Chỉ là bà không ngờ lần này chồng bà lại không đi theo lối mòn với bà. Ông ấy nói: "Bà là nữ chủ nhân trong nhà, bên dưới hiện tại còn có một con dâu cần dạy bảo. Có những chuyện bà nên tự mình tìm hiểu để có cái nhìn chính xác hơn. Tương lai bà cũng có thể dạy cho con dâu bà cách để làm một nữ chủ nhân đúng nghĩa."
"..."
Mẹ Tống phải trời ơi đất hỡi tận một lúc mới tiếp thu hết những gì chồng mình nói. Sau đó bà nhìn cha Tống với ánh mắt một lời khó nói hết: "Mình à, bình thường ông đâu có nói nhiều vậy?"
Ai biết cha Tống lại rất điềm nhiên đối đáp lại một câu không dính đầu dính đuôi nhưng lại khiến mẹ Tống vui vẻ đi ngủ: "Tôi biết bà luôn rất thông minh."
Trước đây bà mờ mắt chỉ là do mềm lòng với tình thân.
Mẹ Tống năm nay đã hơn năm mươi sau khi nghe ông chồng mặt than của mình tăng bốc xong thì giống như trẻ ra chục tuổi nữa. Sau khi ôm eo cho ông một cái hôn nhiệt liệt tuổi xế chiều thì vừa chui lên giường vừa nói: "Tôi hiểu ý ông rồi. Tôi sẽ để ý."
Tuy rằng ông nãy giờ nói vòng vo rất nhiều nhưng mẹ Tống hiểu. Bà biết ông không phải là người thích nói xấu người khác, cho nên ông kêu bà tự tìm hiểu. Tự mình hiểu rõ sẽ tốt hơn là nghe người ta nói. Càng là người coi trọng thân tình như mẹ Tống thì càng nên làm như vậy.
Mẹ Tống biết, nhưng trước khi đi ngủ vẫn muốn hỏi ông một câu: "Vậy ông có cái nhìn thế nào về con dâu mới của chúng ta?"
Tính ra thì họ chỉ mới có tiếp xúc với đứa con dâu này được vài hôm thôi, độ hiểu rõ sẽ không sâu bằng Sở Minh Châu đã được định hôn từ nhỏ cho Tống Thượng.
Theo cái nhìn của mẹ Tống thì thật ra Sở Minh Châu cũng chưa chắc hợp với con trai bà. Tính tình của Sở Minh Châu quá tự do, thậm chí là cứng đầu với chính kiến của riêng mình. Có lẽ bởi vì được nuông chiều từ bé cho nên cô gái kia làm cái gì cũng chưa từng nghĩ cho người khác, chỉ biết chăm chăm có mình. Chính vì thế mà đến cuối cùng cô ta mới để lại cục diện rối rắm cho người thân rồi bỏ trốn như chẳng liên quan đến mình. Người như vậy làm sao làm chủ nhân Tống gia.
Nhưng bởi vì hôn ước đã lập ra, Sở gia cũng không nói đổi nên họ không có nghĩ kết quả cuối cùng lại là như vậy. Thật ra nếu Sở gia chịu nói sớm, chưa chắc họ sẽ không chịu đổi. Kết quả là khiến hai nhà ra chuyện cười, mối quan hệ mười mấy năm vì một ân tình cũng muốn đến đáy cốc. Đổi lại là người khác nhất định sẽ ngoài mặt không nói nhưng bên trong âm thầm chèn ép Sở gia rồi. Dù sao ân tình gì cũng đã muốn trả mười mấy hai chục năm, chẳng lẽ phải trả cả đời hay sao.
"Chịu khó."
Cha Tống chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.
Mẹ Tống nghẹn nửa ngày mới nhận mệnh không tiếp tục hỏi ông nữa. Thật ra bà cũng có thể thông qua giọng điệu của ông để cảm nhận được đến ý tứ chân thực nhất, cho nên bà im lặng.
...
"Ba, ngày mai ra ngoài gặp tôi."
Cách phòng của ba mẹ Tống mấy căn, bên trong một gian phòng khác được trang hoàng đẹp đẽ nhất căn nhà này lại đang diễn ra một cuộc trò chuyện thông qua điện thoại không muốn cho người biết.
