Ý thức của Diệp Thanh dần dần trở lại. Cô ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, sao bản thân lại ở chỗ này? Vừa nãy cô đã làm gì vậy nhỉ? Một chút cũng không nhớ ra, cô mơ hồ lắc lắc cái đầu, trí nhớ của cô từ khi nào lại kém như vậy?
Cô gật gù, đầu óc suy nghĩ đến xoắn lại. Cô thủng thẳng nói: " Đúng vậy, anh Khiêm, lấy cho em như mọi lần, anh Cảnh Đình rất thích món vịt quay nhà anh! "
Như mọi lần? Anh Cảnh Đình? Đầu Diệp Thanh đột nhiên đau như búa bổ. Lờ nói vừa rồi giống như là đã quá quen thuộc với cô rồi vậy. Nhưng tại sao?
Đoạn hồi ức của Diệp Thanh giống như bị cái gì đó làm cho ngắt quãng. Cảm thấy vô cùng thân thuộc nhưng không tài nào nhớ ra là gì.
Diệp Thanh chớp mắt một cái, khung cảnh lại thay đổi thành một nơi khác. Cô lại tiếp tục mơ hồ tìm kiếm xung quanh. Trước mắt cô là Lễ Đường được trang trí bằng những hạt pha lê lấp lánh được trải dài từ cổng vào đến sân khấu. Trên người Diệp Thanh còn mặc một bộ váy được đính các hạt pha lê nhỏ và hàng ngàn viên kim cương.
" Thanh Thanh, chúng ta vào thôi! " Hạ Cảnh Đình đứng bên cạnh gọi tên cô, mỉm cười hạnh phúc.
Cô thấy tay mình khoác vào tay anh, cô tự sờ lên mặt mình, hình như cô đang cười... rất hạnh phúc...?
Phải rồi, hôm nay là lễ cưới của cô với Hạ Cảnh Đình. Nhưng... Với Hạ Cảnh Đình? Tại sao?
Đầu cô có chút choáng váng, Diệp Thanh đứng không vững liền nhã xuống.
Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại, Diệp Thanh đã thấy bản thân đang nằm ở bên đường, trên người còn có rất nhiều thương tích. Lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy? Từ đằng xa, bóng dáng một người rất quen thuộc tới gần, trông anh có vẻ bàng hoàng và sợ hãi, Diệp Thanh đưa tay lên vuốt ve má anh, cô rất muốn biết tại sao...
" Thanh Thanh, anh tới rồi, anh đưa em đi bệnh viện..."
Diệp Thanh cảm thấy mắt mình mờ dần, cổ họng cô nghẹn ứ, không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Anh là ai?.... Hạ Cảnh Đình?
Hơi thở của cô yếu dần...
" Thanh Thanh... Thanh Thanh"
Anh gọi tên cô trong vô vọng.
Đau đớn, bất lực, thống khổ cũng phẫn nỗ, tất cả như siết chặt trái tim cô.
Lồng ngực cô tựa như có trăm vạn lưỡi dao đang mạnh mẽ đâm đến xé toạt đầm đìa máu tươi.
Máu trên thân thể hoà với máu nơi trái tim, một màu đỏ thẫm như biển.
Toàn thân cô run rẩy, biển máu cuốn lấy cô nhấn chìm cô, bóng tối bủa vây nuốt chững tâm hồn cô, giam cầm linh hồn và thể xác cô...
Đau quá! Tối quá! Đáng sợ quá!
Đây là nơi nào vậy?
Hạ Cảnh Đình lấy một ít nước ấm muốn lau người cho cô, đã gần 3 tuần rồi Diệp Thanh vẫn cứ nằm đó tựa như một nàng công chúa đang ngủ say.
Đáng ra là việc của hộ lý, nhưng mà anh muốn làm, anh chẳng giúp được gì cho anh cho nên chỉ có thể làm chút chuyện nhỏ này, cũng không phải chuyện nặng nhọc gì. Với lại Hạ Cảnh Đình không muốn ai lại gần vợ anh hết.
