• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn được hai tháng thì Hà Mật đã nhận được một lời mời của Tô Thước, anh ấy đã hẹn cô và ba người còn lại đến cô nhi viện lúc trước.

Bất chợt Hà Mật lại có chút giật mình, đã lâu quá rồi cô không đến đây, dường như từ khi rời đi cho đến bây giờ, trong lòng của Hà Mật lại dâng lên một cảm xúc khó tả, nó là loại cảm xúc tự trách và cho rằng bản thân thiếu trách nhiệm. Dù rằng hiện tại cuộc sống của cô rất đủ đầy, nhưng cô lại quên mất ở đâu đó trên cuộc đời này còn có nhiều mảnh đời cần giúp đỡ.

Buổi sáng ngày hôm đó, Lăng Dụ Triết sau khi đưa cô đến cô nhi viện thì cũng chỉ dặn dò cô một chút, sau đó thì lái xe rời đi, còn nhắc cô khi nào xong thì gọi cho anh đến đón. Không phải là Lăng Dụ Triết không muốn gặp mặt bốn người anh của vợ mình, chỉ là anh không muốn làm gián đoạn cuộc hội ngộ của năm anh em họ mà thôi.

Nhưng ngay khi Lăng Dụ Triết lái xe rời đi thì Chu Xuyên cũng đã đến, anh ta đưa mắt nhìn cô, sau đó liền tặc lưỡi, nói:

- Xem kìa, được chồng cưng chiều quá nhỉ, sắp thành con heo rồi đó.

- Con người không có người yêu thì đừng lên tiếng, plè!

Sau đó thì Hà Mật liền nhanh chân đi vào, còn Chu Xuyên thì cũng chỉ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô, khi họ đã vào bên trong thì lại nhìn thấy Tô Thước và Hứa Vãn Tùng đang nói chuyện cùng sơ Ánh nói chuyện với nhau, bất chợt đôi chân của Hà Mật khựng lại… Đã mười ba năm rồi, đã hơn mười ba năm cô không gặp lại sơ Ánh rồi.

Vừa nhìn thấy bà ấy thì Hà Mật liền nhanh chóng bước đến, đôi mắt có chút rưng rưng, nói:



- Sơ…

Sơ Ánh lúc đầu còn không nhìn ra cô gái xinh đẹp trước mắt mình là ai, vì nói thế nào bà ấy bây giờ cũng đã lớn tuổi lắm rồi, mắt cũng mờ đi không ít, nhưng một hồi lâu thì sơ Ánh mới giật mình, còn phấn khích đi đến chỗ của Hà Mật, rồi đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nói:

- Tiểu Mật Mật, cuối cùng cũng có thể gặp lại con rồi… Bà già này còn tưởng cả đời sẽ không gặp được con nữa chứ. Nào nào, xoay một vòng cho bà già này xem xem nào.

Lúc này Hà Mật liền mỉm cười, sau đó cũng ngoan ngoãn xoay một vòng cho sơ Ánh xem, nhìn cô bé năm nào nay đã là thiếu nữ xinh đẹp như hoa, nhưng mà hình như có chút tăng cân rồi thì phải, nhưng còn chưa đợi cô và sơ Ánh nói gì thì Khương Đình Lập từ xa cũng đi đến, vừa đi còn vừa trêu chọc:

- Sơ Ánh à, cô bé năm nào của sơ bây giờ đã là vợ người ta rồi, không còn là thiếu nữ bé bỏng nữa đâu, không chỉ vậy mà còn được chồng chăm đến béo tốt thế kia mà.

Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều cười ồ lên, riêng Hà Mật thì lại tặng cho Khương Đình Lập một cái nhìn thánh thiện, nhưng sơ Ánh cũng chỉ cười nhẹ rồi đưa tay vuốt tóc của cô. Chuyện Hà Mật và Lăng Dụ Triết kết hôn thì Tô Thước cũng vừa mới nói cho bà ấy biết rồi, khi mới nghe thì sơ Ánh cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghe về Lăng Dụ Triết yêu Hà Mật đến đâu thì bà ấy cũng yên tâm hơn.

- Vậy Tiểu Mật Mật đã có chồng rồi, còn bốn đứa thì khi nào mới cho bà già này có con dâu đây?

