" Cố Khuynh Nhược, hôm nay con đã đi đâu? Giáo sư gọi điện cho mẹ nói rằng con không đến lớp. "
*" Con... con" *Cố Khuynh Nhược lúc này vô cùng sợ hãi, không biết nên nói với bà như thế nào. Trong lúc hoảng, cô ấp úng chẳng giải thích được lời nào.
May thay, Cố Hiểu Khê vừa đi đến cửa đã nghe giọng Thái Tuyết Anh lớn tiếng tra hỏi. Vừa nhìn thấy Hiểu Khê bước vào nhà, Thái Tuyết Anh liền thay đổi sắc mặt, vui vẻ reo lên: " Hiểu Khê, con về rồi. "
" Chào ba và dì. " Cố Hiểu Khê đi đến, đứng cạnh Cố Khuynh Nhược. Cô trấn an Khuynh Nhược xong liền lên tiếng giải bày.
" Hôm nay là sinh nhật của Khuynh Nhược, con đưa em ấy đi chơi. Con xin lỗi vì không báo với dì, dì đừng trách em ấy. "
Thái Tuyết Anh nghe vậy, nét mặt hung dữ lúc này cũng biến mất. Bà nhẹ nhàng giải thích với Cố Hiểu Khê:
" Dì chỉ sợ Khuynh Nhược đi với người lạ, nếu là ở cạnh Hiểu Khê thì dì yên tâm rồi. "
Không khí Cố gia cũng trở nên yên tĩnh hơn. Cố Sâm lúc này nhìn đồng hồ, nói với mọi người: " Nếu đã về rồi thì cùng nhau ăn tối thôi. Hiểu Khê, hôm nay là sinh nhật Khuynh Nhược nên con cũng ở lại ăn cùng đi. "
" Dạ. "
Cố Sâm và Thái Tuyết Anh đi phía trước, Cố Hiểu Khê đi cạnh Khuynh Nhược, không ngừng nói với em gái: " Yên tâm đi, có chị ở đây! "
- --------
Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân hẹn Di Hòa đến. Di Hoà vừa đặt người ngồi xuống đã hỏi ngay Uất Trì Ảnh Quân.
*" Tôi có nghe nói Tanaka chết rồi. " *Uất Trì Ảnh Quân không thể hiện chút cảm xúc nào, chỉ ừ một tiếng. Di Hòa liền hỏi tiếp:
" Cậu đoán được là ai không? "
" Không quan tâm. "
*" Tại sao chứ? Chẳng lẽ cậu không muốn biết là kẻ nào ra tay trước cậu sao? " *
" Tôi không quan tâm ai giết hắn, dù gì người cần chết cũng đã chết rồi. " Uất Trì Ảnh Quân nói, dáng vẻ đầy thong dong. Lúc này Di Hòa mới thấy những gì Uất Trì Ảnh Quân nói là đúng: " Cho dù cậu không giết hắn thì cũng đã khiến công ty hắn lộ ra chuyện trốn thuế, chỉ mỗi chuyện đó cũng có thể ép chết hắn rồi. "
Tống Phù Ngọc từ bên ngoài trở về, tâm trạng cô ta cũng không tệ. Vừa bước vào đã thấy Uất Trì Ảnh Quân cùng Di Hòa đang nói chuyện với nhau.
" Lão đại, Di lão đại. " Tống Phù Ngọc vừa cúi người chào, Uất Trì Ảnh Quân không đáp lại, Di Hòa cũng ừ một tiếng cho có lệ.
" Vừa ra ngoài sao? " Di Hòa lên tiếng.
" Dạ phải. "
Bạch Lang từ ngoài chạy vào, vọng theo là gọi tên của Tống Phù Ngọc. Vừa nhìn thấy Uất Tì Ảnh Quân và Di Hòa ngồi đó, anh cúi người chào hai người họ, sau đó liền xoay qua nói với Tống Phù Ngọc.
" Cô làm rơi hình này. "
" Cảm ơn. " Tống Phù Ngọc lúc này có chút hoảng, kiểm tra lại túi thì phát hiện hình đã không còn. Cô nhanh tay giật lấy tấm hình rồi định rời đi, lại nghe Uất Trì Ảnh Quân lên tiếng hỏi:
" Hình gì? " Giọng anh đầy lạnh lùng, thậm chí chẳng thèm nhìn đến Tống Phù Ngọc đang trở nên bối rối.
*" Là... " *Tống Phù Ngọc bị tra hỏi, bất ngờ ấp úng không biết phải đáp như thế nào. Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Bạch Lang đã nhanh mồm nhanh miệng trả lời thay cô ta: *" Là hình của Cố đại tiểu thư. " *Tống Phù Ngọc trong lòng thầm chửa rủi Bạch Lang nhiều chuyện, chỉ hận không thể lấy kim may miệng anh lại. Tống Phù Ngọc liếc Bạch Lang một cái sắc lẹm, lại nhận được lệnh của Uất Trì Ảnh Quân:
" Giao ra đây. " Uất Trì Ảnh Quân vừa nghe có liên quan đến Cố Hiểu Khê thì lập tức ngẩng đầu. Ánh mắt nhìn Tống Phù Ngọc như ra lệnh cho cô ta mau giao tấm hình ra.
Tống Phù Ngọc chầm chậm bước lên, đưa hình cho Uất Trì Ảnh Quân. Anh liếc sơ qua, lại quay sang tra hỏi Tống Phù Ngọc, giọng gay gắt:
" Cô theo dõi cô ta? "
" Thuộc hạ... thuộc hạ " Tống Phù Ngọc ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn không thể đáp được một cách hoàn chỉnh.
Uất Trì Ảnh Quân thấy vậy liền giận dữ, lên tiếng cảnh cáo: " Cô bớt làm chuyện dư thừa đi. "
" Lão đại tha tội. " Tống Phù Ngọc chỉ cần nghe Uất Trì Ảnh Quân trách, lập tức đã cuống lên. Cô ta không biết làm gì ngoài cúi đầu nhận sai.
" Đi đi. "*Tống Phù Ngọc rời đi, Bạch Lang cũng vậy. Nơi này chỉ còn có Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa. Lúc này, anh liền xem lại tấm hình của Cố Hiểu Khê chụp cùng Cố Khuynh Nhược tại công viên. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô vui vẻ đến vậy, bất giác cũng mỉm cười theo. Di Hòa nhìn Uất Trì Ảnh Quân, càng không tin đây là bạn lâu năm của mình. Anh biết cười sao? Còn cười vì thấy hình của nữ nhân?
" Cậu thích cô ta? " Di Hòa nghi ngờ, hỏi lại lần nữa.
" Không liên quan đến cậu. "
Nếu Uất Trì Ảnh Quân thật sự thích Cố Hiểu Khê, Di Hòa không biết nên vui hay buồn đây.
Anh nhìn Uất Trì Ảnh Quân, sau đó lại lắc đầu chịu thua. Ánh mắt Di Hòa lúc này bất chợt bị thu hút bởi nụ cười thuần khiết của Cố Khuynh Nhược, liền hỏi Uất Trì Ảnh Quân:
" Cô gái này là ai? "
" Cố Khuynh Nhược. " Uất Trì Ảnh Quân đáp lại vô cùng súc tích.
" Em gái Cố Hiểu Khê? "
Đôi mắt mong chờ của Di Hòa dán vào mặt Uất Trì Ảnh Quân. Anh đáp lại một tiếng, ừ.
Di Hòa càng nhìn lại càng thích. Anh chưa từng thấy nụ cười nào thuần khiết đến vậy, càng chưa từng nhìn qua ai cười lại xinh đẹp như Cố Khuynh Nhược. Chỉ bằng một tấm hình, dường như trái tim Di Hòa có chút rạo rực.
" Thích rồi sao? " Uất Trì Ảnh Quân nhìn Di Hòa dán mắt vào Cố Khuynh Nhược, liền cười lên một tiếng, hỏi.
" Chắc là không. " Di Hòa vẫn dán mắt vào Cố Khuynh Nhược nhưng lại lắc đầu không thừa nhận.
Đúng là Cố Khuynh Nhược mang một nét đẹp kiêu sa của một tiểu thư đài cát. Nhưng có lẽ vì điều đó khiến Di Hòa cảm thấy anh và cô vốn không cùng một thế giới. Anh trước nay lên giường với không ít nữ nhân, nhưng lại chưa từng thử qua loại thục nữ thế này. Bởi anh không thích cưỡng ép người khác, càng không muốn vấy bẩn những cô gái tốt.
" Cậu định làm gì với tấm ảnh này? "
*" Không biết. Nhưng cậu đến Bán Hải để làm gì. " *Uất Trì Ảnh Quân đặt tấm ảnh lên bàn, anh đặt một chân lên đùi, nghiêm túc hỏi Di Hòa.
" Cậu có nhận được lời mời của bang Tiger không? "