Quả nhiên Sở Tư Di lúc này lại rất biết điều, không có trêu chọc hắn nữa.
Nhưng trong lòng cô nghĩ gì lại chỉ có mình có cô biết. Ở nơi sâu thẳm trong trái tim của người con gái, tiểu nhân nhi đang không ngừng nhảy nhót ăn mừng. Bởi vì so với ai hết cô biết mình muốn cái gì. Nhìn người đàn ông bị cô chọc đến nổi điên mà đánh cô, mặc dù có đau thật nhưng cô biết hắn đã nương tay rồi, cho nên cô càng thêm vui vẻ. Hắn chịu phản ứng với cô thì chính là chuyện vui hiếm có rồi. Phải biết rằng trước đây hắn còn chẳng thèm lý cô nữa, mặc cho cô làm cái gì cũng vậy.
Thật ra cô không hề sợ việc làm tình với hắn, dù cô cũng biết ngại... Nói lạ, làm sao mà không ngại ngùng cho được! Cô vẫn là thiếu nữ mới lớn, trước nay chưa từng yêu đương với ai ngoài hắn. Đã vậy tình yêu này còn chẳng duy trì được bao lâu, cô còn chẳng có lấy một nụ hôn đầu trong suốt hai mươi hai năm làm người. Tuy miệng cô mạnh nhưng không đại biểu cô không biết xấu hổ. Chỉ là hiện tại thân mình cô không khỏe thật. Cô muốn là cá nước vui vẻ cùng người đàn ông chứ không phải là im lặng chịu trận. Cho nên lúc này cô mới phải thức thời thôi.
Đợi cô khỏe lại đi... Còn có, hi vọng những gì người ta nói trên mạng là đúng, sau lần đầu tiên sẽ không đau nữa...
Sở Tư Di âm thầm nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng bàn tính đánh lọc cọc không ngừng. Chỉ có người đàn ông chẳng hề biết gì, còn đang tự trách vì hành vi bạo lực gia đình của mình mới nãy, trong bụng còn đang tính làm gì đó tạ lỗi với cô.
Nếu hắn biết cô đang nghĩ gì, hắn nhất định sẽ đập tan cái áy náy trong lòng hắn liền, ngay và luôn.
Nhưng Tống trung tá lại không biết rồi. Cho nên ngày tháng sau này của hắn đã định là sẽ bị cô vợ nhiều tình yêu đối với hắn quậy cho điên lên rồi.
...
Buổi tối, khi Mạnh Gia Dĩnh bảo với bà muốn đi ra ngoài, mẹ Tống không chút ý tứ phất tay kêu cô đi đi. Nhưng bà vẫn nói: "Nhớ về đúng giờ."
Tống gia có quy định chín giờ đóng cổng. Nếu muốn ở qua đêm bên ngoài thì báo về một tiếng rồi. Và đương nhiên sẽ không có chuyện nửa đêm trở về được, bởi vì có về cũng không có người ra mở cửa. Tống gia tuy không đến mức gò bó con cháu phải tuân thủ quy cũ giống họ, thế nhưng ai cũng có giấc ngủ của mình, chẳng ai rảnh đi canh chừng cái cửa chỉ để phục vụ một người. Mệnh của ai cũng là mệnh, không phải cứ người ta làm công cho mình thì là đầy tớ không có nhân quyền. Tống gia lại là thế gia quân nhân, quân lệnh nghiêm ngặt, nới lỏng như thế đã là quá tốt rồi. Dù vậy bởi vì Tống gia nhiều đời độc đinh, vì để con trai có năng lực, không chết trên chiến trường hay trong lúc đi làm nhiệm vụ mà từ nhỏ họ đã được đưa vào quân đội dạy dỗ. Tựa như Tống Thượng ít khi có mặc ở nhà thì làm sao mà có người làm trái quy định này được.
Đến phiên Mạnh Gia Dĩnh thì vì muốn lấy lòng mẹ Tống nên càng chưa từng làm trái quy định này, chọc bà không quên.
Mẹ Tống cũng biết tuy rằng nhiều năm nay Mạnh Gia Dĩnh chưa từng làm ra cái chuyện gì khiến cho bà phật ý ngoài một chuyện kia, nhưng bà vẫn là nói một tiếng, xem như quan tâm.
