• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai......"

Mộc Vân Trúc nghe được tiếng thở dài không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay từ người không có hình tượng đáng nói kia, nhịn không được phiên một cái xem thường, nghĩ rằng đêm nay trở về nhất định phải nói với tiểu thư đổi công việc với Cầm Thư một chút, bằng không nàng thật sự là lo lắng cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ làm ra chuyện thực xin lỗi tiểu thư các nàng, đem người từ vài ngày trước bắt đầu không ngừng than thở này bóp chết.

"Mộc Vân Trúc, ta đói bụng......" Bạch Liêm dùng cánh tay bên bả vai không bị thương chống cằm, buồn chán quay đầu hữu khí vô lực hô lên với Mộc Vân Trúc ở một bên.

"Vâng, bây giờ Mộc Vân Trúc đi xuống chuẩn bị." Mộc Vân Trúc phiên một cái xem thường, xoay người nhanh chóng đi đến phòng bếp, nếu không rời đi, nàng liền thật sự sẽ làm chuyện có lỗi với tiểu thư.

"......" Bạch Liêm nhìn thân ảnh Mộc Vân Trúc chạy giống sau lưng có mãnh thú hồng thủy đuổi theo nàng, nhịn không được lại thở dài, cúi đầu, nàng hiện tại thực nhàm chán, vì cái gì? Còn không phải bởi vì mấy ngày hôm trước bị đại lão bản cắn bị thương bả vai, cuối cùng việc này không biết như thế nào liền rơi vào tay nhạc mẫu nàng bên kia. Bắt đầu từ sau ngày hôm đó phân lượng của canh đại bổ kia rõ ràng nhiều hơn, canh cũng càng bổ, nhạc phụ đại nhân kia còn nói với nàng cái gì mà người trẻ tuổi phải chú ý thân thể, Nguyệt nhi ngày thường xử lý sự vụ bên trong phủ nên nàng phải chú ý chiếu cố thân thể của nàng ấy nhiều một chút linh tinh gì đó, sau đó dạy nàng chơi cờ linh tinh.

Nhưng mấy việc này đó còn không đủ để cho nàng tích tụ thành bộ dáng hiện tại này, nàng hiện tại tích tụ nhất là đem đó sau khi nàng lấy gối ôm về, vốn định có gối ôm rốt cục có thể không cần mỗi ngày lại kinh hồn táng đảm mở to mắt xem xét mình có phải lại không cẩn thận đem đại lão bản trở thành gối ôm thịt người hay không, đại lão bản có phát hiện rồi lại trừ tiền mồ hôi nước mắt của nàng hay không linh tinh. Nhưng là buổi sáng ngày đó nàng tự cho là chuyện đó không có phát sinh, khi đang thực hạnh phúc mở mắt muốn cảm khái một đêm có gối ôm thật hạnh phúc, nàng thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, nàng vẫn giống như bạch tuộc ôm đại lão bản như xưa, cái này còn không tính, càng dọa người là mở mắt ra nhìn đến là cái trán trơn bóng và tóc đen mềm mại của đại lão bản mà nàng vẫn hâm mộ đố kỵ — nàng thế nhưng cùng đại lão bản mặt đối mặt ôm nhau.

Nếu chỉ là một ngày như vậy thì không có việc gì, nàng tự mình an ủi, có thể là còn không thích ứng với gối ôm mới, tiếp tục lén lút thu hồi hai tay hai chân phạm sai lầm của chính mình là đến nơi. Nhưng là đều ba bốn ngày qua đi, mỗi ngày buổi sáng mở to mắt vẫn là như vậy, cái gối ôm bảo bối đáng yêu của nàng vẫn bị đáng thương vứt bỏ ở dưới sàng như cũ.

"Ai......" Bạch Liêm lại thở dài, trong lòng tiếp tục an ủi chính mình, thầm nghĩ không có việc gì không có việc gì, đều hơn nửa năm, đại lão bản cũng không có phát hiện không phải sao?

"Uy!" Hiệp Nhị tiểu thư mang theo nha hoàn của mình, khí rào rạt tiêu sái tiến đến nơi Bạch Liêm ngồi.

Bạch Liêm nâng mắt lên một chút, tiếp tục mềm nhũn nằm úp sấp.


"Hừ, uy!!" Hiệp Nhị tiểu thư tức giận nắm chặt tay, đi lên phía trước.

Bạch Liêm dùng khóe mắt nhìn một cái, lo lắng dưới sàn có bị đạp ra dấu chân thật sâu hay không? (chế độ auto BƠ em gái tình địch =))))))

"Gọi ngươi đấy." Hiệp Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn người trước mặt xem nàng như không tồn tại này, mấy ngày nay nàng đều nghĩ biện pháp đối phó người này, nhưng mỗi lần bị chọc giận đến đều là chính mình.

"Hiệp Nhị tiểu thư, tại hạ không gọi là 'Uy'." Bạch Liêm giương mắt liếc nhìn nàng một cái, nàng thật không hiểu được vị đại tiểu thư này như thế nào liền so với tiểu bạch kiểm nàng còn nhàn rỗi không có việc gì làm hơn, mỗi ngày trùng hợp gặp nàng ba bốn lần.

"Hừ." Hiệp Nhị tiểu thư tức giận nhìn người trước mắt không xem nàng ra gì.

"Hiệp Nhị tiểu thư, không biết lần này ngài "vô tình gặp" tại hạ là có gì chỉ giáo?" Bạch Liêm học Mộc Vân Trúc phiên một cái xem thường, lo lắng nếu không mở miệng, trên đầu đại tiểu thư trước mắt giống như đang bốc khói thật lớn, nàng thật lo lắng đại tiểu thư này mỗi lần cảm xúc kích động như vậy có thể dẫn phát cao huyết áp linh tinh gì hay không, làm "thiên kim chi khu"(*) bị thương.

(*): thân thể đáng giá ngàn vàng, thân thể quý giá

"Ngươi......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiệp Nhị tiểu thư tức giận đến đỏ bừng.

"Tại hạ làm sao?" Bạch Liêm thừa nhận vài ngày nay rất là nhàm chán, nhàm chán đến nỗi mỗi ngày nàng nhìn đến bộ dáng tức giận của Hiệp tiểu thư này làm cho nàng nhịn không được cảm thán cuộc sống thì ra là thú vị như vậy.

"Ân, chớ không phải Hiệp Nhị tiểu thư hôm nay tới là muốn nói với tại hạ chuyện của Hiệp công tử cùng Ảnh Nguyệt?" Bạch Liêm trong lòng nhịn không được thở dài.

"Hừ, đúng thì thế nào?" Hiệp Nhị tiểu thư cắn răng.

"Ai, nếu lại là việc này, nói vậy trước đây tại hạ cũng đã nói với Hiệp tiểu thư ngươi vô số lần, về phần chuyện của Hiệp công tử cùng Ảnh Nguyệt thật sự là tại hạ không có vấn đề gì. Nếu Hiệp công tử thật sự thích Ảnh Nguyệt, vậy buông tay hay theo đuổi cũng được, nhị vị chỉ cần xem tại hạ là không khí thì được rồi." Bạch Liêm nói xong nhịn không được nghĩ làm một tiểu bạch kiểm thật không dễ dàng, làm một tiểu bạch kiểm không thể cản hoa đào (nhân duyên) của đại lão bản càng không dễ dàng.

"Ngươi, ngươi nói thật sự?" Hiệp Nhị tiểu thư lại mê hoặc, mấy ngày nay nàng thật sự là nghĩ không rõ người này bởi vì cái gì lại nói như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy người này là đang lừa gạt nàng, nhưng qua mấy ngày nay người này mỗi lần đều nói như vậy, thời điểm nói lời này còn vẻ mặt chân thật, tựa như bây giờ.



"Tại hạ nói tự nhiên là thật." Bạch Liêm ngẩng đầu, vẫy vẫy cái tay vẫn chống cái bàn đã hơi hơi lên men.

"Chẳng lẽ ngươi không thích Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sao?" Hiệp Nhị tiểu thư vẫn là thực hoài nghi, nam nhân này như thế nào sẽ không thích người như Ảnh Nguyệt tỷ tỷ vậy.

"Ai, liền như lời trước đây tiểu thư nói, Hiệp công tử không chỉ có gia thế tốt phẩm hạnh cũng tốt, phong lưu phóng khoáng, tài học xuất chúng, dung mạo so với Phan An. Ảnh Nguyệt lại là tài mạo song toàn, tốt đẹp như thiên tiên hạ phàm, trái lại là tại hạ, hoàn toàn là "một không có tài, hai không có thế, ba không có dung mạo". Nếu Hiệp công tử cùng Ảnh Nguyệt thật sự lưỡng tình tương duyệt vậy thỉnh Hiệp công tử cố gắng theo đuổi, chỉ cần Ảnh Nguyệt nàng thích liền tốt rồi."

Bạch Liêm nói xong đột nhiên phát hiện thì ra người ta nói "người so với người thật làm cho người ta tức chết" một chút cũng không có nói sai, liền tùy tiện một người như vậy so với nàng cũng tốt hơn rất nhiều, nói xong lời cuối cùng đột nhiên trong lòng sẽ không ngừng dâng lên cảm giác vị chua. Mấy ngày nay gần đây nàng thật không thường nhìn thấy đại lão bản, cũng không biết có phải đang cùng Hiệp công tử này ước hội hay không? Ý tưởng này vừa mới toát ra, trong lòng nàng liền bắt đầu phiền muộn.

"Ngươi......" Hiệp Nhị tiểu thư lần này thật là kinh ngạc không thôi, ở trong lòng nàng người này thật là giống như hắn nói như vậy, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua nam nhân nào sẽ nói về chính mình như vậy, hắn không phải là nên thề sống thề chết bảo vệ thân phận cô gia Tiêu phủ của hắn mới đúng sao, không thể nào lại là như thế này sao? Hiệp Nhị tiểu thư quay đầu mắt đối mắt cùng nha hoàn của mình nhìn nhau một cái.

"Ai, Hiệp tiểu thư, những gì muốn nói tại hạ đã nói, nếu Hiệp tiểu thư không có việc gì, có thể phiền toái Hiệp tiểu thư trở về chiều chuộng thiên kim chi khu của ngài không, đừng cản ánh sáng mặt trời của tại hạ." Bạch Liêm hiện tại đã không có cái loại ý niệm "cuộc sống là thú vị như vậy" trong đầu khi nhìn thấy Hiệp tiểu thư này, ngược lại là khi nhìn Hiệp tiểu thư này trong lòng sẽ không lý do mà phiền muộn một trận.

"Ngươi có ý tứ gì, bổn tiểu thư thích ở nơi này liền ở nơi này." Hiệp Nhị tiểu thư trong lòng bực tức, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có người nào dám nói với nàng như vậy.

"Không có ý gì, Hiệp tiểu thư thích ở nơi này, liền tự nhiên đi." Bạch Liêm không có hưng trí nói chuyện, phiền lòng lắc lắc đầu buồn ngủ, nói xong cũng không chống đỡ nữa, trực tiếp ghé vào trên bàn nhắm mắt ngủ.

"Ngươi......" Hiệp Nhị tiểu thư nhìn người hoàn toàn bỏ qua nàng ghé vào bên kia ngủ, tức giận dậm chân, cắn răng xoay người chuẩn bị rời đi. . ngôn tình hài

"Nhị tiểu thư, ngươi đây là?" Mộc Vân Trúc trong tay bưng này nọ, liếc mắt nhìn Hiệp nhị tiểu thư vẻ mặt tức giận một cái, nhìn lại người ghé vào trên bàn, trong lòng cũng nhịn không được thở dài, xem ra hôm nay trận chiến 'trùng hợp gặp nhau' như người nào đó nói, lại là Hiệp Nhị tiểu thư thua. Lúc trước chuyện tiểu thư các nàng lo lắng hoàn toàn là dư thừa, tuy rằng Hiệp Nhị tiểu thư này mỗi ngày đều lại đây tìm cô gia gây phiền toái, nhưng đến cuối cùng người bị chọc giận đó đều là Hiệp Nhị tiểu thư. Cái người lười biếng kia vẫn là một bộ chuyện không liên quan mình nằm úp sấp hoặc là ngồi như cũ. Có lẽ đêm nay nàng thật sự có thể nói với tiểu thư về sau không cần để nàng đi theo hầu hạ bên người cô gia.

"Ta không sao, Mộc Vân Trúc, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ không ở đây, ta đi trước." Hiệp Nhị tiểu thư đối với Mộc Vân Trúc lộ ra một cái tươi cười cứng ngắc, nói xong đùng đùng bước nhanh rời đi.

"Ai, Mộc Vân Trúc, ngươi nói chân của Hiệp tiểu thư có đau hay không a, dậm vang như vậy." Bạch Liêm khởi động đầu nhìn bóng dáng đã đi xa.

"Cô gia, thỉnh dùng cơm." Mộc Vân Trúc phiên một cái xem thường, người này thực nhàm chán.

"Ân, nhưng Mộc Vân Trúc, không trở lại rửa tay ngay sẽ không vệ sinh." Bạch Liêm giơ hai tay thực vô tội nhìn Mộc Vân Trúc.

"Vâng, đây là khăn ướt." Mộc Vân Trúc không ngừng khuyên bảo chính mình phải nhẫn.

"Cám ơn Mộc Vân Trúc!" Bạch Liêm tiếp nhận khăn ướt cẩn thận bắt đầu lau.

"Mộc Vân Trúc, ngươi ngồi xuống bồi ta cùng ăn đi!" Bạch Liêm nhìn đồ ăn trên bàn, một mình nàng ăn không xong.

"Mộc Vân Trúc không dám." Mộc Vân Trúc im lặng đứng ở một bên.

"Ai, nhiều như vậy, ăn không xong lãng phí rất đáng tiếc a." Bạch Liêm cười tủm tỉm nhìn Mộc Vân Trúc.

"Cô gia, chủ tớ có khác." Mộc Vân Trúc thật sự là không rõ người này hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn một bộ chán đến chết, hiện tại lại biến thành bộ dáng cười tủm tỉm, lỗ mãng!

"Mộc Vân Trúc, ngươi có nghe nói qua sao, 'Sừ hòa nhật đương ngọ, Hãn trích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, Lạp lạp giai tân khổ.'(*) " Bạch Liêm cười tủm tỉm nhìn Mộc Vân Trúc vẻ mặt nghi hoặc, tiếp tục nói:"Cho nên Mộc Vân Trúc, lãng phí lương thực không chỉ thực xin lỗi đại lão bản vất vả kiếm tiền, càng thực xin lỗi nông dân bá bá vất vả cần cù lao động!" Nói xong động thủ đem bát cơm dọn xong, đem một bát canh phóng tới trước mặt chính mình, cười tủm tỉm nhìn Mộc Vân Trúc mắt trợn trắng.

(*): Đây là bài Mẫn nông (kỳ 2) của nhà thơ Lý Thân (Trung Quốc), Việt Nam của chúng ta có bài ca dao rất nổi tiếng cũng tựa tựa như bài này, gần đây có nhiều tài liệu chứng minh bài ca dao hoàn toàn sát nghĩa với bài thơ Đường này. Dịch nghĩa: "Cày lúa ngày đang lúc trưa, Giọt mồ hôi rơi xuống chân cây lúa. Có ai biết rằng bát cơm trong mâm, Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ?"

"Mộc Vân Trúc ngồi xuống cùng nhau ăn đi, coi như là theo giúp ta, có thể chứ?" Bạch Liêm nhìn Mộc Vân Trúc không hề có động tác nào, thỉnh cầu nói.



Mộc Vân Trúc nhìn Bạch Liêm, cắn răng do dự một chút, đi đến ngồi xuống đối diện.

"Có thế chứ, mỗi ngày một mình ăn cơm thực nhàm chán, Nhị Nguyệt lại mỗi ngày đi theo bên người nhạc mẫu." Bạch Liêm cười tủm tỉm.

Mộc Vân Trúc quyết định vẫn là không tiếp lời, bởi vì dựa vào hiểu biết về hắn trong khoảng thời gian này đến xem, nếu nàng nói tiếp, người này nhất định sẽ nói cái không ngừng, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân bát quái và nói nhiều tới như vậy.

Bạch Liêm nhìn đến Mộc Vân Trúc lúc này đây không tiếp lời của nàng, tò mò liếc mắt đánh giá một cái, sau đó buông tha cho việc này, nhận mệnh bắt đầu uống canh, sau khi uống xong một chén canh, Bạch Liêm quan sát Mộc Vân Trúc giống như tâm tình rất không tệ vì thế làm bộ vô tình hỏi:"Mộc Vân Trúc, gần đây hình như thật lâu không thấy được Cầm Thư."

"Cô gia, Cầm Thư mỗi ngày đều ở bên người tiểu thư." Mộc Vân Trúc trong lòng bổ sung thêm một câu, ai giống như ngươi mỗi ngày chỉ có biết ăn xong rồi uống.

"Ân, phải không, vậy gần đây đại lão bản đều đang bận cái gì?" Bạch Liêm nói xong thêm cơm vào trong bát.

"Tiểu thư đã nhiều ngày tất cả đều bận rộn xử lý sự vụ bên trong phủ." Mộc Vân Trúc lần này giống như là nhìn ra cái gì, người này thật không thích hợp, tuy rằng biểu hiện rất bình thường, nhưng chỉ có bình thường quá mới càng làm cho người ta hoài nghi.

"Ân, phải không." Bạch Liêm bị ánh mắt Mộc Vân Trúc nhìn có điểm xấu hổ, vì thế để che dấu liền giơ lên một cái tươi cười sáng lạn nói:"Hôm nay Hác đại thúc ở phòng bếp làm canh thật không sai."

"Cô gia, canh bên trong phủ mỗi ngày đều là đại thẩm làm." Mộc Vân Trúc lần này là xác định người này có điểm không thích hợp.

"Ha ha, phải không, vậy ngày khác phải đi theo đại thẩm này học tay nghề mới được." Bạch Liêm tiếp tục cười tủm tỉm.

"Cô gia có cái gì muốn phân phó Mộc Vân Trúc làm thì cứ phân phó một tiếng là được." Mộc Vân Trúc nhìn người trước mắt cười tủm tỉm, có loại xúc động muốn đánh người.

"Không có việc gì." Bạch Liêm cúi đầu ăn cơm.

Mộc Vân Trúc liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái, cũng tiếp tục dùng cơm theo.

"Ân, Mộc Vân Trúc, ngươi nói Hiệp công tử kia cũng đến quý phủ đã mấy ngày, ngày khác có phải hẳn là nên đề nghị với đại lão bản một chút, chiêu đãi tốt một chút hay không, miễn cho chậm trễ khách nhân?" Bạch Liêm cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi ra chuyện nàng muốn hỏi nhất, tuy rằng là thử dò hỏi.

Mộc Vân Trúc buông bát trong tay, nhìn Bạch Liêm vẻ mặt tươi cười nói:"Hôm nay tiểu thư đã đi ra ngoài cùng Hiệp thiếu gia."

"Nga, phải không!" Bạch Liêm nghe được, cúi đầu bái cơm, nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, đột nhiên không có khẩu vị, khó trách mấy ngày nay cũng không thấy nàng, thì ra là đi ra ngoài ước hội (hẹn hò). Lấy chiếc đũa chọc chọc thịt trong bát, ê ẩm buông chiếc đũa, nói:"Mộc Vân Trúc, ta ăn no rồi."

"......" Mộc Vân Trúc thực kinh ngạc nhìn người đối diện chậm rãi bát cơm rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn.

"Ta hôm nay giảm béo." Bạch Liêm nhìn đến ánh mắt của Mộc Vân Trúc liền không chút nghĩ ngợi mà nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn lại thì ngủ trưa xong lại tiếp tục viết, phiêu đi ~~~~~~~~~~~~~~~


_______Hết chương 56_______


Bày đặt tỉnh bơ nói với Hiệp Nhị sẽ không quản chuyện Hiệp thiếu gia với đại lão bản mà trong lòng thì đổ nguyên bình dấm nên mới có vị chua đó =))))


Giả vờ hỏi thăm Cầm Thư chủ yếu là bắt qua hỏi về đại lão bản, mình đoán có lẽ tiểu Bạch tính tạo cơ hội cho HGC kia hay sao đó mà ai ngờ nghe MVT nói đại lão bản đi ra ngoài với HGC rồi, bạn ý hiểu lầm hai người đi hẹn hò, nghe như sét đánh ngang tai, tới thịt mà cũng không muốn ăn, bỏ bữa luôn =)))))) Giảm béo đồ:v


Một là tiểu Bạch không biết, hoặc là vì có cảm nhận ra nhưng lại trốn tránh tình cảm của bản thân. Mình thì vừa nghèo vừa không có tài gì vừa không soái ca giàu có như tình địch, với đại lão bản là một trời một vực:< Thứ hai là đây là cổ đại, tư tưởng cổ hủ, sao biết đại lão bản có chấp nhận mình, có thích mình không??? Thế nên hãy cho Liêm thời gian:'(

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK