• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng 1 Tết

“Ông bà thông gia!”

Vừa mới sáng sớm Đông Hoa trong bộ sườn xám, vui vẻ tới chào hỏi ông bà Diệp.

" Như ông bà cũng biết rồi đó, hôm nay tôi tới đây là muốn cùng ông bà bàn về chuyện định ngày cưới cho hai đứa nhỏ! " Tiết tấu có chút gấp gáp, như thể sợ không thể rước được Diệp Thanh về làm dâu vậy.

“Haizz, thực ra đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Thanh Thanh là đứa bé hiểu chuyện như vậy, Cảnh Đình có thể gặp được con bé là may mắn của nhà chúng tôi!”

" Đúng vậy, có thể lấy được Thanh Thanh, là phước ba đời nhà họ Hạ! " Diệp Phong bĩu môi nói, vẻ mặt thực không cam lòng.

Thấy vậy, Giang Vãn rất 'nhẹ nhàng' mà huých vào chân ông một cái, rồi quay ra cười với Đông Hoa: " Ha ha, ông ấy nói đùa thôi! "

“Là thế này, tôi cảm thấy thời gian hai đứa nó quen nhau cũng không phải là ngắn, dù sao cũng đều đã lớn rồi, tôi nghĩ nên để hai đứa thành gia lập nghiệp là tốt nhất.” Đông Hoa mỉm cười nhìn về phía ba Diệp nói.



Diệp Phong định nói gì đó, nhưng chạm thấy ánh mắt của Giang Vãn, ông liền im lặng, lại nhìn sang Diệp Thanh. Diệp Thanh thì vẫn cúi đầu lặng lẽ nói chuyện gì đó với Hạ Cảnh Đình, nhìn có vẻ tình cảm rất khăng khít.

" Tôi- " còn chưa kịp nói, Diệp Phong đã bị Giang Vãn ném cho một củ khoai lang phỏng tay qua cho. Ngụ ý là ông bớt lời lại một chút.

“Chuyện này…còn xem ý của tụi nhỏ như thế nào đã. Hiện giờ cũng không phải là kiểu cha mẹ đặt đâu còn ngồi đấy nữa rồi.”

Diệp Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn mẹ mình, đột nhiên tay lại bị mẹ Hạ nắm chặt, cười cười nói: “Thanh Thanh à, cái nhẫn này kiểu không đẹp lắm a, hôm nào để Cảnh Đình lại mua cho con một cái khác đi.”

Diệp Thanh: “...”

Giang Vãn ngồi đối diện lúc này cũng đã nhìn thấy chiếc nhẫn chói mắt trên tay cô, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mang theo sự trách cứ. Con bé này không chịu báo sớm gì hết, không nói không rằng chưa gì đã đồng ý lời cầu hôn của người ta!

“Ha ha ha, chuyện này không cần gấp gáp. Cả hai đứa đều khá bận rộn, lịch trình sắp tới không phải là còn rất nhiều hoạt động cần tham gia hay sao? Từ từ chọn được ngày tốt đã, dù sao thì chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.” Diệp Phong lại cười ha ha nói.

“Thực ra sắp tới cháu có rất nhiều thời gian rảnh, nhưng chú nói rất đúng, những chuyện thế này đúng là cần phải bàn bạc kỹ hơn.” Hạ Cảnh Đình bỗng nhiên lên tiếng.

Diệp Thanh ngồi bên cạnh ngậm chặt miệng không nói câu nào, cô có cảm giác Hạ Cảnh Đình đang muốn lùi một bước để tiến hai bước nha.

Còn Diệp Phong ngồi kia cảm thấy rất bất đắc dĩ, chắc chắn cả nhà đối phương đều có chuẩn bị mà tới. Mặc dù Hạ Cảnh Đình đúng là không tồi, nhưng ông thật sự chưa muốn gả con gái đi sớm như vậy a.

“Đúng, đúng, đúng. Chuyện này đúng là phải tính cẩn thận, tôi đã nhờ một sư thầy nổi tiếng xem lại bát tự của hai đứa, tính toán kỹ lưỡng xem, thầy nói ngày lành tháng tốt là tháng sau.”



Vừa dứt lời, Diệp Phong lập tức đập bàn đứng phắt dậy, vẻ mặt gấp gáp nói: " Một tháng? Sao lại gấp như vậy? "

" Không gấp, mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần Thanh Thanh lựa váy cưới nữa là xong, ông bà cũng không cần chuẩn bị gì nhiều! "

Một nhà ba người Diệp Thanh há hốc miệng kinh ngạc, đối phương rõ ràng đã tính toán chuẩn bị từ trước rồi.

Cô quay qua nhìn Hạ Cảnh Đình, chỉ thấy khoé mắt anh cong lại…

Vừa rồi nói anh lấy lùi làm tiến… có cái rắm, rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt đã tính toán cẩn thận từng bước để đưa mọi người vào tròng. Quá lợi hại rồi, đúng là khiến cô bái phục.

Tháng sau là tổ chức lễ cưới, chả trách Hạ Cảnh Đình không nhịn được đợi tới ngày đó mà đè cô ra giường.

Diệp Thanh thầm tặng anh mấy tràng pháo tay. Quá lợi hại rồi, vậy mà còn nói sợ không qua được ải cái gì cơ chứ. Rõ ràng đều là lừa người. Đúng là lão hồ ly.

" Nhưng… hay chúng ta tính ngày khác, chứ một tháng sau, tôi e là…" Diệp Phong không nỡ nói.

" Ông thấy đó, Cảnh Đình cũng sắp 30, tôi thì chỉ muốn bế cháu nội thật sớm. Tháng sau cưới không gấp, ông bà cũng không cần chuẩn bị gì nhiều! "

" Nhưng… "

" Nhưng nhưng cái gì? Sớm hay muộn cũng cưới, ông không muốn sớm có cháu để bồng à? " Sau đó Giang Vãn vui vẻ quay sang Đông Hoa, cười tít mắt, nói: " Hoa Hoa, cậu nói xem, không biết đứa cháu đầu lòng của chúng ta sẽ là trai hay gái nữa ha? "

Đông Hoa rất nhanh nhập cuộc: " Tôi mong là cháu gái, vì sẽ giống Thanh Thanh, chứ là con trai mà giống thằng nhóc Cảnh Đình nhà tôi thì tôi không chấp nhận nổi! "


" Kìa mẹ…" hai người bàn chuyện đó quá sớm rồi, vả lại giống anh thì không chấp nhận được cái gì?


" Phải phải, nhưng cháu trai cũng tốt! " Thế rồi hai người phụ nữ không ngừng vui vẻ bàn về kế hoạch sau này, bọn họ cũng không cách nào chen chân vào cuộc nói chuyện này.


Mãi cho đến khi Bạch Linh chạy ra gọi mọi người vào ăn cơm thì cuộc nói chuyện mới chấm dứt.


Đề tài nhạy cảm cuối cùng cũng qua đi như vậy. Diệp Thanh thì vẫn xấu hổ ngồi đó không nói gì, còn Hạ Cảnh Đình thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cô. Một bữa cơm thật phức tạp, rõ ràng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, vậy mà hai bên phải nói tới nói lui một thôi một hồi.


Diệp Phong cuối cùng cũng thở dài một hơi, chốt hạ một câu: " Con gái tôi sẽ tạm thời giao cho cậu, nhưng nếu cậu dám khiến con bé rơi dù chỉ là một giọt nước mắt, tôi nhất định khiến cậu cả đời này sống không được! "


" Ba, ba yên tâm! Con nhất định sẽ yêu thưong, chiều chuộng cô ấy, sẽ biến cô ấy thành người phụ nữ hạnh phíc nhất thế gian này! " Hạ Cảnh Đình ngồi thẳng lưng, từng lời từng chữ dõng dạc nói.


" Ừ, nói được phải làm được! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK