"Các ngươi còn sống à!" Dạ Kiêu Hùng kinh ngạc nói.
Đông Quách Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Sao vậy, đã làm ngươi thất vọng à?" Nhớ tới việc tên tiểu nhân này không màng đến sống chết của bọn họ lão tức sôi ruột.
Dạ Kiêu Hùng hừ lạnh một tiếng khinh thường, còn sống thì thế nào? Một đám phế vật mà thôi, sức chiến đấu yếu như vậy, tổn thất nhiều người như vậy, lại còn cố ý muốn Tề trưởng lão đi cứu về, có thể làm nên tích sự gì đây?
Tề trưởng lão vẻ mặt tươi cười tuyên bố tình hình chiến sự lần này và trao thưởng công trạng, tổng thể mà nói đại chiến lần này rất mỹ mãn.
Lão cẩn thận công bố chiến tích mỗi nhánh quân đội đạt được, làm cho bọn họ rất phấn khích.
"Đội quân Dạ Kiêu Hùng, tiêu diệt được ba tên đỉnh phong Vương Giả, mười tám tên đỉnh phong Tôn Chủ, bảy tên cấp cao Tôn Chủ, nhận được năm vạn năm ngàn công trạng."
Khi công bố chiến tích của Dạ Kiêu Hùng, lập tức gây nên một hồi bàn luận xôn xao, một trận chiến lại nhận được hơn năm vạn công trạng quả là nhiều kinh khủng, những đội quân trước nhận tối đa cũng không quá hai vạn? Đáng nể nhất là Dạ Kiêu Hùng lại có thể giết được ba vị Vương Giả!
Bản thân hắn là một Vương Giả, thực lực quân đội hai bên xấp xỉ nhau lại có thể tiêu diệt tên Vương Giả ngang sức hắn của đội quân đối phương là chuyện không dễ dàng.
Ánh mắt mọi người nhìn Dạ Kiêu Hùng tràn đầy thán phục, bội phục xen lẫn ghen tị, đương nhiên bọn người Đoàn Vô Huyết suýt bị hắn hại chết nhìn hắn chỉ có khinh bỉ.
Những thủ lĩnh của chiến đội khác lập tức tiến về hắn tỏ ý chúc mừng, Dạ Kiêu Hùng vừa mới đến đây, lần đầu tiên xuất chiến đã lấy được chiến tích kinh người như vậy, đương nhiên bọn họ ít nhất phải biểu thị chút thành ý.
Dạ Kiêu Hùng bộ mặt mỉm cười thân thiện, rất ung dung bình tĩnh đón nhận thiện ý của mọi người.
Đợi mọi người chúc mừng xong, Tề trưởng lão tiếp tục nói: "Đội quân Đông Quách Lâm, giết được tám tên đỉnh phong Vương Giả, hai mươi tám tên đỉnh phong Tôn Chủ, thu được mười vạn tám ngàn công trạng."
"Cái gì?" Mọi người trong những chiến đội khác nhất thời kinh ngạc đến ngây người, Đông Quách Lâm là thống lĩnh lão luyện, rất quen thuộc với bọn họ, chiến đội của lão không yếu nhưng cũng không mạnh, sao tự dưng lại thưởng bừa như vậy, một trận đại chiến giết chết tám tên Vương Giả và nhiều Tôn Chủ đối phương đến vậy, đây là tiêu diệt cả hai đội quân người ta rồi!
Dạ Kiêu Hùng vốn dĩ đang đắc ý cũng vô cùng kinh ngạc ngây người há hốc miệng: "Chuyện này sao có thể được?"
Hắn cho rằng giết được ba người Sáng Thế Thần Điện đã rất hiếm có rồi, lúc hắn bỏ đi đám người Đông Quách Lâm, Đoàn Vân Thiết kia lại có thể một hơi giết tám tên Vương Giả? Không phải bọn họ còn phải dựa vào Tề trưởng lão đi cứu sao? Lấy đâu ra năng lực trở mình? Còn giết chết hai nhánh đội quân đối phương?
Dạ Kiêu Hùng mặt tối sầm lại: "Tề trưởng lão, tuy ngài là trấn thủ tướng quân do Thánh Quân bổ nhiệm, cũng không thể làm việc hồ đồ như vậy."
Khuôn mặt Tề trưởng lão đang vui vẻ tươi cười lập tức sa sầm lại: "Lão phu đã làm gì hồ đồ?"
"Ta hỏi lão không phải lão đi cứu bọn Đông Quách Lâm về hay sao? Người lão giết làm sao lại có thể tính công trạng cho hắn?"
Tề trưởng lão không vui xì khinh bỉ một tiếng: "Toàn bộ việc đánh giết đều có khế ước trận thống kê, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn được. Lúc lão phu đến, bọn họ đã tiêu diệt hai nhánh quân, chỉ còn một tên Vương Giả cuối cùng đang còn giãy giụa, sớm muộn cũng phải chết, lão phu chẳng qua chỉ trợ giúp một chút, toàn bộ chiến tích tám Vương Giả này đương nhiên nên được tính cho bọn họ, ngươi không có dị nghị gì nữa chứ?"
Dạ Kiêu Hùng nói không ra lời, nhìn đám người Đoàn Vân Thiết cảm thấy khó tin, trong lòng một cơn tức giận trào lên muốn nổ cả phổi.