*" Tình hình việc học của Cố Khuynh Nhược thế nào? " * Vẻ mặt Cố Hiểu Khê luôn giữ sự lạnh nhạt và điềm tĩnh.
" Nhị tiểu thư đi học đều đặn, từ khi Cố gia liên lạc với hiệu trưởng thì nhị tiểu thư cũng không còn bị bắt nạt nữa. " Trần Điềm Điềm đứng nghiêm chỉnh báo cáo.
*" Vậy trưa nay Khuynh Nhược có tiết học không? " *Cố Hiểu Khê ngẩng mặt nhìn Trần Điềm Điềm, cô đáp: " Dạ có, nhị tiểu thư có tiết học lúc 3h. "
Cố Hiểu Khê hỏi tiếp:* " Bây giờ là mấy giờ? "*
" Là 2h30. Cố gia, lát nữa Người có cuộc họp với các vị lãnh đạo. "
" Thông báo với bọn họ ngày mai họp. Còn nữa, giúp tôi chuẩn bị một chiếc moto. "
Moto? Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, Trần Điềm Điềm không khỏi bất ngờ. Cũng đã lâu rồi cô chưa thấy dáng vẻ cool ngầu của Cố Hiểu Khê khi chạy moto.
" Dạ. "
Trên đường đến trường, mặt Cố Khuynh Nhược vẫn trông chẳng vui vẻ hơn là mấy. Vừa bước xuống xe, Cố Khuynh Nhược lại đưa mắt nhìn thành phố với ánh mắt buồn bã.
Thật sự cô rất muốn được đi chơi, nhưng lại không cách nào xin nghỉ học. Vừa quay người định bước vào cổng trường, từ đằng xa đã vọng đến tiếng moto chạy đến.
Mấy nữ sinh chưa vào trường liền tò mò dừng lại xem, Khuynh Nhược cũng quay người lại xem là chuyện gì. Chiếc xe vừa dừng lại, mấy nữ sinh liền nhốn nháo. Một dáng người cao ráo, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da màu đen. Họ chưa từng thấy nữ nhân nào lái moto lại soái ngút ngàn như thế.
Cố Hiểu Khê giở kính của chiếc nón bảo hiểm lên, lập tức ra lệnh:
" Khuynh Nhược, lên xe đi. "
" Dạ? "
Vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê, tâm trạng của Khuynh Nhược lập tức tốt lên rất nhiều. Tuy Cố Khuynh Nhược không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nghe lời Cố Hiểu Khê. Vừa ngồi phía sau, Cố Hiểu Khê liền đưa cho Khuynh Nhược nón bảo hiểm. Khi đã yên vị, Cố Hiểu Khê lập tức phóng xe chạy đi, bỏ lại ánh mắt ngưỡng mộ của mấy nữ sinh phía sau.
Cố Hiểu Khê đang chạy, lại nghe giọng nhẹ nhàng của Khuynh Nhược phía sau truyền đến: " Chị, chúng ta đi đâu vậy? "
" Đưa em đi chơi. "
Suốt ngày hôm đó, Cố Hiểu Khê đưa Cố Khuynh Nhược đến công viên giải trí, cùng Khuynh Nhược chơi gắp thú, lại chơi những trò mạo hiểm mà trước nay chưa được trải nghiệm.
Kết thúc ngày hôm đó, Cố Khuynh Nhược đã trở lại dáng vẻ vui vẻ thường ngày của mình. Vốn dĩ ngày sinh nhật của cô sẽ trở nên buồn chán vì chỉ quay quanh việc học, nhưng vì được Cố Hiểu Khê đưa đi chơi nên Khuynh Nhược cảm thấy rất hạnh phúc.
Khuynh Nhược ngồi trên ghế bằng gỗ, Cố Hiểu Khê tay cầm theo kem vani đi đến, đưa cho em gái. Cô biết Khuynh Nhược đã rất lâu rồi chưa được vui vẻ như hôm nay. Cố Khuynh Nhược nhận lấy kem, không quên cảm ơn Cố Hiểu Khê. Khi cô vừa múc một miếng kem định đưa vào miệng, lại phát hiện Cố Hiểu Khê không có kem, liền hỏi: " Kem của chị đâu? "
*" Em ăn đi, chị không thích ăn ngọt. " *Cố Hiểu Khê vừa đáp vừa cười nhẹ nhàng.
" Chỉ ăn một chút thôi. " Cố Khuynh Nhược đưa thìa kem của mình đến môi Hiểu Khê, muốn cô cùng ăn với mình. Cố Hiểu Khê đành cười lên một tiếng, đáp ứng Khuynh Nhược. Cả hai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn cảnh người người qua lại trong công viên. Có không ít gia đình cùng nhau đến đây, nhìn ai cũng cười nói vui vẻ. Cố Hiểu Khê đang mãi nhìn những người xa lạ, đột nhiên nghe Cố Khuynh Nhược gọi:
" Cảm ơn chị. Đây là lần đầu tiên em đón sinh nhật vui như thế. " Cố Khuynh Nhược ăn một miếng kem, cúi mặt u sầu, nói tiếp: " Những năm trước, sinh nhật em được tổ chức rất long trọng, nhưng toàn bộ khách mời đều là người xa lạ. Bọn họ nếu không phải đối tác của ba thì cũng là mấy người bạn nào đó của mẹ. Những năm gần đây, em không muốn tổ chức sinh nhật, mẹ lại bắt em phải đi học suốt ngày. Em chỉ hy vọng có thể đón sinh cùng người thân thôi. "
Cố Khuynh Nhược vừa nói, hai mắt đã ướt đẫm. Nhưng ngay sau đó lại nhìn Cố Hiểu Khê, nở nụ cười thuần khiết.
" Nhưng bây giờ em rất vui vì có chị ở bên cạnh. "
Cố Hiểu Khê lấy tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên gương mặt xinh đẹp của Cố Khuynh Nhược, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, nói: " Khuynh Nhược, chị chỉ cần em vui vẻ thôi. " Khuynh Nhược nghe vậy liền mỉm cười, tựa đầu vào lòng Cố Hiểu Khê rồi nghe cô tâm sự:
"* Khuynh Nhược, đây là lần đầu tiên chị đến công viên giải trí. "*
" Vậy lúc còn ở Anh Quốc chị đã làm gì? "
" Ngoài giờ học ở trường, chị ở nhà tự học sáu tiếng, thời gian còn lại dùng để trao dồi kỹ năng. Mỗi ngày của chị luôn lặp lại những việc đó. Chị cũng không được ở bên cạnh ba mẹ như em lúc này. "
" Vậy chị có cô đơn không? " Cố Khuynh Nhược nghe Cố Hiểu Khê cười lên một tiếng, sau đó chỉ nghe đáp lại ba từ với dáng vẻ đầy nhẹ nhàng, đã quen rồi.
Thái Tuyết Anh đã đặt niềm tin rất nhiều vào Cố Khuynh Nhược. Không khó để Cố Hiểu Khê nhìn ra bà dạy Khuynh Nhược phải trở thành một tiểu thư đích thực qua cách nói chuyện và những cử chỉ nhỏ hàng ngày như đi đứng, ngồi hay cười.
Trước mắt Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược là những người hóa trang thành công chúa Disney. Họ đang vui cười chụp ảnh cùng những em nhỏ. Ánh mắt Cố Khuynh Nhược chăm chú nhìn vào nàng Cinderella, khóe môi bất giác cong lên.
" Lúc nhỏ, mẹ kể cho em nghe chuyện nàng Cinderella xinh đẹp, giỏi giang. Mẹ hy vọng em có thể giống như cô ấy, được gả cho hoàng tử để trở thành công chúa. " Khuynh Nhược nhớ lại chuyện lúc nhỏ, liền kể cho Cố Hiểu Khê nghe.
Cố Hiểu Khê sau một lúc suy nghĩ, mới nói những lời này:
" Khuynh Nhược à chị muốn em nhớ một điều, muốn trở thành công chúa cũng không nhất thiết phải cưới hoàng tử. Em là một công chúa không phải bởi vì em cưới được hoàng tử mà bởi vì cha em chính là một vị vua. "
Mấy chuyện công chúa gả cho hoàng tử, thật sự quá hảo huyền. Nếu bản thân đã không có mệnh công chúa, vậy tại sao lại không thể làm nữ hoàng của chính mình chứ.
Cả hai ngồi thêm một lúc, Cố Khuynh Nhược thấy gần đó có người hóa trang thành chú gấu liền chạy đến. Cô thấy người này có cầm theo máy ảnh chụp lấy liền nên đã nhờ họ chụp giúp cô cùng Cố Hiểu Khê một bức.
" Chị à, chúng ta chụp chung một tấm đi. "
Cố Hiểu Khê chưa nói gì là đồng ý, Cố Khuynh Nhược liền đứng kéo cô đứng đậy, tay giơ ký hiệu hòa bình. Cố Hiểu Khê vừa cười lên, máy ảnh cũng kêu hai tiếng " Tách... tách ". Không lâu sau đã có hai tấm hình, một bức cho Cố Hiểu Khê, một bức cho Cố Khuynh Nhược.
" Cảm ơn. "
Cố Khuynh Nhược cảm ơn người chụp ảnh, miệng cười hạnh phúc. Cô luôn miệng nói với Cố Khuynh Nhược: " Em sẽ rửa nó thành nhiều tấm, mỗi tấm đặt một nơi. Một tấm đặt trong ví tiền, một tấm cỡ vừa đặt trên bàn học, một tấm thật lớn dành để treo trong phòng. Như vậy đi đâu em cũng có thể nhìn thấy chị, cũng nhớ đến kỉ niệm của chúng ta. "
Vậy mà, chưa đi ra đến cổng công viên, Cố Khuynh Nhược đã để rơi mất bức ảnh. Cô định quay vào để tìm, Cố Hiểu Khê liền ngăn lại. Đoạn đường đi rất xa, cũng chẳng biết tìm đến khi nào, Cố Hiểu Khê đành đưa cho Khuynh Nhược bức ảnh của mình. Khuynh Nhược nhìn Cố Hiểu Khê, ánh mắt đầy tiếc nuối: " Em xin lỗi, em bất cẩn quá. "
" Khờ quá, chị cũng đâu có trách em. " Cố Hiểu Khê vừa nói dứt liền đưa Cố Khuynh Nhược về nhà.
Bức ảnh của Cố Khuynh Nhược rơi ở gần nơi bán nước. Từ đằng sau, một người đợi Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược đi xa, sau đó mới dừng lại nhặt lấy bức ảnh rồi lẳng lặng cho vào túi áo.