"Vâng dì, con nhớ rồi."
Còn Mạnh Gia Dĩnh, khi cô ta nhìn thấy bà như vậy thì tâm trạng tốt một chút. Tuy trong lòng Mạnh Gia Dĩnh có bất mãn nhưng chỉ cần bà vẫn có lòng với mình thì lòng tin của cô ta vẫn được duy trì. Miễn là mẹ Tống vẫn yêu thương cô ta, Mạnh Gia Dĩnh mới không sợ tương lai không có được thứ mình muốn.
Dù loại suy nghĩ này có phần quá mức kiêu căng tự phụ, thế nhưng cũng chỉ có thể trách cô ta thôi.
Mà sau khi cô ta lái xe rời khỏi Tống trạch, mẹ Tống ở sau lưng nhìn bóng cô ta rời đi, tay lại cầm điện thoại lên gọi một cú.
...
Quân khu.
Đêm đến, sau khi cơm nước xong xuôi Sở Tư Di rốt cuộc vẫn là bị người đàn ông ép nằm lên giường bôi thuốc.
Mặt cô đỏ dọa người, mặc kệ né tránh thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của người đàn ông. Đến lúc cuối cô vẫn cố gắng thương lượng với hắn: "Anh Tống! Anh Tống này, em có thể tự mình làm được!"
Lời của cô khiến bàn tay đang đặt ở bên eo cô của người đàn ông khựng lại, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn cô thâm sâu khó dò nói: "Em ngại cái gì?"
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, tối hôm qua cũng là hắn xử lý cho cô, hiện tại ngại ngùng lại có vẻ hơi muộn. Quan trọng là hắn nhìn thấy cô xấu hổ như vậy, muốn hắn tha cho cô? Mơ tưởng.
Sở Tư Di lại bị hắn ngoài mặt nghĩa chính liêm từ đến ngẩn ngơ. Nghẹn nghẹn một hồi cô lại không nhịn được hét lên: "Anh đây là lòng mang ý đồ bất chính! Muốn dùng chuyện này để chiếm tiện nghi của em!"
Nhưng trong lòng cô nghĩ gì lại chỉ có mình có cô biết. Ở nơi sâu thẳm trong trái tim của người con gái, tiểu nhân nhi đang không ngừng nhảy nhót ăn mừng. Bởi vì so với ai hết cô biết mình muốn cái gì. Nhìn người đàn ông bị cô chọc đến nổi điên mà đánh cô, mặc dù có đau thật nhưng cô biết hắn đã nương tay rồi, cho nên cô càng thêm vui vẻ. Hắn chịu phản ứng với cô thì chính là chuyện vui hiếm có rồi. Phải biết rằng trước đây hắn còn chẳng thèm lý cô nữa, mặc cho cô làm cái gì cũng vậy.
Thật ra cô không hề sợ việc làm tình với hắn, dù cô cũng biết ngại... Nói lạ, làm sao mà không ngại ngùng cho được! Cô vẫn là thiếu nữ mới lớn, trước nay chưa từng yêu đương với ai ngoài hắn. Đã vậy tình yêu này còn chẳng duy trì được bao lâu, cô còn chẳng có lấy một nụ hôn đầu trong suốt hai mươi hai năm làm người. Tuy miệng cô mạnh nhưng không đại biểu cô không biết xấu hổ. Chỉ là hiện tại thân mình cô không khỏe thật. Cô muốn là cá nước vui vẻ cùng người đàn ông chứ không phải là im lặng chịu trận. Cho nên lúc này cô mới phải thức thời thôi.
Đợi cô khỏe lại đi... Còn có, hi vọng những gì người ta nói trên mạng là đúng, sau lần đầu tiên sẽ không đau nữa...
Sở Tư Di âm thầm nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng bàn tính đánh lọc cọc không ngừng. Chỉ có người đàn ông chẳng hề biết gì, còn đang tự trách vì hành vi bạo lực gia đình của mình mới nãy, trong bụng còn đang tính làm gì đó tạ lỗi với cô.
Nếu hắn biết cô đang nghĩ gì, hắn nhất định sẽ đập tan cái áy náy trong lòng hắn liền, ngay và luôn.