"Đúng, chỗ cũ."
Vốn tâm tình đã không tốt, sau đó còn nghe người bên kia nhắc đến tiền, bàn tay đẹp của người con gái vô thức siết chặt. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nói: "Được."
Rốt cuộc không cần nghe âm thanh nịnh nọt của người bên kia nữa, thế nhưng cô ta vẫn không thể ngủ được. Trong lòng nghĩ đến cái gì đó, môi cô ta mím lại, tiếng nghiến răng vang lên không ngừng.
...
Cũng là một đêm, nhưng người mất ngủ người lại ngon giấc.
Mà kết quả của một trận bão tố là Sở Tư Di ngủ đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại. Toàn thân cô vừa đau vừa mệt, cứ như bị mấy chiếc xe tải thi nhau cán qua cán lại vài trăm lần. Đầu thì đau, bụng thì đói. Nơi riêng tư thì khỏi nói. Mặc dù có cảm giác như đã được chăm sóc qua nhưng cô một chút đều không dám động đến, càng không dám nhìn.
Sở Tư Di a... Mày đúng là tự làm tự chịu mà.
Tuy không thể không công nhận người đàn ông thật mạnh mẽ, cô cũng thích, nhưng mà nếu lần nào cũng như thế cô sẽ chết sớm mất.
Chết sớm rồi thì sao mà hướng phúc được lâu dài?
Cô có nên tém tém lại một chút?
Nhưng khó được a, người đàn ông ngày hôm qua thật sự là bị cô chọc đến phát cuồng. Rất có cảm giác thành tựu a...
Sở Tư Di phát sầu.
"Tỉnh rồi."
Đang miên man trong dòng suy nghĩ không có tiết tháo, Sở Tư Di bị âm thanh này làm cho giật mình theo bản năng đưa mắt - Thứ duy nhất cô có thể di chuyển hiện tại nhìn đến nơi phát ra nó không biết từ lúc nào đã hiện diện tại cửa phòng ngủ. Lúc này ở nơi đó đang đứng một người đàn ông, trên người mặt áo thun xanh đã phai sờn không họa tiết cùng quần rằn ri màu xanh lá xen lẫn với màu đen.
"..."
Mẹ Tống phải trời ơi đất hỡi tận một lúc mới tiếp thu hết những gì chồng mình nói. Sau đó bà nhìn cha Tống với ánh mắt một lời khó nói hết: "Mình à, bình thường ông đâu có nói nhiều vậy?"
Ai biết cha Tống lại rất điềm nhiên đối đáp lại một câu không dính đầu dính đuôi nhưng lại khiến mẹ Tống vui vẻ đi ngủ: "Tôi biết bà luôn rất thông minh."
Trước đây bà mờ mắt chỉ là do mềm lòng với tình thân.
Mẹ Tống năm nay đã hơn năm mươi sau khi nghe ông chồng mặt than của mình tăng bốc xong thì giống như trẻ ra chục tuổi nữa. Sau khi ôm eo cho ông một cái hôn nhiệt liệt tuổi xế chiều thì vừa chui lên giường vừa nói: "Tôi hiểu ý ông rồi. Tôi sẽ để ý."
Tuy rằng ông nãy giờ nói vòng vo rất nhiều nhưng mẹ Tống hiểu. Bà biết ông không phải là người thích nói xấu người khác, cho nên ông kêu bà tự tìm hiểu. Tự mình hiểu rõ sẽ tốt hơn là nghe người ta nói. Càng là người coi trọng thân tình như mẹ Tống thì càng nên làm như vậy.
Mẹ Tống biết, nhưng trước khi đi ngủ vẫn muốn hỏi ông một câu: "Vậy ông có cái nhìn thế nào về con dâu mới của chúng ta?"
Tính ra thì họ chỉ mới có tiếp xúc với đứa con dâu này được vài hôm thôi, độ hiểu rõ sẽ không sâu bằng Sở Minh Châu đã được định hôn từ nhỏ cho Tống Thượng.
