Đối với một người con gái thì khoảnh khắc thế nào mới dễ lưu lại ấn tượng sâu đậm nhất?
Anh hùng cứu mỹ nhân chăng?
Hôm trước Tống gia vừa mới thúc hôn, Sở Minh Châu khó tránh trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nói thật là cô không yêu cọc hôn sự này từ lâu. Nhưng vì gia đình, cô không thể không nhận. Cô cũng không phải người ăn cháo đá bát, mặc dù nhìn như tất cả những gì mà họ có được là họ đáng nên có, nhưng miễn là người biết tình lý tự nhiên sẽ ý thức được mọi thứ đã vượt quá những gì cần đền đáp rồi. Sở gia được như hôm nay là vì có Tống gia hết lòng lo lắng.
Mang theo tâm tình không tốt, Sở Minh Châu bước vào quán bar.
Bình thường cô ít khi vào những nơi thế này, nhưng không thể không nói nó thật sự là nơi giải sầu tốt nhất. Ngồi ở một góc khuất bên cạnh quầy bar không người để ý, khẽ khàng nhâm nhi ly cocktail trong tiếng nhạc sập xình, cô cảm thấy mình như đã tách biệt với cuộc sống bên ngoài.
Nhưng trời đã định cô không thể bình yên làm chuyện mình muốn làm.
Cho dù cái góc cô ngồi khó nhìn thế nào thì việc một người con gái sở hữu nhan sắc trời cho như cô hiện diện ở đó, làm sao có thể không thu hút ánh mắt lang sói được chứ.
Hôm nay Sở Minh Châu còn mặc một chiếc váy ôm sát người, tôn vinh ba vòng hoàn mỹ. Thời điểm cô ngồi trên ghế cao, đường cong yêu kiều phát họa đến chân thực, nhượng người thèm thuồng. Trời sinh cô còn có khuôn mặt thanh thuần thoát tục, kiểu người như cô quả thật là thứ dễ kích phát tâm chiếm hữu của người khác nhất. Không phải tự dưng mà Sở Tư Di thiếu tự tin như vậy khi nói về chị của mình.
Thời điểm cô bước vào quán bar đã có người chú ý đến cô. Nhìn cô ở kia như một đóa băng liên cao lãnh một mình dùng rượu tiêu sầu, rốt cuộc có người không nhịn được lân la tới gần.
Ai biết người tới lại không phải hạng tốt lành gì.
"Này cô em, uống rượu một mình rất cô đơn. Để anh uống với em, sau đó chúng ta còn có thể có một đêm tâm sự kích thích."
Người tới là một tay sỏi đời, hắn vừa nhìn là nhận ra Sở Minh Châu vẫn còn là xử nữ. Khóe mắt không khỏi toát lên một tia tà d.âm ghê tởm.
Chưa nói Sở Minh Châu có thấy được hay không, nhìn gã đàn ông bên ngoài xấu xí bên trong chắc cũng mục nát không kém, cô đương nhiên không vui nhìn gã đến gần mình. Cho nên cô lạnh lùng nói: "Không cần."
"Lại còn là một mỹ nhân ương ngạnh đó nha. Rất kích thích!"
Nhưng sự lạnh nhạt xa cách của cô lại chỉ càng kích phát tâm lý biến thái của gã. Bị từ chối gã đương nhiên là không vui, cho nên làm bộ gã cũng không muốn, lập tức giở ra thói quen thối nát gã hay dùng trong khoảng thời gian hoàng hoành ngang ngược ở nơi này.
Hắn vừa nói vừa áp sát lại gần Sở Minh Châu, không quản tay chân mà muốn đi động chạm bờ vai trắng mịn của cô.
Sở Minh Châu đương nhiên không phải kiểu người sẽ cho người khác chiếm tiện nghi của mình. Cô cũng không sợ trời chẳng sợ đất, cho nên không chút do dự đem ly rượu trong tay hất hết vào mặt gã.
"A! Con đ.iếm này!!"
Gã kia bị tạt một mặt không quản được cái miệng thối tha của gã. Sau khi gạt hết rượu trên mặt đi thì vươn tay muốn đánh lên mặt cô.
Sở Minh Châu làm người không tính là đanh đá nhưng cô cũng sống trong nhung lụa quen, tính cách đại tiểu thư vẫn có. Cho nên cô cũng không sợ hãi nương theo khoảng cách hoàn mỹ giữa mình và gã mà giơ chân cho gã một đạp vào đũng quần.
"Ấu!!"
Một tiếng kêu như heo bị cắt tiết vang vọng cả quán bar.
Gã kia mặt trắng như tờ giấy ôm đũng quần ngã xuống đất.
Một vài người vẫn luôn chú ý đến bên này đều không nhịn được mà vô thức đi che hạ thân, tự nhiên cũng thấy đau theo.
Còn Sở Minh Châu sau khi đá người xong còn có thể thản nhiên gọi phục vụ làm cho mình một ly rượu khác. Thái độ ngạo mạn khiến một vài người trố mắt, trong tâm lại càng nổi lên ý nghĩ muốn đương đầu với thách thức. Cũng không phải họ không nhìn thấy thảm trạng của gã kia, chỉ là họ không cho rằng bản thân cũng giống gã rồi.
Chỉ là họ còn chưa kịp động đậy thì một tốp người đã vọt lại chỗ của gã đàn ông xấu số kia.
Một vài người có kiến thức lúc này mới nhớ ra gã kia không phải là dạng vừa gì. Gã ở trong quán bar có đàn em, thái độ làm người cũng hung hãn, sợ rằng nếu không có anh hùng cứu mỹ nhân, Sở Minh Châu đêm nay khó mà lành lặn.
Trong lúc họ suy nghĩ sự tình đã diễn ra y như họ đoán được. Một đám đàn em của gã kia sau khi vọt tới thì vài người đi đỡ lấy gã, phần đông lại đem Sở Minh Châu vây lên.
Sở Minh Châu dù có điêu ngoa cũng sẽ biết sợ. Nhưng trong lòng cô căng thẳng lại không có biểu hiện ra ngoài, mặc dù sống lưng đã đầy đề phòng đối với đám người xung quanh. Trong đầu cô xoay chuyển nhiều lần phương pháp xử lý tình huống này, nhưng thời gian chẳng đợi người.
"Con mẹ nó!"
Gã kia nhịn qua thời điểm đau đớn nhất, vừa được đàn em kéo lên đã hùng hổ dọa nạt người: "Để tao xem sau đó con đ.iếm mày có còn cứng miệng được nữa không!?"
Hắn một câu hai câu sỉ nhục Sở Minh Châu, khiến cho sắc mặt của cô chẳng có chỗ nào tốt. Vốn trong lòng đã không vui, còn bị phá rối, cô không phải không sợ nhưng miệng lại không tha người: "Miệng chó không phun được ngà voi, đến não cũng toàn bùn nhão. Bản thân không tự xem lại chính mình có bao nhiêu ghê tởm, còn nghĩ mình là hoàng đế à? Tưởng ở đây không ai trị ông thì ông muốn làm gì thì làm?"
"Dám đụng tôi một cái tôi báo cảnh sát kiện ông tội quấy rối!"
Cô vừa nói vừa nhấc điện thoại lên bấm số định gọi đi.
Chỉ là cô đã xem thường đám côn đồ ở đây. Những tình huống thế này họ không thiếu cách xử lý, cho nên thời điểm cô vừa hành động một trong số những tên đàn em đang đứng gần đó liền nhanh như chớp tiến lên hất văng điện thoại của cô đi.
"Các người..."
"Mẹ nó con đ.iếm này còn rất cứng!"
Gã kia đúng dịp hạ miệng sổ sàng, khéo miệng cười gằn nhìn cô đe dọa: "Muốn báo cảnh sát, tự bản thân không nhìn xem đây là nơi nào. Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ta phi!"
