "Nam nhân nói chuyện, nữ nhân đứng một bên đi."
Lâm San: "..."
Cứ vậy Lâm San hoa lệ không nhìn, bất quá chân tướng sự kiện để nàng nói trước có vẻ sinh động nhưng theo ý tứ Liên Phong, Lâm San kéo tay áo nói rõ ràng mọi việc từ đầu tới đuôi.
Nói xong, Tống Lâm Phong lâm vào trầm tư.
Lâm San mặc kệ hắn nghĩ gì, trực tiếp lôi hắn hỏi: "Đừng nghĩ nữa hãy nghe ta nói, ta còn chưa hỏi ngươi danh sách trên cửa thành kia rốt cuộc là sao? Cha sao có thể bỗng nhiên bị cách chức điều tra?"
Tống Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm hơn, khẽ cười nói: "Thế nào, ngay cả ngươi cũng thấy có vấn đề?"
"Ta sao không thể nhìn ra?" Lâm San buồn bực, cảm thấy mình với vị đại ca này quả là bát tự không hợp.
Tống Lâm Phong không thèm để ý Lâm San tức giận đến giơ chân, bắt đầu nói tiếp: "Kỳ thật trong toàn bộ sự kiện, các ngươi đều xem nhẹ một người, hắn mới là người thắng cuối cùng."
Cái gì? Lâm San bị Tống Lâm Phong nói có chút không hiểu, chẳng lẽ còn có Đại BOSS sau hậu trường?
Tống Lâm Phong nhìn nàng, thản nhiên nói ra một từ: "Hoàng thượng."
Đúng vậy, hoàng thượng đúng là điểm mấu chốt của sự kiện, dùng cách nói của Tống Lâm Phong chính là: "Ngươi thực nghĩ hoàng thượng hồ đồ không biết gì sao? Hắn thật sự tinh tường mọi việc..."
Tống Lâm Phong bắt đầu chậm rãi kể, Lâm San một bên nghe, dần dần rõ ràng.
Sự tình thì ra là như vậy.
Đương kim triều đình nhìn có vẻ bình tĩnh, kì thực bên trong mâu thuẫn kịch liệt, toàn bộ triều đình chia làm ba phái, một phái tự nhiên là đại hoàng tử Đỗ Diệp gồm nhiều lão thần ở trong triều có khả năng hiệu triệu rất cao. Bọn họ ỷ mình trước đây có công, cậy già lên mặt, khí thế bức người, ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt bọn họ ba phần.
Một phái khác là thái tử Đỗ Hạo gồm một thế hệ triều thần trẻ tuổi, có ý tưởng độc đáo, biết cách cải tổ cách tân. Nhưng phái này lại thiếu thực lực, toàn dựa vào hoàng thượng mới có thể sống yên ổn.
Dưới tình huống như vậy, sự tồn tại của kẻ thứ ba là nhân tố quan trọng chính là phe trung lập do Dương Tùy đại tướng quân cầm đầu. Nói đến phe trung lập, đầu tiên nên nói một chút về người tên Dương Tùy này.
Dương Tùy là nhân sĩ kinh thành, tổ tiên nhiều đời làm tướng, đến đời hắn là đạt được quan chức cao nhất, binh quyền nặng nhất, võ tướng trong kinh do hắn một tay bồi dưỡng nhiều không đếm xuể, nay tất cả đảm nhiệm chức quan cao trong triều, làm hắn cùng môn hạ tướng lãnh nắm trọn một nửa binh quyền trong tay, có thể nói ngay cả hoàng thượng cũng không dám động vào đại nhân vật như hắn.
Cũng vì vậy, ứng với câu kia "Công cao cái chủ", hoàng thượng tuy ngoài mặt cung kinh với hắn nhưng trong lòng đã cho hắn là một uy hiếp lớn, trăm phương ngàn kế muốn trừ khử. Nhưng xét đến thế lực hiện tại trong triều, một khi bức ép Dương Tùy, hắn nhất định có thể về phe đại hoàng tử đến lúc đó tự nhiên hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Làm thế nào đưa người mình chọn làm người nối nghiệp lên ngôi vị hoàng đế lại có thể ức chế Dương Tùy là tâm bệnh lớn nhất của hoàng thượng.
Ngay sau đó, cơ hội xuất hiện.
Công chúa Minh Nguyệt bỗng muốn gả cho Tống gia công tử. Hoàng thượng là người sáng suốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra hôn sự này có thể mang đến chuyện tốt. Tống Lạc là nhị công tử của Tống Hiền. Tống gia đại công tử Tống Lâm Phong đã thành thân với nữ nhi độc nhất của Dương Tùy là Dương Bích Diên, Dương Tùy rất vừa lòng với người con rể này, hai người vừa thành thân xong hắn còn có ý định bồi dưỡng Tống Lâm Phong thành người nối nghiệp. Hoàng thượng nhìn trúng điểm ấy, vì thế hạ chỉ tứ hôn, một phần vì nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi một phần ngầm lợi dụng Tống Lạc kiềm chế Tống Lâm Phong cùng Dương Tùy.
"Nói cách khác, kỳ thật Hoàng Thượng cố ý tứ hôn?"
"Đúng vậy." Tống Lâm Phong gật đầu, "Không chỉ cố ý tứ hôn, ta thậm chí hoài nghi lão nhân gia hắn kỳ thật sớm biết người công chúa thành thân không phải Tống gia nhị công tử, chính là đâm lao phải theo lao, bày ra kết cục này mà thôi."
Tống Lâm Phong nói xong Lâm San liền chấn kinh, nếu chân tướng như Tống Lâm Phong nói thì có thể giải thích vì sao sau khi Đỗ Minh Nguyệt biết ban hôn sai, hoàng thượng nói sao cũng không thu hồi mệnh lệnh. Theo đó, hoàng thượng ngoài mặt sủng ái nữ nhi thực tế vẫn đặt hoàng quyền lên vị trí hàng đầu, nguyện ý dùng hạnh phúc nữ nhi đổi lấy thiên hạ. Nghĩ thế, Lâm San bỗng hiểu được Đỗ Minh Nguyệt vì sao không muốn về cung mà tình nguyện đi theo Hạ Lão Tam lưu lạc thiên nhai. Cho dù một thân công chúa ngàn vạn sủng ái cũng không thể tránh khỏi vận mệnh trở thành vật hi sinh.