Cố Hiểu Khê ngồi trên giường một lúc rồi rời đi. Cô kéo ngăn tủ và lấy ra một lọ thuốc Alprazolam, sau đó liền rót một ly nước đầy rồi uống một viên. Xong việc, cô quay trở lại giường, lòng tự trấn an bản thân, sau đó nhanh chóng trở lại giấc ngủ.
Sáng hôm sau tại Cố thị, Cố Hiểu Khê trở lại bộ dạng tươi tỉnh, chuyên nghiệp thường ngày của mình. Mỗi ngày đến công ty, Cố Hiểu Khê nếu không mặc vest thì sẽ mặc suit đúng chất tổng tài, khiến cô trở nên quyền lực hơn trong mắt người khác. Nhưng có một điều mà Cố Hiểu Khê không ngờ đến chính là, biết bao nữ nhân viên trong công ty chuyển sang thích thầm trước độ " soái ngút ngàn " của cô. Bọn họ chỉ hận Cố Hiểu Khê không phải nam nhân, nếu không đã tình nguyện trao thân cho cô rồi.
Thế mới nói, nữ nhân được nam nhân thích là chuyện bình thường. Nhưng nữ nhân được cả đám nữ nhân khác thích mới thật sự là có bản lĩnh.
Trong phòng họp, không khí lúc này vô cùng căng thẳng khi ai cũng tranh nhau nói và không thử nghe ý kiến của người khác. Cố Hiểu Khê thì ngồi ngay bên trên không nói tiếng nào. Ngón tay cô trong lúc rảnh rỗi, lại vô thức gõ gõ lên mặt bàn, tự mình tạo nên thứ âm thanh chỉ có chính bản thân nghe được. Đôi mắt ngập tràn buồn chán di chuyển, liếc nhìn tất cả những người có mặt trong cuộc họp, lại vừa nghe bọn họ cùng nhau tranh luận và đưa ra mục tiêu hoạt động trong thời gian sắp tới. Không biết từ lúc nào, những cuộc họp thế này đã trở thành ác mộng đối với Cố Hiểu Khê.
Theo thời gian, những tranh cãi từ từ lắng xuống, trong phòng họp cũng không còn tiếng ồn ào nhức óc. Ngay lúc này, đập vào tai họ là tiếng Cố Hiểu Khê gõ tay lên mặt bàn, gương mặt điềm nhiên cùng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn xuống những người ngồi dưới. Tuy trông cô không có vẻ gì là tức giận nhưng vẫn khiến họ sợ hãi không thôi. Lúc này bọn họ mới phát hiện Cố Hiểu Khê đã không nói gì, để mặc cho bọn họ tranh cãi từ lúc bắt đầu đến giờ. Bất chợt tay Cố Hiểu Khê sững lại, cô ngồi thẳng lưng rồi bắt chéo chân, cất giọng sắc lạnh hỏi những người ngồi dưới:* " Mọi người tranh luận rồi phải không? "* Những người ngồi dưới nghe vậy liền xấu hổ mà không dám ngẩng đầu. Ai cũng lo nói lên ý kiến của mình, lại quên mất Cố Hiểu Khê vẫn còn ngồi đó. Ngay lập tức, những nhân viên có mặt trong phòng họp đồng thanh nói: " Xin lỗi Cố tổng. "
Cố Hiểu Khê thở một hơi dài nhưng rất nhẹ, rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ. " Mọi người nghỉ giải lao mười phút đi. " Cố Hiểu Khê vừa dứt lời, bọn họ đều đứng dậy rời khỏi phòng họp. Cuối cùng thì không khí cũng đã trở nên thoải mái hơn rồi. Cố Hiểu Khê ngã người ra sau, nhắm hai mắt thư giãn một chút, cũng không quên lấy tay xoa xoa thái dương của mình. Trần Điềm Điềm vẫn còn đứng bên cạnh, thấy hành động lúc này của Cố Hiểu Khê, liền lên tiếng: " Cố gia, Người lại đau đầu sao? " Cố Hiểu Khê vừa *" Ừm " *một tiếng, Trần Điềm Điềm lại nói tiếp: " Hay là sau khi kết thúc cuộc họp, tôi đưa Người đến gặp bác sĩ Hoàng " Cố Hiểu Khê không đáp lại, nhưng Trần Điềm Điềm cũng đã biết câu trả lời.
Trần Điềm Điềm là người theo Cố Hiểu Khê từ Anh Quốc trở về. Có thể nói cô chính là tâm phúc của Cố Hiểu Khê. Vậy nên có những chuyện, tuy ngoài miệng Hiểu Khê không nói ra nhưng Trần Điềm Điềm ít nhiều cũng hiểu rõ. Những công việc cô được Cố Hiểu Khê giao phó, chưa bao giờ là không toàn tâm toàn ý thực hiện. Không ít lần Cố Sâm cho người tra thân thế của Trần Điềm Điềm những đều không có kết quả. Bởi trước khi quay trở về, những thông tin về Điềm Điềm đều bị Cố Hiểu Khê cho người phong tỏa, cho dù là người trong hắc đạo cũng sẽ không tra ra được gì. Cũng chính vì vậy, Cố Hiểu Khê nhiều lần bị Cố Sâm ép nói ra thân phận của Trần Điềm Điềm nhưng cô chỉ nhẹ nhàng đáp: " Thân phận của những người bên cạnh con, một mình con biết rõ là được. Nếu ba nghi ngờ họ không sạch sẽ, vậy chẳng khác nào nghi ngờ con? " Cố Sâm nghe Cố Hiểu Khê nói vậy liền trở nên khó xử, đáp: " Hiểu Khê, ba không có ý đó. " Cố Hiểu Khê cũng không muốn nói nhiều những chuyện thế này. Chính cô cũng biết rõ tình cảm của cha con hai người, cô không muốn vì vấn đề này mà trở nên rạn nứt thêm. " Vậy mong ba sau này đừng tra nữa, bởi vì có tra cũng vô ích thôi. " Cô lạnh lùng nói rồi thì rời đi.
Đối với Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược là em cùng cha khác mẹ nhưng lại là đứa em gái mà cô yêu quý nhất trên đời này. Còn Trần Điềm Điềm đối với Cố Hiểu Khê chính là dạng tâm phúc tương tri. Cả hai đều có một vị trí nhất định đối với Cố Hiểu Khê.
Cuộc họp vừa kết thúc, Trần Điềm Điềm ngay lập tức đưa Cố Hiểu Khê đến gặp bác sĩ Hoàng mà lúc nãy mình vừa nhắc đến. Điềm Điềm chăm chú lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn qua gương thấy Cố Hiểu Khê tay vẫn xoa đầu, nét mặt còn tệ hơn lúc nãy. Lập tức cô đạp chân ga, phóng xe nhanh hơn.
Vì trước khi đến, bác sĩ Hoàng đã được Trần Điềm Điềm gọi điện báo trước nên bà cũng đã chuẩn bị mọi thứ để đón Cố Hiểu Khê. Vừa nghe tiếng bấm chuông, bà liền chạy ra.
" Cô đến rồi. " Vừa hay Cố Hiểu Khê đến, giọng Hoàng Mễ có chút trang trọng.
Hoàng Mễ là một người phụ nữ trung niên, dáng người cao gầy. Bà thích mặc áo sơ mi chất liệu voan cùng với quần tây thanh lịch. Ngoài Trần Điềm Điềm thì Hoàng Mễ cũng là người theo Cố Hiểu Khê từ Anh Quốc về.
Hoàng Mễ đưa cả hai vào nhà. Bà ngồi đối diện với Cố Hiểu Khê, quan sát một lúc thì hỏi: " Cô muốn uống gì không? " Cố Hiểu Khê đáp: " Không cần đâu. " Hoàng Mễ nghe vậy cũng không dài dòng, lập tức hỏi ngay về tình hình của Cố Hiểu Khê lúc này: " Cô cảm thấy không khỏe chỗ nào? " Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn Hoàng Mễ, trả lời ngắn gọn: " Hơi đau đầu. " Bà nghe vậy liền đưa mắt nhìn Cố Hiểu Khê: " Cô lại dùng Alprazolam? " Không thấy Hiểu Khê đáp lời, bà cũng đoán được đáp án. " Melanie, tôi đã dặn cô không được lạm dụng nó rồi. " Hoàng Mễ thở dài nhìn Cố Hiểu Khê, cũng chẳng biết phải khuyên cô thế nào.