Gã không hết lời bôi nhọ, đổi trắng thay đen còn hơn cả lật sách. Nhưng gã chẳng thấy nó sai chỗ nào, bởi vì đây là mánh khóe gã hay dùng để đối phó với đám đàn bà cứng đầu thích tỏ ra thanh cao nhưng vẫn vào quán bar uốn éo trước mặt người khác. Hắn quen tay hay việc, lại chưa từng bị đá đập lên chân, đương nhiên làm đến quen thuộc, không chút sợ sệt nào.
Sở Minh Châu nhìn điện thoại của mình rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, vỡ tan tành thì cơn giận toát lên ngùn ngục dù trong lòng không thiếu hoảng loạn. Cô tự biết tình huống không ổn, theo con đường duy nhất cô nghĩ ra cũng đi vào ngõ cụt, cô không nhịn được nắm chặt bàn tay đẹp, nhưng ánh mắt vẫn không chút sợ hãi nhìn gã ta.
Trong đầu cô ngàn xoay vạn chuyển, Sở Minh Châu rốt cuộc quyết định được cho mình đường lui tiếp theo.
Ở lúc một đám người đắc ý nhìn chằm chằm cô, Sở Minh Châu trước đem cái ly phục vụ vừa đưa cho cô ném về phía gã đàn ông gần mình nhất khiến gã hoảng hốt lùi về lại. Sau đó cô nhảy khỏi ghế ngồi rồi đem nó đẩy mạnh về phía một tên đang chắn đường của cô. Thừa dịp hỗn loạn cô xông thẳng về phía cửa quán bar.
"Đéo mẹ! Bắt cô ta lại!"
Gã đàn ông bị cô đá một cái bể chym vừa nhìn thấy thế thì hai mắt trợn lên, hét bảo đám đàn em còn đang sững sờ trước biến cố này nhanh chóng đuổi theo.
"Cô ơi! Cô còn chưa trả tiền!"
Đúng lúc này phục vụ trong quầy lại hô lên một tiếng, bảo vệ của quán bar vừa nghe thấy thì cứ như được đến khẩu lệnh, đồng loạt hướng về nơi này. Hiện trường trở nên lộn xộn lại phần nào giúp Sở Minh Châu luồn lách thoát ra được quán bar.
Cô không dám nghĩ ngợi liền cắm đầu chạy.
Không bao lâu ở phía sau cô đã vang lên tiếng hô gọi đuổi tới. Sở Minh Châu chỉ còn biết cố gắng tiến về phía trước. Nếu không chạy thoát hôm nay cô sẽ...
Chiếc váy dài bị cô nắm lên, giày cao gót đều bị cô cởi ra cầm ở trên tay, dùng chân trần mà chạy.
Mặt đất thô rát ma sát bàn chân cô đau đớn. Quanh năm sống trong nhung lụa khiến da thịt cô mỏng manh, chạy một chút cô đã có cảm giác lòng bàn chân bị trầy.
Phía sau âm thanh đuổi tới ngày một gần, như câu hồn sứ giả chốn âm ti. Trong lòng cô cũng nhiều tuyệt vọng.
Nói không hối hận khi đến đây thì quá giả, nhưng cô tự biết không thể oán trách ai. Không yêu cuộc hôn nhân kia là sự thật, cũng chỉ biết cam chịu. Nhưng thời điểm người đàn ông xa lạ kia vươn tay ra kéo cô vào lòng của hắn, lại đem cô bảo vệ trong xe của mình, bản thân cùng đám côn đồ du thủ du thực kia đánh nhau túi bụi, tim cô lại đập loạn nhịp. Cô nhìn hắn đem từng người từng người đánh ngã xuống đất, hành động còn tàn nhẫn hơn cả cô, ý nghĩ muốn xông ra khỏi số phận đã được sắp đặt lại lần nữa nổi lên.
Cho nên thời điểm Sở Tư Di tìm cô, nói nó có thể thay thế cô gả cho Tống Thượng, cô không chút do dự đồng ý.
Cô muốn một lần vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ.
Sau này biết được Sở Tư Di vì đâu phải làm như vậy cô không khỏi cảm khái con gái Sở gia đúng là chưa từng cam chịu số phận. Quật cường mạnh mẽ chẳng kém đám mày râu.
Đâu chỉ có đàn ông mới được quyền theo đuổi phụ nữ, họ cũng có thể.
Anh hùng cứu mỹ nhân chăng?
Hôm trước Tống gia vừa mới thúc hôn, Sở Minh Châu khó tránh trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nói thật là cô không yêu cọc hôn sự này từ lâu. Nhưng vì gia đình, cô không thể không nhận. Cô cũng không phải người ăn cháo đá bát, mặc dù nhìn như tất cả những gì mà họ có được là họ đáng nên có, nhưng miễn là người biết tình lý tự nhiên sẽ ý thức được mọi thứ đã vượt quá những gì cần đền đáp rồi. Sở gia được như hôm nay là vì có Tống gia hết lòng lo lắng.
Mang theo tâm tình không tốt, Sở Minh Châu bước vào quán bar.
Bình thường cô ít khi vào những nơi thế này, nhưng không thể không nói nó thật sự là nơi giải sầu tốt nhất. Ngồi ở một góc khuất bên cạnh quầy bar không người để ý, khẽ khàng nhâm nhi ly cocktail trong tiếng nhạc sập xình, cô cảm thấy mình như đã tách biệt với cuộc sống bên ngoài.
Nhưng trời đã định cô không thể bình yên làm chuyện mình muốn làm.
Cho dù cái góc cô ngồi khó nhìn thế nào thì việc một người con gái sở hữu nhan sắc trời cho như cô hiện diện ở đó, làm sao có thể không thu hút ánh mắt lang sói được chứ.
Hôm nay Sở Minh Châu còn mặc một chiếc váy ôm sát người, tôn vinh ba vòng hoàn mỹ. Thời điểm cô ngồi trên ghế cao, đường cong yêu kiều phát họa đến chân thực, nhượng người thèm thuồng. Trời sinh cô còn có khuôn mặt thanh thuần thoát tục, kiểu người như cô quả thật là thứ dễ kích phát tâm chiếm hữu của người khác nhất. Không phải tự dưng mà Sở Tư Di thiếu tự tin như vậy khi nói về chị của mình.
Thời điểm cô bước vào quán bar đã có người chú ý đến cô. Nhìn cô ở kia như một đóa băng liên cao lãnh một mình dùng rượu tiêu sầu, rốt cuộc có người không nhịn được lân la tới gần.
Ai biết người tới lại không phải hạng tốt lành gì.
"Này cô em, uống rượu một mình rất cô đơn. Để anh uống với em, sau đó chúng ta còn có thể có một đêm tâm sự kích thích."
Người tới là một tay sỏi đời, hắn vừa nhìn là nhận ra Sở Minh Châu vẫn còn là xử nữ. Khóe mắt không khỏi toát lên một tia tà d.âm ghê tởm.
Chưa nói Sở Minh Châu có thấy được hay không, nhìn gã đàn ông bên ngoài xấu xí bên trong chắc cũng mục nát không kém, cô đương nhiên không vui nhìn gã đến gần mình. Cho nên cô lạnh lùng nói: "Không cần."
"Lại còn là một mỹ nhân ương ngạnh đó nha. Rất kích thích!"
Nhưng sự lạnh nhạt xa cách của cô lại chỉ càng kích phát tâm lý biến thái của gã. Bị từ chối gã đương nhiên là không vui, cho nên làm bộ gã cũng không muốn, lập tức giở ra thói quen thối nát gã hay dùng trong khoảng thời gian hoàng hoành ngang ngược ở nơi này.
Hắn vừa nói vừa áp sát lại gần Sở Minh Châu, không quản tay chân mà muốn đi động chạm bờ vai trắng mịn của cô.
Sở Minh Châu đương nhiên không phải kiểu người sẽ cho người khác chiếm tiện nghi của mình. Cô cũng không sợ trời chẳng sợ đất, cho nên không chút do dự đem ly rượu trong tay hất hết vào mặt gã.
"A! Con đ.iếm này!!"
Gã kia bị tạt một mặt không quản được cái miệng thối tha của gã. Sau khi gạt hết rượu trên mặt đi thì vươn tay muốn đánh lên mặt cô.