Vừa bê thau nước bước ra từ phòng tắm, anh bị cảnh tượng trên giường doạ sợ.
Hạ Cảnh Đình vội vã chạy đến đầu giường, liên tục bấm chuông báo động miệng không ngừng hô lớn gọi tên Chí Hùng – bác sĩ.
Khi Chí Hùng cùng ba mẹ Diệp, còn có Đông Hoa và các bác sĩ khác tới nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Một tay Hạ Cảnh Đình đang để trong miệng Diệp Thanh, bàn tay anh bị cắn đến máu chảy đầm đìa.
Một tay còn lại đang ra sức giữa lấy cánh tay cô.
Toàn thân Diệp Thanh lên cơn co giật không ngừng, máu theo ống truyền dịch chảy ngược lên túi truyền dịch trở thành một túi máu đỏ tươi.
Các thiết bị đo lường không ngừng kêu, điện tim và điện não không giảm không ngừng.
Tất cả các y bác sĩ điều hoảng sợ, ra sức giữ lấy thân thể đang co giật của Diệp Thanh. Truyện Đông Phương
Không thể lấy tay Hạ Cảnh Đình ra khỏi miệng cô được, bởi vì bị cắn quá chặt.
Theo lý mà nói, Diệp Thanh đang trong trạng thái người thực vật, cho du có xảy ra co giật cũng không phải như bây giờ mới đúng.
Chí Hùng và các bác sĩ phải dùng hết sức giữ lấy tứ chi đang không ngừng co giật của cô để tiêm thuốc.
Cho dù làm thế nào cũng không tiêm được khiến ông muốn phát điên.
Vừa lúc sáng ông đã kiểm tra rõ ràng vẫn như vậy không có bất kỳ vấn đề gì.
Vì sao vừa rời đi một lúc đã trở thành như vậy.
Hơn ba mươi năm làm bác dĩ lần đầu tiên sự sợ hãi vây lấy tám hồn ông.
Lúc Hạ Cảnh Đình vừa bức ra từ phòng tắm đã thấy miệng cô mở lớn, hai mắt trừng lên trắng dã toàn thân bắt đầu co giật.
Bởi vì miệng Diệp Thanh vẫn mở, anh sợ trong lúc co giật cô sẽ cắn vào lưỡi, vì quá hoảng cho nên theo bản năng mà đưa tay để cô cắn.
Cuối cùng cũng tiêm được thuốc, nhưng cả người Diệp Thanh đột nhiên sụi lơ, một tràng tiếng tút tút kéo dài, tim cô cứ thế ngừng đập.
Hạ Cảnh Đình không biết mình bị ai kéo qua một bên, anh trơ mắt nhìn một đám người đang vây quanh Diệp Thanh, tầm mắt anh dần tối lại, khi nhìn thấy con số 0 tròn trĩnh cùng một đường ngang thẳng tắp trên máy theo dõi.
Anh mơ hồ nghe thấy tiếng người thúc giục.
"200J, kích."
"Lại lần nữa."
Anh nhìn thấy lồng ngực Diệp Thanh bị giật nảy lên, Chí Hùng không ngừng làm dùng máy sốc điện tim kính thích cho cô, cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua những thông số trên màn hình vẫn không thay đổi.
Anh không còn đứng vững nữa loạn chạng muốn ngã, là Phó Nghê ở phía sau đỡ lấy anh.
Nhưng toàn thân của Phó Nghê cũng run lên, không ai trong bọn họ nghĩ phu nhân của họ sẽ rời bỏ họ mà đi như vậy.
Bọn họ luôn cho rằng cho dù là người thực vật đi chăng nữa cũng không sao, bọn họ có thể đợi đợi kỳ tích xuất hiện, chỉ cần còn thở là còn hy vọng.
Nhưng bây giờ ngay cả thở cũng chẳng còn nữa.
Rõ ràng phu nhân ưu tú như vậy, tài giỏi như vậy.
