• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Liêm nhìn người đối diện tướng ăn tao nhã, thẳng đến sau khi đối phương ăn xong khẩu thứ nhất, khẩn trương hỏi:"Ảnh Nguyệt, hương vị thế nào?" Trong lòng có điểm không yên, lâu lắm không nấu mì.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Liêm, nhưng cười không nói, chính là tâm tình lại dị thường vui mừng, này lại là một loại vui mừng nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Bạch Liêm nhìn đến bộ dáng này của Tiêu Ảnh Nguyệt, nghi hoặc không thôi, đoán rằng đây là ăn ngon hay vẫn là không thể ăn đây? Đang muốn hỏi, tiểu Nhị Nguyệt bên cạnh lại xuất hiện tình huống.

"Phi phi phi......" Tiểu Nhị Nguyệt hộc mì trong miệng ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất nhìn Bạch Liêm vốn là đầy cõi lòng vui mừng.

"Như thế nào, làm sao vậy?" Bạch Liêm nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu Nhị Nguyệt, lau khô vết mì bên miệng nàng hỏi.

"Ca ca." Tiểu Nhị Nguyệt hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Bạch Liêm, hộc đầu lưỡi.

"Ân?" Bạch Liêm nhìn bát mì trước mặt, quay đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tiểu Nhị Nguyệt, lại quay đầu nhìn đại lão bản đang cho tiểu Nhị Nguyệt uống nước, nghi hoặc cầm lấy chiếc đũa gắp lên, cố lấy dũng khí ăn một khối. Chính là sau khi vừa đưa mì vào miệng, nàng cũng làm ra động tác giống như tiểu Nhị Nguyệt, tiếp nhận nước trà Tiêu Ảnh Nguyệt sớm đã chuẩn bị tốt vội uống một ngụm, mang theo khuôn mặt đau khổ ủy khuất nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ vẻ mặt mang ý cười dùng ánh mắt chống lại nàng, vì mì thật sự rất là mặn, cùng tiểu Nhị Nguyệt đồng dạng là khuôn mặt nước mắt lưng tròng nhìn nhau, sau đó thật ủy khuất nói với Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn duy trì mỉm cười ở trước mặt:"Thật mặn." Nói xong lại tiếp nhận ly trà đối phương vừa rót uống một ngụm lớn.

Bạch Liêm buông chén nước, lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, ý tứ là mặn như vậy cũng ăn, ăn xong còn bình tĩnh như vậy. Trách cứ xong ở thời điểm đối phương không kịp phản ứng liền một tay lấy bát mì trước mặt đối phương dời qua, thu hồi đặt ở trên khay.


Tiêu Ảnh Nguyệt hiếm thấy ngây người nhìn động tác lưu loát hành văn liền mạch của Bạch Liêm, hơi hơi khó hiểu nói:"Chúng ta cơm chiều ăn cái gì?" Nói xong biểu tình trên mặt thiếu chút nữa làm cho Bạch Liêm - kẻ kém tự chủ này ném thứ gì đó trên tay đi qua.

"Rất mặn, không thể ăn nổi, ta đi kêu phòng bếp bên kia đưa cơm chiều lại đây." Bạch Liêm tìm rất lớn khí lực mới làm cho hai mắt của mình dời khỏi biểu tình ngây người chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt, thu hồi tâm tình vội vàng xao động, ho nhẹ một tiếng vẻ mặt đứng đắn nói xong, đứng lên chuẩn bị mang khay đi.

"Nhưng là......" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm động tác cứng ngắc, vẻ mặt ngây ngốc, nhìn thấy sườn mặt ửng đỏ của Bạch Liêm, đột nhiên hiểu rõ cười khẽ.

Tiểu Nhị Nguyệt khó hiểu nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó cũng đi theo cười rộ lên.

Bạch Liêm nghe được tiếng cười kia, thân thể cứng ngắc một chút, tiếp theo nghe được tiếng cười của tiểu Nhị Nguyệt, trên mặt nóng lên bưng cái khay trên tay nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

"Ai, cô gia......" Cầm Thư cầm này nọ trên tay đang chuẩn bị vào thiếu chút nữa đụng vào Bạch Liêm đang chạy ra.

"Hắn, hắn làm cái gì vậy?" Mộc Vân Trúc nhìn bóng dáng giống như chạy trối chết kia nghi hoặc nhìn Cầm Thư.

Cầm Thư lắc đầu cầm này nọ đi vào.

"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư sau khi nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt vẫn đang mang theo nồng đậm ý cười rất ăn ý nhìn nhau, các nàng lúc này đã biết vì sao người kia vừa rồi lại chạy trối chết, quả nhiên là bị tiểu thư ăn gắt gao.

Cầm Thư bắt tay đem đồ ăn nhất nhất phóng tới trên bàn, nàng không phải không có nghe đến lời nói của cô gia các nàng lúc chiều, chính là nàng thật sự lo lắng cô gia rốt cuộc có thể làm ra món ăn hay không, bởi vì nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước khi hắn thành thân với tiểu thư nhà nàng, tiểu thư làm cho các nàng đi điều tra tin tức về người này hình như là có nói đến việc bếp núc trong nhà vị cô gia này đều là do Nhất Nguyệt tuổi còn nhỏ làm, mà tin tức bên Đệ Nhất lâu nói vị cô gia này lúc bắt đầu ở lâu rửa bát đã quăng ngã hình như không ít bát, nếu nàng không có nhìn lầm, vừa rồi cô gia trong tay bưng hẳn là ba bát mì nước.



Sau khi đợi cho Mộc Vân Trúc giúp đỡ đem này nọ chuẩn bị cho tốt, hai người mới thối lui đến một bên phía sau, Mộc Vân Trúc cũng đem kết quả mình tìm được nói ra:"Tiểu thư, hôm nay sau giờ ngọ, quả thật có nhân truyền tin đến bên trong phủ, từ một vị nha hoàn ở phòng bếp đem thư tín giao cho cô gia, người truyền tin là một phụ nhân trẻ tuổi mà nàng không quen biết." Mộc Vân Trúc nói xong cẩn thận nhìn phản ứng của tiểu thư nhà các nàng.

Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn chưa trả lời Mộc Vân Trúc, ngược lại thư đem vừa rồi thu hồi được giao cho Cầm Thư nói:"Cầm Thư, các ngươi cho rằng như thế nào?"

Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai cẩn thận xem xong thư tín trên tay, nghi hoặc nhìn tiểu thư đồng thời lắc đầu.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng hai người nghi hoặc đạm cười không nói, sau đó phân phó nói:"Cầm Thư ngày mai đi biệt viện, phân phó tìm một hai cá nhân đến sân đi theo Bạch Liêm, đồng thời cho người thực hiện những gì trong thư nói."

"Vâng, tiểu thư." Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư gật đầu.

"Ảnh Nguyệt, ta đi phòng bếp bên kia tìm Hác đại nương lại làm một phần đi." bạch Liêm còn chưa vào cửa đã trước tiên ngượng ngùng nói, chờ tiến vào nhìn trên bàn bày ra đồ ăn cùng hai người Cầm Thư Mộc Vân Trúc đứng ở một bên, trên mặt lại giơ lên miệng cười sáng lạn thường ngày chào hỏi.

Cầm Thư che miệng cười khẽ, Mộc Vân Trúc lại đưa một cái xem thường nói:"Cô gia, Cầm Thư đã sớm biết được tay nghề của cô gia, đã muốn từ chỗ Hác đại nương đem cơm chiều lấy đến đây, còn đều là chút món ăn cô gia thích." Mộc Vân Trúc đem vài tiếng "cô gia" đặc biệt nhấn mạnh. Tuy rằng nàng đã từ chỗ Cầm Thư biết được chuyện cô gia các nàng làm, cũng không lại đưa hắn vào hàng ngũ dâm tặc, nhưng là nàng đối với việc kẻ này luôn cợt nhả, có tiểu thư còn khắp nơi trêu chọc nha hoàn trong phủ vẫn là rất kín đáo phê bình, đặc biệt là mối quan hệ cùng Liên Hoa, đều đã cùng tiểu thư nhà nàng trở thành vợ chồng, còn mỗi ngày vui tươi hớn hở ôm một cái gối đầu do nữ tử chưa lấy chồng đưa, một bộ dáng không tim không phổi.

"Cám ơn Cầm Thư, Mộc Vân Trúc." Bạch Liêm thật không ý tứ nói lời cảm tạ với Cầm Thư, vốn đang tưởng biểu hiện thật tốt, nhưng kết quả cũng là lãng phí ba bát mì.

"Mau tới đây ăn cơm đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng Bạch Liêm đứng ở nơi đó nói lời cảm tạ, giơ lên khóe môi.

Bạch Liêm gật gật đầu, cười tủm tỉm tiêu sái đi qua ngồi xuống, đồng thời ở trong lòng lại vì da mặt mình mà cảm thán một phen.

"Cô gia, tiểu Nhị Nguyệt để cho ta uy nàng đi." Cầm Thư đang ở một bên hầu hạ nhìn Bạch Liêm một bên vừa phải chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt ăn cơm một bên vừa muốn vì tiểu thư nhà nàng chia thức ăn, chính mình thì ăn lung tung, nhận được ánh mắt của tiểu thư, mỉm cười, chủ động nói.

"A? Nga, tốt!" Bạch Liêm nhìn bát cơm của chính mình, sau đó nhìn ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, buông bát trong tay giao cho Cầm Thư.

Sau cơm chiều, đem tiểu Nhị Nguyệt đưa trở về phòng nghỉ ngơi, Bạch Liêm mới đường vòng đứng sau lưng Tiêu Ảnh Nguyệt đang ở trước cửa sổ, vòng tay từ sau lưng ôm lấy đối phương, đem mặt vùi vào trong mái tóc, thật sâu hấp thụ mùi hương trên mái tóc của đối phương, từ từ nhắm hai mắt nói:"Ta nhớ ngươi."

"Có bao nhiêu nhớ?" Tiêu Ảnh Nguyệt thật sâu cười rộ lên, đem thân thể dựa vào trong lòng đối phương, mang theo ý cười nhắm lại hai mắt nói.

"Rất nhớ rất nhớ." Khi Bạch Liêm nói chuyện hơi thở phả vào da thịt trên cổ Tiêu Ảnh Nguyệt, Bạch Liêm cảm giác vành tai đối phương hơi hơi hồng lên, nội tâm một trận đắc ý.

Tiêu Ảnh Nguyệt bị ngữ khí mang tính trẻ con của Bạch Liêm làm cho nhẹ giọng cười đi ra, thẳng đến khi đối phương kháng nghị dán ở bên tai nàng thổi khí mới hơi hơi thu liễm, nhưng là bả vai lại hơi run run.

Bạch Liêm hơi hơi xấu hổ ôm lấy người phá hư không khí, chán nản há mồm khẽ cắn da thịt trắng nõn của đối phương một chút, kháng nghị nói:"Ngươi như thế nào có thể ở thời điểm người ta nói hết tương tư thổ lộ tình cảm mà như vậy, rất không hiểu phong tình."

Tiêu Ảnh Nguyệt né tránh đối phương, cười khẽ khiêm tốn thỉnh giáo nói:"Vậy xin hỏi phu quân, phải như thế nào mới gọi là hiểu phong tình?"

"Ân, ít nhất, phu nhân, lúc này ngươi phải nói ngươi cũng nhớ ta mới đúng." Bạch Liêm chán nản, đại lão bản này rất không lãng mạn.



"Nga?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng chuyển động thân thể, sau đó nâng tay bắt lấy khuôn mặt còn muốn tiếp tục cọ, tới gần ấn một nụ hôn bên môi trước khi đối phương sắp học bộ dáng bĩu môi của tiểu Nhị Nguyệt, sau đó rời đi nói:"Còn như vậy phu quân cho rằng như thế nào?"

"Ân, rất không thành ý." Bạch Liêm làm như một tiểu bạch kiểm thực thụ, phía trước bày ra một đống chức trách điều liệt cho tiểu bạch kiểm, trong này có một cái chính là đối với hành vi không đủ thành ý của lão bản, tiểu bạch kiểm hẳn là làm gương tốt, vì thế tiến lại gần chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng nàng tâm tâm niệm niệm cả ngày, không cho đối phương một cơ hội kháng nghị.

Thẳng đến đối phương không thể hô hấp mới rời đi, thở phì phò ổn định hô hấp nói:"Ít nhất phải như vậy mới đủ thành ý."

Nhìn đôi mắt ngày thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này mang vẻ hơi mê ly cùng quyến rũ sắc, Bạch Liêm tâm vừa động, không đợi đối phương ổn định hô hấp lại bắt đầu thiếp lại gần, bắt đầu một vòng đoạt lấy mới.

"Tiểu thư, cô gia. Nước đã muốn......" Cầm Thư và Mộc Vân Trúc hai người gõ cửa tiến vào, lại nhìn hai người đồng dạng là vẻ mặt ửng đỏ, Cầm Thư đang nói liền dừng một chút, ngay cả Mộc Vân Trúc ngày thường luôn luôn trì độn cũng đoán ra có phải nàng cùng Cầm Thư đã quấy rầy chuyện tốt gì đó hay không, vì thế cũng bắt đầu đỏ mặt theo.

"Truyền vào đi thôi." Tiêu Ảnh Nguyệt tuy rằng trên mặt thật hồng, nhưng là người lạnh nhạt nhất, ngữ khí thực bình thản nói.

"Vâng, vâng." Cầm Thư và Mộc Vân Trúc đôi với bên ngoài nói vài tiếng, vài nha hoàn mang theo thùng gỗ vào gian tắm rửa, hai người cũng đến tủ quần áo giúp hai vị chủ tử chuẩn bị quần áo.

Bạch Liêm nhìn hai người kia hận không thể đem cả người vùi vào tủ quần áo, ho nhẹ một chút, nắm tay Tiêu Ảnh Nguyệt đi đến trước bàn ngồi xuống nói:"Ảnh Nguyệt, buổi chiều hôm nay ta gặp một chuyện thú vị."

Tiêu Ảnh Nguyệt thực nể tình nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi là chuyện thú vị gì.

Cầm Thư và Mộc Vân Trúc vừa mới còn xấu hổ nghe được cũng đồng dạng quay đầu nhìn Bạch Liêm chờ nội dung phía sau.

"Chiều hôm nay ta thu được một cái thư tín, bất quá ta nghĩ đối phương hẳn là nghĩ sai rồi, nội dung bên trong cũng quá đơn giản, không có xưng hô, cũng không biết là muốn gửi cho ai, hy vọng sẽ không là thư tình, bằng không liền thảm, nói không chừng một đoạn nhân duyên tốt đẹp sẽ vì chuyện này mà gặp chút trắc trở." Bạch Liêm giả vờ một bộ dáng cao thâm nói.

Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được, mỉm cười hỏi Bạch Liêm:"Thư tình phải không, phu quân?"

"Hy vọng không phải." Bạch Liêm tiếp tục đoán, trong lòng bắt đầu đoán sẽ là cho ai, bút tích của bức thư kia hẳn là nữ tử thì phải, như vậy đối tượng gửi cho chính là nam đi, nghĩ đến đây bắt đầu bày ra nam tử trong Tiêu phủ vừa độ tuổi chưa kết hôn.

"Không biết phu quân nói có phải là cái này không?" Tiêu Ảnh Nguyệt chỉ vào bức thư Mộc Vân Trúc cầm trong tay hỏi.


Bạch Liêm lấy lại đây vừa nhìn, gật gật đầu.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trì đến một tiếng tân niên khoái hoạt!


Gần nhất bề bộn nhiều việc, phi thường bận, công tác học tập cuộc thi rất nhiều rất nhiều!!!


_______Hết chương 70_______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK