Cô leo lên xe của chị Tô Nhiễm với một tâm thế cực kỳ thích thú, vì lúc sáng này chị ấy còn nói là sẽ đưa cô đi chơi cái gì đó thú vị hơn, hiển nhiên thì một người thích mới mẻ như Hà Mật sẽ thấy kích thích rồi.
Sau khi chạy một vòng lớn thì Tô Nhiễm lại hạ nhẹ tay ga, nói nhỏ:
- Cục cưng, ôm chặt vào nhé.
Trong khi Hà Mật vẫn còn chưa kịp hiểu có chuyện gì thì Tô Nhiễm đã lên tốc độ cực nhanh, cũng chẳng biết từ khi nào mà chiếc xe của họ đã hòa với những chiếc xe đua gần đó. Lúc này hai mắt của Hà Mật mở căng to ra, cô không nghĩ chị gái Tô Nhiễm này lại đem cô đi đua xe đó chứ! Quả nhiên là một chị gái kì lạ.
Nhưng mà… Nhưng mà cái cảm giác này thì đúng là rất kích thích, không chỉ vậy mà ở bên trong làn đua còn có người nhận ra chị ấy, còn luôn gọi tên chị ấy, nhưng mà lại gọi là “Alice”, ban đầu Hà Mật còn không biết họ đang gọi ai, nhưng sau đó có vài xe đã cố ý bám theo xe của họ, rồi còn nói:
- Mẹ nó Alice, cô đừng dọa anh em chút tôi như vậy chứ! Chỉ nhìn con xe này tôi là tôi sắp tè ra quần rồi đây!
Nghe vậy thì Hà Mật cũng chỉ nghiêng đầu khó hiểu, nhưng tại sao chứ? Tại sao trong dáng vẻ của bọn họ thì đúng là đang sợ xanh mặt… Nhưng Tô Nhiễm không nói gì, chỉ mạnh tay nhấn ga, sau đó một mạch chạy thẳng về đích dưới sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của những người ở đây.
Một lúc sau, chiếc xe của tên lúc nãy cũng đã đuổi kịp đến, cậu ta bước xuống xe liền bực dọc, nói:
- Alice, cô chơi không đẹp!
Tô Nhiễm lúc này cũng đã xuống xe, chị ấy còn tháo mũ bảo hiểm ra, mái tóc dài không còn được bị phong ấn nữa liền xõa ra, nghiêng đầu một cái nhìn tên kia, nói:
- Sao lại không đẹp?
- Cô dùng xe của Alan, cô có biết vừa rồi tôi suýt nữa là đâm xuống vách núi rồi hay không hả!
Nhưng Tô Nhiễm chỉ nhún vai, sau đó liền lườm cậu ta một cái, nói thế nào thì ở đây vẫn còn một cô bé nhỏ nên cô ấy cũng không tiện nói tục được! Hiển nhiên thì ngay sau một màn chất vấn thì những tay đua xe cũng đã chú ý đến Hà Mật đang ngồi trên xe của Alice, ánh mắt của họ có chút háo sắc, nói:
- Alice, cô đổi gu rồi sao? Từ khi nào lại thích tiểu bạch thỏ vậy?
Nhưng ngay sau đó Alice đã đánh vào đầu của tên kia, hung hăng nói:
- Thỏ em gái cậu, cô ấy là em gái của tôi, đừng có đánh chủ ý lung tung, nếu không thì tôi sẽ triệt sản cậu đấy!
Đùa giỡn với họ xong thì Tô Nhiễm mới nhìn về phía của Hà Mật, nhẹ nhàng nói rằng họ là những người bạn cùng câu lạc bộ đua xe với cô ấy, sở thích của Tô Nhiễm có chút khác lạ, nhưng đua xe thì cô ấy vẫn là thích nhất, nên ngoài giờ làm thì Tô Nhiễm cũng có giải trí bằng cách đua xe ở những con đường khó nhằng, hiển nhiên thì từ trước đến giờ Tô Nhiễm chưa bao giờ thua.
- Vậy Alan là ai vậy?
- Là anh trai của chị.
Nhưng nói xong thì chính bản thân Tô Nhiễm cũng thấy ngượng ngùng, Tô Nhiễm cũng là cô ấy, Đoàn Y Nhiễm cũng là cô ấy, Alice cũng là cô ấy và hiển nhiên thì Alan cũng là cô ấy cải trang. Lúc này thì Tô Nhiễm mới tự giật mình, bản thân cô từ khi nào lại sắm nhiều vai diễn diễn chứ? Cô cũng chẳng biết nữa…
- Có vẻ, họ rất sợ anh Alan chị nhỉ?
Câu hỏi ngây thơ đến mức tàn khốc đã làm cho những tay đua ở đây khóc ròng, lúc trước Alan từng là thành viên của câu lạc bộ, nhưng vì cậu ta đua quá giỏi, dường như chưa có ai thắng được cậu ta, nên là cả hội rất không vui. Mục đích tổ chức câu lạc bộ này là để giải trí, nhưng kiểu người như Alan thì giải trí cái nổi gì nữa, vì thế nên sau khi Alan giới thiệu em gái Alice thì cũng đã mất tích, đến bây giờ cũng chưa gặp lại… Tính ra thì chắc cũng được gần một năm rồi.
Tô Nhiễm lúc này mới gãi đầu, nói:
- Thật ra chị cũng không biết anh ấy đi đâu nữa, tính cách của anh trai chị có chút kì quái, khi nào có dịp chị sẽ cho em gặp.
Hà Mật cũng chỉ ngây thơ gật đầu, không biết những lời Tô Nhiễm nói có đúng sự thật hay không, nhưng cô luôn tin, vì chị Tô Nhiễm là người tốt, chắc chắn sẽ không lừa cô đâu nhỉ… Cô hi vọng là vậy!
- Alice, chúng ta chơi thêm một vòng nữa nhé?
Tô Nhiễm nhìn sang Hà Mật, ý là muốn hỏi ý kiến của cô, mặc dù sau trận đua vừa rồi thì Hà Mật vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng cô cũng gật đầu đồng ý. Vì có lẽ Hà Mật nhìn ra Tô Nhiễm thật sự rất thích đua xe, dáng vẻ vừa rồi của chị ấy rất đáng yêu, rất quyết tâm và cũng như là vô cùng chuyên nghiệp.
Sau khi bốn chiếc xe vào vị trí, Tô Nhiễm cũng như vừa rồi mà bảo cô ôm chặt vào, lần này Hà Mật đã có kinh nghiệm nên cũng ngoan ngoãn ôm lấy eo của Tô Nhiễm thật chặt. Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, mọi người không ai nói với ai câu nào mà trực tiếp nhấn mạnh tay ga rồi phóng nhanh như thổi.
Tuy nhiên, lần này Tô Nhiễm không có ý định giành chiếc thắng, mà mục đích lần này của cô là để Hà Mật thoải mái, trong làn gió mạnh mẽ này thì thư giãn là thích hợp nhất. Đương nhiên nhìn dáng vẻ này của chị ấy thì cô cũng đã hiểu rồi, dang rộng đôi tay ra, cố gắng tận hưởng không khí thoải mái này, Hà Mật bây giờ đang cực kỳ tận hưởng!
Cuộc đua kết thúc thì Tô Nhiễm cũng không chào tạm biệt họ mà trực tiếp chạy đi, Hà Mật cũng có chút lo lắng, nói:
- Chị không chào tạm biệt bạn à?
- Không cần thiết đâu, họ hiểu tính chị mà.
Dừng một chút, Tô Nhiễm lại nói:
- Còn em? Thấy thoải mái hơn chưa?
- Có ạ, em cảm thấy rất thích… Cảm ơn chị, Tô Nhiễm.
- Em thích là được rồi. Chị còn nghĩ là em sẽ sợ đấy, không ngờ Tiểu Mật Mật nhà chúng ta cũng lớn gan lắm chứ đùa.
Hà Mật nghe vậy cũng chỉ cười hì hì, chiếc xe phân khối lớn của họ cũng dần đi vào con đường quen thuộc, đây chính là lối vào nhà của họ. Dừng lại ở trước cổng nhà, Tô Nhiễm nhìn cô, nói:
- Em vào nhà trước đi, nhớ khóa cửa cẩn thận nhé, chị đem xe đi gửi nhà bạn đã. Chứ để ở đây thì ngày mai Chu Xuyên sẽ càm ràm cho mà xem.
Hà Mật cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó còn có ý định tháo nón bảo hiểm đưa cho Tô Nhiễm, nhưng chị ấy đã lắc đầu, còn nhìn cô cười nói:
- Em cứ giữ đi, hôm nào tâm trạng không tốt chị lại đưa em đi chơi.
- Chị Nhiễm, chị thật tốt.
Nói xong thì Tô Nhiễm cũng dừng lại và nhìn Hà Mật đi vào nhà, cho đến khi cô đi vào đến cửa chính bên trong thì cô ấy mời rời khỏi, dù sao thì hôm nay được đi chill cùng thỏ nhỏ như vậy là đủ hài lòng lắm rồi.
Nhưng mà… Nhưng mà bây giờ mới đến tiết mục chính, đó chính là quay về nhà để trở thành một cô gái tên Tô Nhiễm và vô hại! Ôi mẹ nó, không biết kiếp trước cô mắc nợ gì Tô Thước mà bây giờ không chỉ phải giúp em gái nhỏ của anh ta giải khuây, còn phải giả làm thỏ nhỏ để lừa Phó Thiêm Dục nữa chứ! Số của Tô Nhiễm cô đúng là xui xẻo lắm mới gặp phải Tô Thước và Phó Thiêm Dục!
- Tên vô công rỗi nghề Phó Thiêm Dục đáng chết, nếu không tại anh thì tôi có thể cùng thỏ nhỏ đi chill thêm một chút nữa rồi! Đợi khi nào anh khỏe lại tôi sẽ tính tiền gấp đôi!
Mặc dù bực dọc là thế, nhưng Tô Nhiễm vẫn phải rời đi.
Có lẽ Tô Nhiễm thật sự quá cực khổ, nhiều năm đóng nhiều vai nên bây giờ phải chịu cực như vậy. Buổi tối thì về nhà để Phó Thiêm Dục yên tâm, đến khuya thì phải trèo tường rời khỏi nhà để đến đây canh trừng Hà Mật, buổi sáng sau khi tỉnh dậy lại phải chào hỏi Hà Mật, rồi lại phải đánh một vòng lớn về An Thành, rồi mới đường đường chính chính từ trong nhà bước ra đi làm… Sao mà cực thế hả trời! Khi nào thì cô ấy mới thoát được cái của nợ Phó Thiêm Dục đây!