Sở Minh Châu làm người không tính là đanh đá nhưng cô cũng sống trong nhung lụa quen, tính cách đại tiểu thư vẫn có. Cho nên cô cũng không sợ hãi nương theo khoảng cách hoàn mỹ giữa mình và gã mà giơ chân cho gã một đạp vào đũng quần.
"Ấu!!"
Một tiếng kêu như heo bị cắt tiết vang vọng cả quán bar.
Gã kia mặt trắng như tờ giấy ôm đũng quần ngã xuống đất.
Một vài người vẫn luôn chú ý đến bên này đều không nhịn được mà vô thức đi che hạ thân, tự nhiên cũng thấy đau theo.
Còn Sở Minh Châu sau khi đá người xong còn có thể thản nhiên gọi phục vụ làm cho mình một ly rượu khác. Thái độ ngạo mạn khiến một vài người trố mắt, trong tâm lại càng nổi lên ý nghĩ muốn đương đầu với thách thức. Cũng không phải họ không nhìn thấy thảm trạng của gã kia, chỉ là họ không cho rằng bản thân cũng giống gã rồi.
Chỉ là họ còn chưa kịp động đậy thì một tốp người đã vọt lại chỗ của gã đàn ông xấu số kia.
Một vài người có kiến thức lúc này mới nhớ ra gã kia không phải là dạng vừa gì. Gã ở trong quán bar có đàn em, thái độ làm người cũng hung hãn, sợ rằng nếu không có anh hùng cứu mỹ nhân, Sở Minh Châu đêm nay khó mà lành lặn.
Trong lúc họ suy nghĩ sự tình đã diễn ra y như họ đoán được. Một đám đàn em của gã kia sau khi vọt tới thì vài người đi đỡ lấy gã, phần đông lại đem Sở Minh Châu vây lên.
Sở Minh Châu dù có điêu ngoa cũng sẽ biết sợ. Nhưng trong lòng cô căng thẳng lại không có biểu hiện ra ngoài, mặc dù sống lưng đã đầy đề phòng đối với đám người xung quanh. Trong đầu cô xoay chuyển nhiều lần phương pháp xử lý tình huống này, nhưng thời gian chẳng đợi người.
"Con mẹ nó!"
Gã kia nhịn qua thời điểm đau đớn nhất, vừa được đàn em kéo lên đã hùng hổ dọa nạt người: "Để tao xem sau đó con đ.iếm mày có còn cứng miệng được nữa không!?"
Hắn một câu hai câu sỉ nhục Sở Minh Châu, khiến cho sắc mặt của cô chẳng có chỗ nào tốt. Vốn trong lòng đã không vui, còn bị phá rối, cô không phải không sợ nhưng miệng lại không tha người: "Miệng chó không phun được ngà voi, đến não cũng toàn bùn nhão. Bản thân không tự xem lại chính mình có bao nhiêu ghê tởm, còn nghĩ mình là hoàng đế à? Tưởng ở đây không ai trị ông thì ông muốn làm gì thì làm?"
"Dám đụng tôi một cái tôi báo cảnh sát kiện ông tội quấy rối!"
Cô vừa nói vừa nhấc điện thoại lên bấm số định gọi đi.
Chỉ là cô đã xem thường đám côn đồ ở đây. Những tình huống thế này họ không thiếu cách xử lý, cho nên thời điểm cô vừa hành động một trong số những tên đàn em đang đứng gần đó liền nhanh như chớp tiến lên hất văng điện thoại của cô đi.
"Các người..."
"Mẹ nó con đ.iếm này còn rất cứng!"
Gã kia đúng dịp hạ miệng sổ sàng, khéo miệng cười gằn nhìn cô đe dọa: "Muốn báo cảnh sát, tự bản thân không nhìn xem đây là nơi nào. Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ta phi!"
Gã không hết lời bôi nhọ, đổi trắng thay đen còn hơn cả lật sách. Nhưng gã chẳng thấy nó sai chỗ nào, bởi vì đây là mánh khóe gã hay dùng để đối phó với đám đàn bà cứng đầu thích tỏ ra thanh cao nhưng vẫn vào quán bar uốn éo trước mặt người khác. Hắn quen tay hay việc, lại chưa từng bị đá đập lên chân, đương nhiên làm đến quen thuộc, không chút sợ sệt nào.
Sở Minh Châu nhìn điện thoại của mình rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, vỡ tan tành thì cơn giận toát lên ngùn ngục dù trong lòng không thiếu hoảng loạn. Cô tự biết tình huống không ổn, theo con đường duy nhất cô nghĩ ra cũng đi vào ngõ cụt, cô không nhịn được nắm chặt bàn tay đẹp, nhưng ánh mắt vẫn không chút sợ hãi nhìn gã ta.
Trong đầu cô ngàn xoay vạn chuyển, Sở Minh Châu rốt cuộc quyết định được cho mình đường lui tiếp theo.
Ở lúc một đám người đắc ý nhìn chằm chằm cô, Sở Minh Châu trước đem cái ly phục vụ vừa đưa cho cô ném về phía gã đàn ông gần mình nhất khiến gã hoảng hốt lùi về lại. Sau đó cô nhảy khỏi ghế ngồi rồi đem nó đẩy mạnh về phía một tên đang chắn đường của cô. Thừa dịp hỗn loạn cô xông thẳng về phía cửa quán bar.
"Đéo mẹ! Bắt cô ta lại!"
Gã đàn ông bị cô đá một cái bể chym vừa nhìn thấy thế thì hai mắt trợn lên, hét bảo đám đàn em còn đang sững sờ trước biến cố này nhanh chóng đuổi theo.
"Cô ơi! Cô còn chưa trả tiền!"
Đúng lúc này phục vụ trong quầy lại hô lên một tiếng, bảo vệ của quán bar vừa nghe thấy thì cứ như được đến khẩu lệnh, đồng loạt hướng về nơi này. Hiện trường trở nên lộn xộn lại phần nào giúp Sở Minh Châu luồn lách thoát ra được quán bar.
Cô không dám nghĩ ngợi liền cắm đầu chạy.
Không bao lâu ở phía sau cô đã vang lên tiếng hô gọi đuổi tới. Sở Minh Châu chỉ còn biết cố gắng tiến về phía trước. Nếu không chạy thoát hôm nay cô sẽ...
Chiếc váy dài bị cô nắm lên, giày cao gót đều bị cô cởi ra cầm ở trên tay, dùng chân trần mà chạy.
Mặt đất thô rát ma sát bàn chân cô đau đớn. Quanh năm sống trong nhung lụa khiến da thịt cô mỏng manh, chạy một chút cô đã có cảm giác lòng bàn chân bị trầy.
Phía sau âm thanh đuổi tới ngày một gần, như câu hồn sứ giả chốn âm ti. Trong lòng cô cũng nhiều tuyệt vọng.
Nói không hối hận khi đến đây thì quá giả, nhưng cô tự biết không thể oán trách ai. Không yêu cuộc hôn nhân kia là sự thật, cũng chỉ biết cam chịu. Nhưng thời điểm người đàn ông xa lạ kia vươn tay ra kéo cô vào lòng của hắn, lại đem cô bảo vệ trong xe của mình, bản thân cùng đám côn đồ du thủ du thực kia đánh nhau túi bụi, tim cô lại đập loạn nhịp. Cô nhìn hắn đem từng người từng người đánh ngã xuống đất, hành động còn tàn nhẫn hơn cả cô, ý nghĩ muốn xông ra khỏi số phận đã được sắp đặt lại lần nữa nổi lên.
Cho nên thời điểm Sở Tư Di tìm cô, nói nó có thể thay thế cô gả cho Tống Thượng, cô không chút do dự đồng ý.
Cô muốn một lần vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ.
Sau này biết được Sở Tư Di vì đâu phải làm như vậy cô không khỏi cảm khái con gái Sở gia đúng là chưa từng cam chịu số phận. Quật cường mạnh mẽ chẳng kém đám mày râu.
Đâu chỉ có đàn ông mới được quyền theo đuổi phụ nữ, họ cũng có thể.