Nhưng Tống trung tá lại không biết rồi. Cho nên ngày tháng sau này của hắn đã định là sẽ bị cô vợ nhiều tình yêu đối với hắn quậy cho điên lên rồi.
...
Buổi tối, khi Mạnh Gia Dĩnh bảo với bà muốn đi ra ngoài, mẹ Tống không chút ý tứ phất tay kêu cô đi đi. Nhưng bà vẫn nói: "Nhớ về đúng giờ."
Tống gia có quy định chín giờ đóng cổng. Nếu muốn ở qua đêm bên ngoài thì báo về một tiếng rồi. Và đương nhiên sẽ không có chuyện nửa đêm trở về được, bởi vì có về cũng không có người ra mở cửa. Tống gia tuy không đến mức gò bó con cháu phải tuân thủ quy cũ giống họ, thế nhưng ai cũng có giấc ngủ của mình, chẳng ai rảnh đi canh chừng cái cửa chỉ để phục vụ một người. Mệnh của ai cũng là mệnh, không phải cứ người ta làm công cho mình thì là đầy tớ không có nhân quyền. Tống gia lại là thế gia quân nhân, quân lệnh nghiêm ngặt, nới lỏng như thế đã là quá tốt rồi. Dù vậy bởi vì Tống gia nhiều đời độc đinh, vì để con trai có năng lực, không chết trên chiến trường hay trong lúc đi làm nhiệm vụ mà từ nhỏ họ đã được đưa vào quân đội dạy dỗ. Tựa như Tống Thượng ít khi có mặc ở nhà thì làm sao mà có người làm trái quy định này được.
Đến phiên Mạnh Gia Dĩnh thì vì muốn lấy lòng mẹ Tống nên càng chưa từng làm trái quy định này, chọc bà không quên.
Mẹ Tống cũng biết tuy rằng nhiều năm nay Mạnh Gia Dĩnh chưa từng làm ra cái chuyện gì khiến cho bà phật ý ngoài một chuyện kia, nhưng bà vẫn là nói một tiếng, xem như quan tâm.
"Vâng dì, con nhớ rồi."
Còn Mạnh Gia Dĩnh, khi cô ta nhìn thấy bà như vậy thì tâm trạng tốt một chút. Tuy trong lòng Mạnh Gia Dĩnh có bất mãn nhưng chỉ cần bà vẫn có lòng với mình thì lòng tin của cô ta vẫn được duy trì. Miễn là mẹ Tống vẫn yêu thương cô ta, Mạnh Gia Dĩnh mới không sợ tương lai không có được thứ mình muốn.
Dù loại suy nghĩ này có phần quá mức kiêu căng tự phụ, thế nhưng cũng chỉ có thể trách cô ta thôi.
Mà sau khi cô ta lái xe rời khỏi Tống trạch, mẹ Tống ở sau lưng nhìn bóng cô ta rời đi, tay lại cầm điện thoại lên gọi một cú.
...
Quân khu.
Đêm đến, sau khi cơm nước xong xuôi Sở Tư Di rốt cuộc vẫn là bị người đàn ông ép nằm lên giường bôi thuốc.
Mặt cô đỏ dọa người, mặc kệ né tránh thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của người đàn ông. Đến lúc cuối cô vẫn cố gắng thương lượng với hắn: "Anh Tống! Anh Tống này, em có thể tự mình làm được!"
Lời của cô khiến bàn tay đang đặt ở bên eo cô của người đàn ông khựng lại, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn cô thâm sâu khó dò nói: "Em ngại cái gì?"
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, tối hôm qua cũng là hắn xử lý cho cô, hiện tại ngại ngùng lại có vẻ hơi muộn. Quan trọng là hắn nhìn thấy cô xấu hổ như vậy, muốn hắn tha cho cô? Mơ tưởng.
Sở Tư Di lại bị hắn ngoài mặt nghĩa chính liêm từ đến ngẩn ngơ. Nghẹn nghẹn một hồi cô lại không nhịn được hét lên: "Anh đây là lòng mang ý đồ bất chính! Muốn dùng chuyện này để chiếm tiện nghi của em!"