Hoàn Tố Âm đoan trang tươi cười rất nhanh cứng lại, trong mắt kiềm nén một tia tức giận.
Thương trưởng lão đặc biệt viết phong thư này chính là vì hướng Đông Nhạc Quận vương đề cử Triệu hoán sư tên là Bạch Vũ tham gia Triệu hoán đại hội.
Bạch Vũ, nàng đã lần thứ ba nghe thấy cái tên này, chỉ là một phế vật xấu xí của Bắc La Quận quốc mà thôi, thế nhưng có thể làm cho Thương trưởng lão tự mình viết thư đề cử Quận vương, dựa vào cái gì? Nàng vẫn luôn muốn trúng cử còn không được, nàng tuyệt đối sẽ không để phong thư này đến tay Đông Nhạc Quận vương!
Biểu tình của nàng rất nhanh khôi phục bình thường, ở mặt ngoài thực sảng khoái đồng ý: "Nếu đã là Thương trưởng lão ủy thác, ta nhất định sẽ làm hết sức mình."
"Được, phiền toái người." Hành Tuấn Sơn nịnh hót cười cười, song cằm trở nên càng dày.
Hắn đang cùng Hoàn Tố Âm cười nói, một đệ tử nghiệp đoàn đột nhiên đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Hội trưởng, có người muốn bán Linh tửu, người đi nhìn xem đi."
"Vị nào?" Hành Tuấn Sơn bất đắc dĩ. Bình Thạch thành quá nhỏ, quy mô Công hội Triệu hoán sư tự nhiên cũng không lớn, trong Công hội người có nhãn lực xem xét giám định đồ vật này nọ chỉ có một mình hắn, chuyện gì hắn cũng phải tự thân xuất mã.
"Chính là người lần trước đến chứng thực - Bạch Vũ cô nương."
Như thế nào lại là nàng? Cứ mỗi thời điểm ta tiếp đãi khách quý lại đến. Hành Tuấn Sơn đối với Bạch Vũ càng thêm chán ghét, hướng Hoàn Tố Âm cười cười nói: "Thực xin lỗi, ta có chuyện phải đi."
"Có người buôn bán kiếm lãi này nọ Đông Tây? Kỳ thật có vài người Hội trưởng căn bản không cần phải để ý tới, trực tiếp đuổi đi mới đúng, thời gian của ngươi cũng rất quý giá." Hoàn Tố Âm tao nhã nhấp một ngụm Linh tửu. Thanh âm nhỏ vừa rồi của đệ tử nghiệp đoàn nàng có thể nghe thấy, Bạch Vũ kia dám không biết trời cao đất rộng chạy mới nghiệp đoàn mua bán này nọ.
Hành Tuấn Sơn sờ sờ song cằm của chính mình: "Ý tứ của Hoàn tiểu thư chí phải....."
"Chỉ là một tù phạm bị sung quân đến đây tư sửa tường thành mà thôi, có được vận khí tốt thức tỉnh linh mạch, có thể có cái gì tốt mà bán? Bất quá chỉ là lừa gạt kiếm tiền tiêu thôi." Hoàn Tố Âm không chút để ý nói, giọng điệu tràn ngập hèn mọn.
Hành Tuấn Sơn lập tức hiểu được, Hoàn Tố Âm đây là muốn hắn không cần thu gì đó của Bạch Vũ. Hoàn Tố Âm là nghĩa nữ của Đông Nhạc Quận vương, là một trong những người được đề cử cho Đại hội triệu hoán lần này, thanh danh thực lực được liệt vào Vô Trần bảng. Hành Tuấn Sơn nịnh bợ nàng còn không kịp, đương nhiên sẽ không vì Bạch Vũ mà đắc tội nàng.
Hơn nữa Hành Tuấn Sơn cũng không cho rằng Bạch Vũ thật sự có thể bán cho hắn cái thứ gì tốt, lập tức một ngụm đáp ứng: "Hoàn tiểu thư nói gì thì chính là thế ấy, ta hiện tại phải đem cái người không biết tự lượng sức này đuổi đi."
Hạ quyết tâm không thu đồ của Bạch Vũ, Hành Tuấn Sơn đối với Bạch Vũ qua loa có lệ, ngay cả xem đều lười liếc nhìn Linh tửu của Bạch Vũ: "Bạch Vũ cô nương, Công hội Triệu hoán sư của chúng ta trải rộng khắp Vân Vũ Thần Châu, mua bán thứ gì cũng đều là tinh phẩm, Linh tửu của ngươi hiệu quả quá kém, chúng ta không thể thu."
"Qúa kém? Phi Hồng Chi Nguyệt sau khi hấp thu có thể ngưng tụ 5-10 điểm linh lực, còn kém sao?" Bạch Vũ ngạc nhiên, không có thể nào Công hội Triệu hoán sư tạo ra được Linh tửu có thể một lần ngưng tụ ra mấy chục điểm? Đó phải là dược liệu ngoài 500 năm mới có hiệu quả như vậy.
Nàng thật sự cũng muốn kiến thức một chút, đáng tiếc Linh tửu chỉ có ở Vô Trần tửu lâu mới bán, Bình Thạch thành không có bán.
Hành Tuấn Sơn khóe miệng vừa kéo, ngươi nói dối cũng phải có mức độ! Chiêu bài Vô Trần tửu lâu tạo ra Linh tửu cũng chỉ có thể tụ được 3-5 điểm linh lực, ngươi nói một hơi có thể ngưng tụ 10 điểm, này không phải nói hươu nói vượn sao?
Hành Tuấn Sơn trong mắt không tin lời nói của Bạch Vũ: "Ngượng ngùng, ta không tính toán mua. Ngươi đã có Linh tửu tốt như vậy, chính mình giữ lại dùng đi."
"Ngươi không tin? Ta có thể cho ngươi một ly thử xem."
"Không cần."
"Ngươi đã không mua, ta có thể đem Linh tửu đi bán đấu giá không?" Bạch Vũ có thể nhượng bộ, gởi bán ở đấu giá hội tuy rằng có thể bán được không ít tiền, nhưng phải đợi.
Hành Tuấn Sơn cười lạnh: " Đấu giá hội không phải cái gì cũng có thể tùy tiện mang lên bán."
Nhìn thấy Hành Tuấn Sơn bộ dáng dầu muối không vào, Bạch Vũ hiểu được, Hành Tuấn Sơn ngay từ đầu đã không tính toán mua Linh tửu của nàng, Linh tửu của nàng dù có cho cũng uổng phí.
Một khi đã như vậy nàng cũng không có cái gì hay để nói, người ta không muốn mua chung quy cũng không thể nói người ta không phải?
Nàng đứng dậy cáo từ: "Hy vọng Hành hội trưởng sẽ không hối hận!"
Hành Tuấn Sơn khinh thường vuốt cái cằm phì phì, hắn có gì mà phải hối hận?