Theo cái nhìn của mẹ Tống thì thật ra Sở Minh Châu cũng chưa chắc hợp với con trai bà. Tính tình của Sở Minh Châu quá tự do, thậm chí là cứng đầu với chính kiến của riêng mình. Có lẽ bởi vì được nuông chiều từ bé cho nên cô gái kia làm cái gì cũng chưa từng nghĩ cho người khác, chỉ biết chăm chăm có mình. Chính vì thế mà đến cuối cùng cô ta mới để lại cục diện rối rắm cho người thân rồi bỏ trốn như chẳng liên quan đến mình. Người như vậy làm sao làm chủ nhân Tống gia.
Nhưng bởi vì hôn ước đã lập ra, Sở gia cũng không nói đổi nên họ không có nghĩ kết quả cuối cùng lại là như vậy. Thật ra nếu Sở gia chịu nói sớm, chưa chắc họ sẽ không chịu đổi. Kết quả là khiến hai nhà ra chuyện cười, mối quan hệ mười mấy năm vì một ân tình cũng muốn đến đáy cốc. Đổi lại là người khác nhất định sẽ ngoài mặt không nói nhưng bên trong âm thầm chèn ép Sở gia rồi. Dù sao ân tình gì cũng đã muốn trả mười mấy hai chục năm, chẳng lẽ phải trả cả đời hay sao.
"Chịu khó."
Cha Tống chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.
Mẹ Tống nghẹn nửa ngày mới nhận mệnh không tiếp tục hỏi ông nữa. Thật ra bà cũng có thể thông qua giọng điệu của ông để cảm nhận được đến ý tứ chân thực nhất, cho nên bà im lặng.
...
"Ba, ngày mai ra ngoài gặp tôi."
Cách phòng của ba mẹ Tống mấy căn, bên trong một gian phòng khác được trang hoàng đẹp đẽ nhất căn nhà này lại đang diễn ra một cuộc trò chuyện thông qua điện thoại không muốn cho người biết.
"Đúng, chỗ cũ."
Vốn tâm tình đã không tốt, sau đó còn nghe người bên kia nhắc đến tiền, bàn tay đẹp của người con gái vô thức siết chặt. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nói: "Được."
Rốt cuộc không cần nghe âm thanh nịnh nọt của người bên kia nữa, thế nhưng cô ta vẫn không thể ngủ được. Trong lòng nghĩ đến cái gì đó, môi cô ta mím lại, tiếng nghiến răng vang lên không ngừng.
...
Cũng là một đêm, nhưng người mất ngủ người lại ngon giấc.
Mà kết quả của một trận bão tố là Sở Tư Di ngủ đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại. Toàn thân cô vừa đau vừa mệt, cứ như bị mấy chiếc xe tải thi nhau cán qua cán lại vài trăm lần. Đầu thì đau, bụng thì đói. Nơi riêng tư thì khỏi nói. Mặc dù có cảm giác như đã được chăm sóc qua nhưng cô một chút đều không dám động đến, càng không dám nhìn.
Sở Tư Di a... Mày đúng là tự làm tự chịu mà.
Tuy không thể không công nhận người đàn ông thật mạnh mẽ, cô cũng thích, nhưng mà nếu lần nào cũng như thế cô sẽ chết sớm mất.
Chết sớm rồi thì sao mà hướng phúc được lâu dài?
Cô có nên tém tém lại một chút?
Nhưng khó được a, người đàn ông ngày hôm qua thật sự là bị cô chọc đến phát cuồng. Rất có cảm giác thành tựu a...
Sở Tư Di phát sầu.
"Tỉnh rồi."
Đang miên man trong dòng suy nghĩ không có tiết tháo, Sở Tư Di bị âm thanh này làm cho giật mình theo bản năng đưa mắt - Thứ duy nhất cô có thể di chuyển hiện tại nhìn đến nơi phát ra nó không biết từ lúc nào đã hiện diện tại cửa phòng ngủ. Lúc này ở nơi đó đang đứng một người đàn ông, trên người mặt áo thun xanh đã phai sờn không họa tiết cùng quần rằn ri màu xanh lá xen lẫn với màu đen.