Nhắc đến đây thì cả bốn đều giả điên giả khờ, Hà Mật và sơ Ánh nhìn nhau cười.

Rồi sau đó thì sơ Ánh cũng để lại không gian riêng cho năm người họ, còn bà ấy thì lại đi dạo xem xung quanh.

Lúc này, xung quanh chỉ còn lại Hà Mật, Tô Thước, Chu Xuyên, Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng, họ đi cùng nhau nhưng chẳng nói gì, lúc này họ lại nhìn thấy năm đứa bé đang chơi đùa cùng nhau, rất giống họ ngày trước, bất giác Hà Mật lại mỉm cười.

Nhưng còn chưa để cô nói gì Hứa Vãn Tùng đã lên tiếng trước:



- Cuối năm nay em sẽ đi Na Uy…

Bốn người còn lại bất giác khựng lại, sau đó đưa ánh mắt khó hiểu về Hứa Vãn Tùng, tại sao lại đột ngột muốn ra nước ngoài như vậy chứ? Nhưng Hứa Vãn Tùng cũng chỉ cười và nói cậu ta đang muốn phát triển con đường sự nghiệp của mình, nói sao thì Hứa Vãn Tùng có thiên phú về máy tính, nên cũng không thể làm hacker mãi được, nên cậu ấy muốn tạo cho mình một con đường riêng, chỉ một mình cậu ấy mà thôi.

Hiển nhiên mỗi người đều có ước mơ, nên cả bốn người còn lại đều rất ủng hộ con đường mà Hứa Vãn Tùng đã chọn.

Tiếp theo, trong khi mọi người vẫn còn đang chưa biết nên nói gì thì Khương Đình Lập lại lên tiếng.

- Bệnh viện của em vừa cử người đến Anh để tham gia một dự án nghiên cứu về virus thời cổ đại… Và em đã vinh hạnh được chọn.

- Anh tư, anh giỏi thật đấy.

Khương Đình Lập cũng chỉ mỉm cười, nhưng rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng, dường như anh em của họ đã quá hiểu nhau rồi, nên mọi chuyện mà họ muốn làm hay định sẽ làm đều đã nói hết, bây giờ họ thật sự đã không còn gì để nói với nhau… Thứ mà họ cần nói có lẽ là những kỉ niệm lúc còn ở cô nhi viện này, nhưng hiện tại, mỗi người đều có cùng một kỉ niệm, nên cũng chỉ im lặng và đi.

Không biết từ lúc nào mà họ đã dừng lại ở trước cổng của cô nhi viện, nơi này được gọi là cô nhi viện Cầu Vồng, vì mỗi người đều mang màu sắc và tính cách khác nhau, nhưng chung quy lại đều cùng một con đường mệnh khổ, nhưng họ lại không vì thế mà buông xuôi, thay vào đó lại còn rất nỗ lực để tiến về phía trước.

Lúc này, Tô Thước liền nói:

- Em có định sẽ đi học lại không Mật Nhi?

Hà Mật gật đầu, nhưng tạm thời vẫn chưa phải lúc.


Dừng một chút, thì Hà Mật lại lấy trong túi xách của mình ra một tờ giấy, cô vừa nhìn vào nó, vừa nói:


- Chuyện này em vẫn chưa nói với ai… À không, em có nói với Giai Âm và Tuyết Ly rồi. Còn bốn anh là người đầu tiên em thông báo đó.


Cả bốn người có chút không hiểu, cô em gái nhỏ của họ lại muốn báo cái gì đây? Ngay lúc họ vẫn còn đang suy nghĩ thì Hà Mật đã mở tờ giấy kia ra, bên trong là bản xét nghiệm và siêu âm, cô đã mang thai rồi.


Ngay lúc này thì Khương Đình Lập và Chu Xuyên kinh ngạc và vui vẻ, Hứa Vãn Tùng cũng chỉ mỉm cười rồi chúc cô may mắn. Riêng Tô Thước lại trầm mặc một lúc, sau đó thì anh lại nói:


- Anh sắp kết hôn rồi.


- CÁI GÌ!


Mặc dù tin Hà Mật mang thai là tin sốc, nhưng Tô Thước kết hôn còn sốc hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK