• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều tại sân bay.

Diệp Thanh lo lắng đi qua lại, hết nhìn tấm ảnh trong điện thoại lại ngó nghiêng tìm người.

" Phải làm sao bây giờ, chúng ta đã tới đây từ lúc 3 giờ đợi gần hai tiếng rồi mà vẫn không thấy tiểu Linh đâu, con né sẽ không có chuyện gì chứ? " Diệp Thanh thấp thỏm nói.

Hạ Cảnh Đình vỗ vai chấn an Diệp Thanh: " Em bình tĩnh chút, anh đã liên lạc với người làm việc ở đây, họ sẽ tiến hành kiểm tra lại."

" Ừm...mong là con bé vẫn an toàn! "

...

Một tiếng trước.

Khi máy bay vừa hạ cánh, Bạch Linh rất háo hức mà tìm kiếm xung quanh, chị họ của cô sẽ tới đón cô bé. Chị của cô là thiên hậu Diệp Thanh đấy, một người cực kì nổi tiếng!!

Nhưng kì lạ, chờ mãi mà không thấy đâu, không lẽ chị ấy có việc bận nên không tới đón cô được? Cũng phải, chị ấy là người của công chúng, sao tùy tiện xuất hiện nơi đông người, chắc chắn công việc sẽ rất bận rộn. Nghĩ vậy, Bạch Linh liền rời khỏi sân bay, quyết định tự mình trở về nhà.

Ở bên nước C cô cũng đều tự mình làm mọi việc, cho nên sẽ không khó, dù sao địa chỉ nhà cô cũng biết rồi.

Bạch Linh đứng tại điểm chờ xe buýt.

Cô lên xe buýt và chọn được ghế ngồi sát cửa sổ.



Nghĩ vẩn vơ, cô bất giác mỉm cười.

Cuộc sống là một món quà quý giá mà cô nhất định sẽ không phí phạm thêm lần nào nữa.

Bên tai văng vẳng những bài hát quen thuộc vỗ về tâm hồn, cô bất giác mơ màng chìm trong thế giới riêng khi mường tượng lại quãng thời gian tẻ nhạt bên nước C khi sống cùng ba mẹ, biết tin hai người ly hôn, cô đã rất đau lòng. Thật may vì vẫn còn có những người yêu thương cô, bác trai và bác gái đã không ngần ngại nhận nuôi cô trong khi ba mẹ cô đang cố đùn đẩy cô không muốn nuôi cô nữa. Lại nghĩ đến viễn cảnh sau này được sống trong ngôi nhà ấm cúng cùng người thân, ngày nào cũng được nhìn thấy người chị họ nổi tiếng mà cô hàng ngày ngưỡng mộ.

Thật quá mức hạnh phúc.

Cứ ngỡ như là mơ.

Bạch Linh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không để ý đến có người thanh niên tiến đến ngồi cạnh cô.

Hắn ta đeo khẩu trang kín mặt, đội mũ lưỡi trai và có ánh mắt không mấy lương thiện.

Đôi mắt gã khẽ đảo quanh người cô và gã nhanh chóng ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô.

Ngay sau gã, một người phụ nữ trung niên phốp pháp cũng ngồi xuống hàng ghế sau, ánh mắt đảo liên hồi.

Chiếc xe chậm rì rì di chuyển.

Hôm nay khách đi đường không quá đông, ghế trống cũng còn vài chiếc nhưng gã không có ý định di chuyển sang hàng ghế khác, nhất định phải ngồi cạnh cô và tư thế có vẻ không đúng.

Đúng lúc này, gã lên tiếng hỏi Bạch Linh: "Xin hỏi, trạm kế tiếp là về đâu nhỉ cô bé?".

Cô quay sang nhìn đối phương rồi nói:"Trạm kế tiếp là về đường Hồ Tùng Mậu ạ".

Gã nhận được câu trả lời nhưng có vẻ vẫn không hài lòng càng ngày càng xít lại gần cô hơn.

Xe chạy băng băng trên đường, vô tình chạy trúng ổ gà nên xe bị xốc, gã nhân cơ hội ôm lấy người cô, sờ mó lung tung khiến cô sợ hãi vội vàng đứng dậy.

"Này! Anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy".

"Cô bé, cô làm gì phản ứng mạnh vậy? Lúc nãy đường bị xốc, tôi là sợ cô té nên mới giữ cô thôi".



"Từ nãy đến giờ, anh cứ xích lại gần tôi, tôi đã tránh xa rồi nhưng anh vẫn cố tình ngồi sát tôi còn lợi dụng sàm sỡ tôi nữa, nếu anh còn tiếp tục thì tôi sẽ báo cảnh sát".

"Rõ ràng là cô vu khống tôi, cô xem trên xe nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, nếu tôi là tên quấy rối thì những cô gái kia cũng bị tôi quấy rối từ lâu rồi sao chỉ có mình cô lên tiếng chứ?".

"Anh..."

"Sao cứng họng rồi à? Cô bé, anh đây chỉ là không có chỗ ngồi nên mới ngồi sát cô bé như vậy, cô bé đừng vu oan cho anh đây chứ!".

