Có lẽ bây giờ Hà Mật nghĩ thông rồi, trước kia là do cô quá nhu nhược, yếu đuối, nên mới hết lần này đến lần bị người lợi dụng, hãm hại. Nhưng nếu như chỉ dừng lại ở việc hãm hại cô thì Hà Mật sẽ không nói gì, lần này Lý Lan Hinh thật sự đã rất quá đáng rồi, không chỉ gây áp lực lên Kiều gia, khiến cho Kiều thị phá sản, bức ép cha mẹ Kiều phát điên, sau đó còn giết người diệt khẩu, bây giờ lại cố ý mưu hại cô… Đến huyết mạch duy nhất của Kiều gia cũng đứt rồi… Lần này, Hà Mật nhất quyết phải bắt Lý Lan Hinh phải chịu tội!
Hiển nhiên thứ mà Lý Lan Hinh muốn nhất chính là tình yêu của Lăng Dụ Triết, mặc dù Hà Mật bây giờ đã không còn quá mặn nồng với cái gọi là tình yêu, nhưng chỉ cần Lý Lan Hinh đau khổ, khó chịu thì cho dù có phải hi sinh cả đời này, Hà Mật cũng chấp nhận!
- Hà Mật, em tỉnh táo lại đi, rốt cuộc là em muốn gì vậy?
Ngay lúc này Hà Mật liền nhìn thẳng vào mắt của Lăng Dụ Triết, sau đó liền nắm lấy cà vạt của anh, trực tiếp kéo anh đến. Nụ hôn bất ngờ cũng làm cho Lăng Dụ Triết phải há hốc, riêng Khương Đình Lập thì đầu óc bắt đầu ong ong rồi… Bọn họ dùng trăm phương nghìn cách mới đưa Hà Mật từ Lăng gia quay về, bây giờ cô lại muốn đâm đầu vào Lăng gia một lần nữa sao? Rốt cuộc Hà Mật đang muốn làm gì vậy chứ?
Nhưng còn chưa kịp đợi Khương Đình Lập nghĩ xong thì Lăng Dụ Triết cũng đã đẩy cô ra, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nói:
- Em muốn làm gì vậy?
- Chúng ta… Chúng ta ở bên nhau. Chẳng lẽ anh không muốn như vậy?
- Đương nhiên là anh muốn, nhưng không phải bây giờ.
Dừng một chút, Lăng Dụ Triết lại nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, còn đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng của cô, nói:
- Hà Mật, em bây giờ đang kích động, anh biết ý định của em là muốn ở bên anh để chọc tức Lý Lan Hinh, anh biết… Anh cũng cam tâm tình nguyện để em lợi dụng, chỉ là bây giờ em vẫn còn mệt, em nên nghỉ ngơi rồi, chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau, có được không?
Nghe đến đây thì cơ thể của Hà Mật cũng run lên, cô liền ôm chặt lấy Lăng Dụ Triết rồi khóc lớn. Nhìn cảnh tượng này thì Khương Đình Lập cũng chỉ biết im lặng, rồi lặng lẽ đi ra ngoài, vừa đóng cánh cửa kia lại thì cậu ta đã lấy điện thoại ra, nhắn vào trong nhóm chat một tin.
[Khương Đình Lập]: Mật Nhi quyết định ở bên cạnh Lăng Dụ Triết rồi.
Một phút, hai phút, năm phút rồi mười phút, nhưng chẳng ai nhắn gì cả. Có lẽ chính họ cũng đã sớm đoán được chuyện này cũng chỉ là sớm muộn, nhưng nói sao thì em gái của họ cũng đã trưởng thành rồi, mỗi người họ cũng có cuộc sống riêng, dù dưới danh nghĩa là người nhà, là anh em, nhưng cũng chẳng thể can thiệp quá sâu vào cuộc đời của nhau… Như vậy thì mới dễ thở.
Còn ở bên trong phòng bệnh thì Hà Mật đã khóc rất nhiều, cô cũng ôm chặt lấy Lăng Dụ Triết, có lẽ hiện tại người đàn ông này chính là chỗ dựa duy nhất của cô, cũng khiến cô cảm thấy an toàn… Ít nhất thì đúng lúc này cô thật sự rất cần anh.
Riêng Lăng Dụ Triết thì tâm trạng có chút hỗn loạn, một bên là vì Lý Lan Hinh vẫn còn đang xoay mẹ anh mòng mòng, một bên là chuyện xấu mà cô ta làm… Dù Lăng Dụ Triết đã đâm đơn kiện cô ta về chuyện của Giai Âm, nhưng vì một số lý do, hay nói đúng hơn là vì cô ta đang mang thai nên án của cô ta chỉ được quy vào án treo, chỉ khi cô ta sinh con xong thì mới có thể tiếp tục xét xử.
Hiển nhiên thì đối với Lý Lan Hinh mà nói thì bây giờ đứa bé trong bụng chính là bùa hộ mạng của cô ta, có thể đứa bé đó không phải con của Lăng Dụ Triết, nhưng ít nhất thì khi giữ nó bên cạnh thì cô ta có thể kéo dài thời gian tại ngoại. Bây giờ, anh nên làm gì đây?
Hà Mật sau một hồi khóc nức thì cũng đã im lặng, cô đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, có chút thống khổ, nói:
- Dụ Triết… Anh có yêu em không?
- Em nói gì vậy, đương nhiên là có.
- Vậy tại sao vừa rồi em đề nghị…
Nhưng Hà Mật còn chưa kịp nói hết thì Lăng Dụ Triết đã cúi xuống hôn lấy môi nhỏ của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng cũng bắt đầu len lỏi vào bên trong khoang miệng của cô, không chỉ thế mà còn tham lam hút hết mật ngọt trong miệng của cô.
Hà Mật cũng dựa theo tình hình mà cố ý ngã xuống, lúc này chính là đang ở tư thế nam trên nữ dưới, vô cùng ám muội. Nhưng Lăng Dụ Triết biết rõ hiện tại họ đang ở đâu, nên cho dù có ham muốn đến đâu thì cũng phải biết tiết chế lại một chút.
Nụ hôn của Hà Mật và Lăng Dụ Triết bắt đầu dây dưa và ướt át, nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở đó, Hà Mật đưa đôi mắt mong chờ nhìn anh, nói:
- Anh không khó chịu sao?
Nhưng Lăng Dụ Triết lại lắc đầu, rồi tiếp tục đặt lên trán của cô một nụ hôn dịu dàng, nói:
- Em nghỉ ngơi đi, hiện tại em đang là bệnh nhân, anh cũng không phải cầm thú đến mức thèm khát em ở đây.
Hà Mật nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi giả vờ nhắm mắt cho anh yên tâm, nhưng sau khi Lăng Dụ Triết đi vào nhà vệ sinh để tự xử lý thì cô cũng bám theo, từ phía sau ôm lấy tấm lưng to lớn của anh, còn cố ý luồng tay đến cơ bụng rắn chắc kia, nói nhỏ:
- Dụ Triết…
Bây giờ hạ bộ của Lăng Dụ Triết thật sự đang rất khó chịu, nếu như không phải đang ở bệnh viện và cô là bệnh nhân, thì anh đã hung hăng đè cô xuống rồi cắm vào rồi. Nhưng sau đó Lăng Dụ Triết liền bắt lấy tay của Hà Mật, nhẹ nhàng áp chế cô ở trên tường, cũng thuận tay kéo quần của cô xuống, nhưng anh không đi vào mà chỉ ma xát ở bên ngoài.
Hành động này của anh cũng làm cho Hà Mật thấy khó hiểu rốt cuộc thì tên nam nhân này còn muốn nhịn đến mức nào cơ chứ? Nghĩ là làm, Hà Mật liền cố ý ôm lấy cổ của anh, còn nâng mông chân đặt ở hông của Lăng Dụ Triết, theo phản xạ anh liền nắm lấy, lúc này hạ bộ đang ma xát ở bên ngoài thì cũng cảm nhận được sự nóng bỏng của hạ thân đối phương.
Bất chợt, Hà Mật lại nắm lấy hạ bộ của anh, rồi trực tiếp đem cắm vào, vách thịt non mềm bị một dị vật xâm nhập đã làm cho Hà Mật phải ưỡn người lên khó chịu, nhưng cô không quan tâm, hiện tại thứ cô muốn chính là quyến rũ người đàn ông này.
- Em làm gì vậy?
- Mỡ đã dâng đến miệng rồi, anh còn không ăn sao?
Sau đó, ở bên trong vách thịt kia càng hút chặt lấy hạ bộ của anh, bên trong nó tựa như có hàng nghìn cái miệng nhỏ điên cuồng mút lấy, cảm giác khoái lạc này thực sự đã làm cho Lăng Dụ Triết không chịu nổi. Trực tiếp ôm lấy Hà Mật rồi điên cuồng luân động, mỗi lần anh đâm rút đều khiến cho Hà Mật phải kêu rên không ngừng nghỉ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
2. Chú Nhỏ
3. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
4. Chiều Hư
=====================================
Một lúc sau, cả có thể của Hà Mật cũng đã đuối sức và đổ ập lên người của Lăng Dụ Triết, hiển nhiên anh vẫn chưa đủ thỏa mãn nên đã bế cô lên, tư thế này càng làm cho hạ bộ và nơi tư mật dính chặt lấy nhau hơn, hai tay chống ở vai của Lăng Dụ Triết, Hà Mật có chút ưỡn người, nói:
- Tư… Tư thế này xấu hổ quá… Dụ Triết… Dụ Triết… Chúng ta… Chúng ta… A…ưm…a…m lên giường… Có được không?
Lăng Dụ Triết liền cúi xuống hôn lấy chiếc cổ trắng ngần kia, rồi gật đầu, nhưng anh không thả cô xuống, mà trực tiếp ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Hà Mật đi lên giường bệnh. Vừa đặt cô nằm xuống thì hông của anh liên tục đâm rút, mỗi lần đi vào đều khiến cho cô phải rên rỉ đến lạc giọng.
Nhưng nhìn dáng vẻ này Hà Mật thì có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nên Lăng Dụ Triết đã đưa tay cởi áo của cô ra, sau đó thì liền cúi xuống, cố ý cắn mút lấy đôi gò hồng đầu của cô, bây giờ phía trên phía dưới đều bị anh kích thích, đều làm cho đầu óc của Hà Mật trở nên mơ hồ.
Nhưng tốc độ của Lăng Dụ Triết không chỉ không giảm mà còn ngày càng nhanh, cô liền đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng rồi một tiếng gầm gừ lớn. Từ bên trong Hà Mật đã cảm nhận được có một luồng hơi ấm được đẩy vào bên trong cô, hai mắt của Hà Mật bắt đầu đê mê, bây giờ cô cũng chẳng biết nên nói gì hay làm gì nữa.
Lúc này Lăng Dụ Triết đã có ý định muốn rút ra và để cô nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Hà Mật lại bắt chéo chân, nơi hạ bộ vốn đã phóng thích mầm mống nay lị bắt đầu cứng cáp hơn, còn trực tiếp cắm vào sâu bên trong.
- Em không mệt sao?
Gương mặt của Hà Mật bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “mơ hồ”, cô liền dang hai tay về phía của anh, nói:
- Dụ Triết… Chúng ta… Chúng ta tiếp tục đi… Đêm nay em muốn anh là của em.
Buổi tối hôm đó, trong căn phòng đó luôn truyền ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy đỏ mặt tía tai. Cũng chẳng biết Hà Mật và Lăng Dụ Triết đã làm bao nhiêu lần và bao lâu nữa, chỉ biết là khi Hà Mật ngủ thiếp đi thì trời cũng bắt đầu chào đón ánh sáng của ngày mới.