Chỉ là một vết thương do dao đâm vào ở lưng, cũng đâu phải chưa từng bị thương bao giờ, thậm chí còn chẳng phải là chỗ hiểm vì sao mọi chuyện lại trở nên thế này.
" Huhu, Thanh Thanh à, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi. Thanh Thanh à...!!! " Giang Vãn đau đớn khi chứng kiến cảnh tượng ấy, gào thét, khóc đến ngất lịm đi.
Lần đầu tiên các y bác sĩ thấy viện phó của bọn họ đáng sợ đến vậy, điên cuồng đến vậy.
Chí Hùng vứt máy sốc điện tim qua một bên trực tiếp ngồi lên giường, không ngừng thực hiện ép tim ngoài lồng ngực.
Mồ hôi trên trán từng giọt nhỏ xuống hai cánh tay cũng rã rời nhưng ông không muốn từ bỏ.
"Viện phó để tôi thay ông."
Một bác sĩ đứng bên cạnh lên tiếng nhanh chóng thay thế vị trí của Chí Hùng.
Qua hai phút Chí Hùng lại tiếp tục đổi với bác sĩ kia.
Các bác sĩ trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đã qua mất thời gian vàng mà bệnh nhân có thể sống lại.
Bọn họ biết điều đó Chí Hùng càng rõ hơn ai hết.
Nhưng ông không muốn từ bỏ một chút cũng không.
Không gian im lặng, tất cả đội ngũ y bác sĩ điều biết người đang nằm đó là ai.
Chỉ sợ về sau hoặc bọn họ phải rời đi, hoặc cả cái bệnh viện này cũng sẽ đi theo vị kia.
Tập đoàn Hạ thị bỏ bao nhiêu tiền để nuôi bọn họ, đến lúc cần dùng thì bọn họ lại không hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tim đã ngừng quá quá 5 phút mọi cố gắn điều trở nên vô vọng.
Chí Hùng tựa như một chiếc phao bị xì hơi, ông buông thõm đôi tay, không làm được đến cuối cùng ông cũng không thể bảo vệ được người này, vậy anh còn làm bác sĩ để làm gì.
Bên ngoài truyền đến vô số tiếng bước chân vội vã.
Hạ Cảnh Đình như kẻ mất hồn đi đến bên giường bệnh.
Anh đưa tay chạm vào thân thể của cô, lạnh, thân thể cô rất lạnh.
Hạ Cảnh Đình mở miệng gọi tên cô, cổ họng anh có chút nghẹ, nước mắt làm nhoè đi hình ảnh người đang nằm đó.
Hạ Cảnh Đình nắm lấy tay cô, lòng ngón tay của mình vào ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh để đầu mình áp vào lồng ngực cô, tựa như hy vọng có thể nghe được nhịp đập trái tim cô.
"Diệp Thanh, em mau tỉnh lại đi! Đã hứa là cùng anh đi du lịch vòng quay thế giới, thưởng thức tất cả món ngon trên đời. Cùng nhau sinh ra những cục cưng thật đáng yêu....con vẫn đang chờ để được sinh ra đời đó.... Vậy nên, làm ơn mở mắt ra đi có được không, anh xin em đấy làm ơn."
Tiếng nấc nghẹn ngào truyền đến, anh cứ như vậy ôm lấy thân thể đang nằm trên giường.
Diệp Phong và Đông Hoa cùng những người khác vừa vào đến đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của anh.
Diệp Phong nhìn con gái đang nằm im lạnh ngắt trên giường, lại nhìn qua Chí Hùng bất lực đứng một bên, ông không thể đứng vững nổi nữa. Ông là trụ cột của gia đình... nhưng bây giờ thì sao chứ, vợ thì ngất lịm đi, con gái thì không biết sống chết thế nào.
Phó Nghê đỡ lấy Diệp Phong đang ngã quỵ trên sô pha.
" Thanh Thanh, mau tỉnh lại đi! "