"Tôi là nhân chứng." Chu Tử Vũ không biết từ khi nào lại xuất hiện trong chuyến xe buýt này, từ khi lên xe đến giờ cô lại không phát hiện ra. "Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh quấy rối cô gái này, anh còn ba lần bốn lượt cố tình ngồi sát cô ấy để giở trò, mau xin lỗi cô ấy và cút ngay đi, trước khi tôi gọi cảnh sát".

"Thằng ranh, mày là ai mà phá hỏng chuyện tốt của ông đây".

Gã thẹn quá hóa giận tung nắm đấm về phía Chu Tử Vũ.

Chu Tử Vũ giữ tay gã lại đánh cho một trận nhừ tử rồi đem gã đến đồn cảnh sát.

Trên đường trở về cậu cũng mời cô dùng bữa.

Nói thế nào thì hôm nay cũng là cậu giúp đỡ cô, dù có ghét đến mức nào đi nữa cũng coi như là cảm ơn cậu đi.

Cô cũng không muốn mắc nợ ân tình của Chu Tử Vũ.

Thế là cô cùng cậu ngồi taxi đến một nhà hàng gần đó.

Trong xe Chu Tử Vũ hỏi tình hình gần đây của cô.

Cô không nói gì nhiều chỉ nói qua loa là khi cô trở về nhà.

Thực ra Chu Tử Vũ với Bạch Linh cũng gọi là có quen biết đôi chút.

Trước, Chu Tử Vũ có dự án phim bên nước C và tình cờ gặp được Bạch Linh.



Chuyện kể ra thì cũng dài.

Hôm đó, Chu Tử Vũ cùng đoàn phim tổ chức đi ăn uống, vì không giỏi từ chối nên Chu Tử Vũ đã hết lần này tới lần khác uống cạn mấy ly rượu mừng, kết quả cậu say tới không biết trời đất. Chu Tử Vũ mới xin phép ra ngoài hít gió trời cho tỉnh, vừa ra ngoài cửa thì va phải Bạch Linh. Bạch Linh giật mình vội đỡ cậu, nếu không cả hai đã bị té sấp mặt.

Chu Tử Vũ thì say khướt không còn biết trời đất gì nữa, thế nào lại nhìn nhầm Bạch Linh thành Diệp Thanh, rồi khóc lóc ôm chặt lấy cô, nước mắt nước tèm lem dính đầy vào áo cô. Bạch Linh cố ngăn cảm giác buồn nôn vì mùi nồng của rượu, vỗ vai hỏi thăm Chu Tử Vũ. Cũng là bởi cô nhận ra Chu Tử Vũ này, cô đã xem bộ phim cậu đóng chung với chị họ Diệp Thanh của cô, vậy nên nói cũng quen biết chút đi.

" Này... Anh có sao không? Để tôi gọi taxi đưa anh về! "

Chu Tử Vũ tiếp tục khóc nấc lên: " Thanh Thanh, chị thật lạnh lùng! Tôi thích chị như vậy mà! Sao chị không thèm nhìn tôi một cái? Tên Hạ Cảnh Đình đó thì có gì tốt...?"


Bạch Linh ngạc nhiên đến trố mắt, cô đây là đang nghe thấy tình tiết cẩu huyết gì. Tên này thích chị cô mà chị cô đã có người yêu rồi nên từ chối? Waoo!! Không hổ là chị họ cô, người gặp người mê. Nhưng mà cái tên này cũng nặng quá đi, ôm chặt như vậy làm gì?


" Thanh Thanh, tôi thích chị lắm, hay là chúng ta..." nói rồi Chu Tử Vũ ngẩng mặt lên, bất ngờ nhắm tới đôi môi đỏ mọng của Bạch Linh mà hôn lấy hôn để.


Bạch Linh sửng sốt nhất thờ bất động. Ối mẹ ơi, nụ hôn đầu của tôi!!! Cái tên biến thái khốn nạn này nhân lúc say mà nhìn nhầm cô thành chị hộ cô, muốn chiếm tiện nghi của chị cô, lại còn cướp mất nụ hôn đầu của cô?


Thật oan ức, bản thân chỉ là người qua đường, tối nay vốn muốn hưởng thụ bữa tiệc thịt nướng một chút, ai ngờ lại gặp cảnh này.


Bạch Linh đẩy mạnh Chu Tử Vũ rồi tát mạnh một cái vào mặt cậu khiến cậu nhã lăn ra đất, cô khóc lóc hét lên: " Tên khốn nạn, lớn lên đẹp trai nổi tiếng làm gì rồi đi cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta? Anh mau biến đi, đừng để tôi gặp lại anh nữa không thì đừng trách tôi ra mấy đòn karate! "


Kết thúc hồi tưởng.


Càng nghĩ lại, Bạch Linh càng tức. Cái tên này thế nhưng say ngoắc cần câu mà hắn vẫn nhớ ra cô, hành động vừa rồi là muốn bồi tội? Hừ đừng có mơ, đừng nghĩ là anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân liền cảm động! Nếu không có Chu Tử Vũ, cô cũng đám cho tên biến thái kia xì máu mũi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK